Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 44


trước sau


Cổng lớn của tòa Hàng Tri được mở ra, cả tòa nhà căn bản đều bị tiếng mưa lấn át.
 
Từ Khuynh đứng bất động bên cửa kính, tận mắt chứng kiến Vân Chức được Tần Nghiên Bắc dắt đi, chiếc túi với giá trên trời nằm bẹp dưới mưa, bị một đôi giày có thể không tới 100 tệ giẫm nhẹ nhàng lên.
 
Phía xéo cô ấy là góc cua hành lang, ở đó đang vang lên tiếng hít thở không ổn định, Đường Dao cố gắng che miệng lại, cố gắng lắm mới có thể ổn định lại nhịp tim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa mới nãy cô bị Từ Khuynh chọc cho muốn tức chết, suýt nữa không nhịn được mà xông ra rồi, may mà lúc đó Giang Thời Nhất đứng bên cạnh kéo cô lại, cô mới bình tĩnh được, nếu không chắc chắn đụng phải Tần Nghiên Bắc. Đến lúc đó chắc chắn cô sẽ bị phanh thay, còn sẽ gây hiểu lầm cho Vân Chức. 
 
Đường Dao nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài giống như đang đi trên lớp băng mỏng, khi chắc chắn rằng Tần Nghiên Bắc đã thực sự đi rồi, cô mới mượn tiếng mưa đang lớn mà nhỏ giọng nói.
 
“Từ Khuynh lớn lên từ gia đình trọng nam khinh nữ, điều kiện cũng không tốt, ba mẹ ông bà nội đều lợi dụng cô ta, không coi cô ta ra gì. Từ nhỏ phải sống không khác gì một con sen, vốn là một người rất đáng thương, vậy mà còn dám lên mặt nói như thế với Chức Chức.”
 
Khuôn mặt Giang Thời Nhất lạnh lùng và ngưng trọng, không còn nhìn thấy Vân Chức từ góc nhìn của anh nữa, nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn nơi cô vừa đứng, anh cau mày: "Cái này là điểm quan trọng hả? Bây giờ em nên tin những lời anh nói rồi đây.”
 
Đường Dao lo lắng mím môi.
 
Từ hôm cô đến khu Nam Sơn để đón Vân chức, vẫn chưa thể an tâm. Hôm đó khi xe gần đến C9, lại bị xe của Tần Nghiên Bắc điên cuồng tông vào cản đường, cô sắp sửa bị dọa chết, chỉ có thể thắng gấp, không còn cách nào khác là đứng im gần nửa ngày mới lên ga lại.
 
Nhưng Vân Chức lại hoàn toàn mất tin tức, cô có thể xác định khả năng duy nhất chính là Vân Chức vẫn còn ở trong nhà Tần Nghiên Bắc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô suy nghĩ rất nhiều, có thể tưởng tượng ra mọi chuyện, tuyệt đối giống như những lần nói đùa khi trước của cô, vấn đề giữa hai người bộc phát, thái tử gia đã nhốt Chức Chức lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bên ngoài đều đồn về Tần Nghiên Bắc là không có chuyện gì anh không dám làm, đặc biệt là đối với một người phụ nữ, muốn làm gì đó căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay, Vân Chức làm gì có thể kháng cự lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Cô cố hết sức để liên lạc với Vân Chức, kết quả đều thất bại, lúc lo lắng đến nỗi sắp muốn báo cảnh sát thì Giang Thời Nhất đột nhiên đến tìm cô, nói đã hiểu tình hình, làm mọi thứ để cứu được Vân Chức ra.
 
Cô ngược lại thấy do dự.
 
Theo những gì cô hiểu và những gì Vân Chức kể lại thì dù Tần Nghiên Bắc rất nguy hiểm nhưng lại đối xử với Vân Chức rất tốt, nếu không cô cũng sẽ không thường xuyên đùa giỡn về hai người họ, cô thật sự cũng sợ là lỡ như cứu lại biến chuyện tốt thành xấu.
 
Cô nói với Giang Thời Nhất: “Em muốn đợi thêm chút nữa, dù có thể nào thì ít nhất sự an toàn của Chức Chức có lẽ---“
 
Giang Thười Nhất lúc đó lại kích động cắt ngang lời cô: “Nếu em không dám thì anh đi một mình, em có thể hiểu người đàn ông này hơn anh sao? Em sẽ không bao giờ nghĩ anh ta trói Vân Chức chỉ đơn giản là cho ăn cho uống thôi sao? Tần Nghiên Bắc là người như thế nào em chưa từng nghe qua à?”
 
Anh nói tiếp: “Bây giờ người người đều đồn đính hôn, anh ta lại khóa Vân Chức lại, đây không phải là bắt ép sao? Hà tất gì phải chờ đến khi Vân Chức xảy ra chuyện, hoặc đợi đến khi những chuyện không nên làm anh ta đều đã làm với cô ấy xong rồi, mới đi cứu hả? Em không sợ Chức Chức nghĩ không thông?”
 
Cô không thể không bị dao động, không thể phủ nhận khả năng mà Giang Thời Nhất vừa nói, với lại rất rõ ràng là những thứ anh ấy sợ đều rất có lý.
 
Dù như thế nào thì việc cứu ra cũng phải lên kế hoạch, nếu không sẽ làm Vân Chức càng mất tự do.
 
Hôm qua, cô đi tới đi lui mới biết đoàn phim "Mù sương" muốn mời Sin đi vẽ poster, chủ yếu là sẽ gặp nhau ở trường.
 
Cô sớm đã đến canh, cuối cùng nhận được điện thoại của Vân Chức, biết được vị trí của cô ấy.
 
Nhưng trước cổng tòa Hàng Tri có Tần Nghiên Bắc, sau lưng cũng có người của anh ta đang nhìn chằm chằm, may mà cô còn biết một cửa hông nhỏ bí mật, ngoài sinh viên trường chuyên trốn học ra thì căn bản là không ai biết lối này.
 
Những băn khoăn cuối cùng của cô cũng được xua tan trong cuộc điện thoại của Vân Chức.
 
“Chức Chức nói với em trong điện thoại rồi, dù đơn giản nhưng em có thể nghe hiểu,” Đường Dao cau mày, “Bây giờ cô ấy đang bị Tần Nghiên Bắc kiểm soát, không thể liên lạc với bên ngoài, nhìn vào phản ứng của Tần Nghiên Bắc, cũng chắc chắn là sẽ ở bên cạnh cô ấy mọi lúc.”
 
“Tiếc là bị Từ Khuynh gây rối, không tìm được cơ hội nói chuyện trực tiếp với Chức Chức…” Cô thở dài,  “Nếu không thì đã có thể bàn bạc trước mặt cô ấy, hỏi suy nghĩ của cô ấy.”
 
Giang Thời Nhất siết chặt tay, ánh mắt âm trầm nhìn về hướng hai người đã đi: “Chức Chức có thể suy nghĩ gì chứ? Đương nhiên là muốn cố hết sức thoát ra nhanh, ai lại mong sẽ bị một tên điên bị bệnh tâm thần trói buộc chứ.”
 
Anh lại nói tiếp: “Anh biết em có sự tin tưởng với Tần Nghiên Bắc, đều là bởi vì thời gian này Chức Chức báo ơn anh ta. Thế nếu anh nói với em anh ta căn bản không phải là ân nhân của Chức Chức, mà bản thân anh ta còn biết rõ mồn một thì sao?”
 
Đường Dao sững sờ, mấy giây sau mới ngộ ra, kinh ngạc hỏi: “…..Anh có ý gì?!”
 
Giang Thời Nhất lập tức bụp miệng cô lại, tránh để cô nói lớn quá sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
 
Đôi mắt đen láy lộ vẻ buồn bã, anh xắn tay áo đến khuỷu tay lộ ra vết sẹo bỏng: “Năm đó người cứu cô ấy ở vụ cháy đó….vốn là anh, anh vừa nhìn đã yêu cô ấy, cứu cô ấy cũng là chuyện anh cam tâm tình nguyện, nhưng không muốn dùng ân tình để trói buộc cô ấy.”
 
Đường Dao mở to mắt, cả một đống ngờ vực chèn ép nơi cổ họng.
 
Giang Thời Nhất không để cô nói chuyện, cụp mắt nhỏ giọng nói: “Đặc biệt khi anh nhìn thấy Chức Chức để ý đến ân tình như vậy anh càng muốn dựa vào chính mình để theo đuổi cô ấy. Nếu không phải do Tần Nghiên Bắc quá quá đáng anh cũng sẽ vẫn giấu chuyện này, còn những chi tiết khác đợi sau khi Chức Chức thoát ra anh sẽ nói rõ hơn.”
 

“Bây giờ,” Anh như một kẻ đáng thương bị tổn thương sâu sắc, ngước đầu nhìn Đường Dao, “Em sẽ không cảm thấy vị thái tử gia của Tần gia đó an toàn nữa chứ?”
 
Ngay khi Giang Thời Nhất dựa vào tường, sắc mặt đã bị bóng đen của bức tường chặn lại: "Những việc còn lại anh sẽ thu xếp, em chỉ cần phối hợp với anh khi cần thiết, cơ hội tốt nhất trước mắt là sau khi vào học. Bắt đầu quay video tuyển sinh vào tuần sau, dù bất kể giá nào, anh cũng sẽ cứu Chức Chức ra, để Tần Nghiên Bắc không thể tìm thấy cô ấy.”
--
 
Vân Chức được đẩy vào trong xe, vách ngăn giữa hàng sau và hàng trước được hạ xuống trước, tạo thành một không gian tương đối riêng tư, không thể nhìn thấy người ngồi trên ghế lái. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha.

Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Phản ứng đầu tiên của cô là nhặt chiếc túi bị rơi trong mưa, không cần biết chiếc túi đó là bao nhiêu và tặng cho ai, cô không bao giờ có thể vứt nó đi như thế này, vừa nãy bị Tần Nghiên Bắc xách lên và buộc phải giẫm lên nó. Các ngón chân co quắp lại trong đôi giày một cách tuyệt vọng.
 
Cô tiến về phía trước, và ánh sáng trước mặt bị bóng dáng cao lớn của người đàn ông chặn lại, ô của anh được đặt trên đầu cô, tóc và vai cô ướt sũng, và bộ quần áo của cô có những vết lốm đốm.
 
Mắt nhìn thấy xe sắp khởi động đi, Vân Chức gấp gáp nói: “Túi còn ở ngoài!”
 
Tần Nghiên Bắc ung dung nói: “Không cần nữa.”
 
“Sao có thể không cần?” Trước kia Vân Chức từng phàn nàn về việc này, bây giờ càng nghiêm trọng hơn, cô nhìn thấy ánh mắt của Từ Khuynh cũng có thể đoán được chiếc túi này đắt đến cỡ nào, “Dù bị ướt rồi, không phải có rất nhiều chỗ có thợ chuyên nghiệp sửa sao? Chắc chắn là vẫn cứu được, Tần Nghiên Bắc anh không thể lãng phí như vậy!”
 
“Sửa?” Ánh mắt Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, giọng nói mơ hồ bị tiếng mưa ngoài xe lấn át, “Đó vốn là quà tặng em, em nhận không? Em nhận, anh liền lấy nó lên.”
 
Lúc này Vân Chức mới ý thức được vấn đề chính.
 
Ngón tay cô nắm lấy thành ghế, hít một hơi thật sâu hỏi: "Vừa rồi ở cửa anh nói, là quà tặng kí hợp đồng, anh sớm đã biết rồi? Đoàn phim" Mù sương "đã nhờ em vẽ tấm poster, có phải do anh đặc biệt sắp xếp không? Những lời nói trong miệng Từ Khuyen, em cướp tài nguyên đã định sẵn của cô ấy, là thật?”
 
Kính cửa sổ nhỏ giọt mờ mịt, đường nét trên má Tần Nghiên Bắc nhíu chặt, con ngươi thâm thúy, có thứ gì đó đang âm thầm đâm vào người anh, anh ngoan cố nhẫn nại, khuôn mặt lạnh lùng không nói gì.
 
Vân Chức chạm phải ánh mắt như sắp nuốt sống cô của anh, lồng ngực như bị hàm răng cắn chặt.
 
Cô nghiêm giọng nói: “Tần Nghiên bắc, em rất cảm kích chuyện anh hết lần này đến lần khác xuất hiện để giải vây cho em, nhưng anh lại đeo cùm vào em. Anh muốn theo đuổi chính là vừa trói chặt em như thế này, vừa hi vọng em có thể chấp nhận anh sao?”
 
“Em là muốn kiếm tiền, muốn phát triển trong giới hội họa, nhưng không phải bằng cách này, cơ hội em sẽ từ từ nắm lấy, không cần dựa vào người khác,” Cô nghẹn một chút, trịnh trọng nhìn anh, “Nói đến tài nguyên ai cũng không bì nổi anh, nhưng tình cảm vốn không phải như bàn chuyện làm ăn. Anh buộc em ở bên cạnh anh, cắt đứt mọi liên lạc của em với người khác, dùng cách cướp đoạt và vung tiền để theo đuổi, ngoài tự lừa mình dối người ra thì còn có thể đổi lại được gì?”
 
Ánh mắt Vân Chức vẫn luôn dịu dàng, ánh sáng lóe lên, tay cô che môi, kiên trì nói cho xong: “Em ở lại không đi là vì em không thể chạy thoát khỏi sự kiểm soát của anh, anh không ngừng uy hiếp, cảnh cáo em. Nhưng đặc biệt là trong lòng anh hiểu rất rõ em dù có thỏa hiệp đi nữa cũng chẳng liên quan gì đến việc thích anh, Tần Nghiên Bắc, dù anh yêu ai cũng không nên là như thế này.”
 
“Thế thì phải như thế nào?” Tần Nghiên Bắc khàn giọng nói. “Anh chưa từng được yêu, em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào mới có thể giống những hoang tưởng đó, được em quan tâm một lần đây?”
 
“Em muốn anh chủ động buông tay?” Anh cười như có như không, ánh mắt như bừng nóng lên vì đau đớn,  “Đợi đến khi anh thả em ra, không phải em sẽ vứt anh ngay sao? Đối với em mà nói anh đơn giản chẳng là gì cả.”
 
Lưng anh vẫn thẳng, nhịn không được cúi đầu, kiên quyết nhìn cô: "Sao không nói thẳng đi, Tần Nghiên Bắc, nếu anh chết bị bệnh thì tốt quá rồi, không cần phải vây quanh nữa.”
 
“Xin lỗi, lúc anh còn sống chỉ sẽ cướp,” Anh bắt chặt cô, kéo cô ngồi lên chân một cách không hề khoan nhượng, “Cướp được rồi thì chính là của anh.”
 
“Chỉ là muốn Chức Chức là của anh…”Giọng nói anh trầm thấp, “Đủ để anh buông bỏ mọi giới hạn rồi.”
 
Vân Chức thấy nói đã thất bại, nuốt khan, không dám ngồi trên đùi anh, cố gắng nhấc người lên và cào cấu lên cánh tay anh.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điện thoại cô rơi xuống ghế, đột nhiên rung lên, nhận được hai tin nhắn, nội dung vắn tắt được hiện lên chính giữa màn hình, là tin nhắn của phó đạo diễn Triệu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
----“Vân tiểu thư, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên giải thích với cô một chút, liên quan đến chuyện poster, cả đoàn làm phim đều thật lòng muốn chọn cô, nhưng giữa quá trình lại có người nhét Từ Khuynh vào. Chúng tôi ngại về thân phận của đối phương, nên thật sự hết cách mới bố trí vào.”
 
---- “Mấy hôm trước Tần tổng đột nhiên cử người liên lạc với chúng tôi, thêm tiền đầu tư vào với yêu cầu duy nhất là đưa lại vị trí làm poster vốn thuộc về cô trả lại cho cô, căn bản không phải như Từ Khuynh nói, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
 
Thông tin lóe lên quá nhanh, Vân Chức chỉ đọc sơ sơ thôi, trong lòng đã bị bóp nghẹt rồi.
 
Cô hiểu lầm anh rồi….
 
Nhưng lúc này xe đột nhiên khởi động, lăn bánh trong màn mưa lái về phía trước, tay Vân chức khẽ siết chặt, bị Tần Nghiên Bắc nắm chắc, dùng mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Túi có người nhặt, chuyện bây giờ em nên nghĩ không phải chuyện này.”
 
Tần Nghiên Bắc giữ eo cô, không để cô trốn tránh.
 
Tốc độ của chiếc xe không quá chậm, nó rời khỏi tòa nhà Hàng Tri, lái về phía đường chính trong trường, hai bên có giáo viên và học sinh trở lại trường.
 
Chiếc xe này quá bắt mắt, những anh nhìn đều tập trung trong một mảng tối ở cửa kính xe, họ đều không nhìn thấy được rốt cuộc bên trong là ai.
 
Nhưng đối với Vân Chức mà nói, cửa sổ xe có thể nhìn được một chiều, từ góc nhìn của cô, bên cạnh xe có những người, thậm chí có cả giáo sư và bạn học mà cô biết, gần như nhìn cô qua một lớp kính, như thể bản thân đang bị theo dõi.
 
Và cô đang ngồi trên đôi chân mảnh mai của người đàn ông, thắt lưng và bàn tay của cô, và hơi thở thiêu đốt của anh được bao phủ bởi sự hung hăng không nơi nào có thể che giấu.
 
Vân Chức đột nhiên run rẩy, nhắm mắt ngả người ra sau.
 
Tần Nghiên Bắc kéo cô lại, tiếp tục chạm vào vết thương trên tai bị mảnh vỡ của lọ nước hoa cắt ra, có chút đỏ ửng bất thường vì nước mưa.
 
Trong xe không có hộp thuốc, không thể xử lý như bình thường được.
 
Tần Nghiên Bắc vuốt cằm bảo cô xoay mặt qua.
 
Tốc độ xe rất chậm, thong thả lướt qua cơn mưa phùn và đám đông sôi động hai bên, như thể được hàng nghìn người theo dõi và chúc phúc.
 
Tần Ngạo Bắc cúi người, cầm lấy dái tai trắng nõn dính đầy màu đỏ sẫm của Vân Chức, đầu lưỡi lưu luyến lướt qua, trong môi đều là mùi máu nhàn nhạt của cô.
 
“Chức Chức….. rất ngon.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện