Cổng lớn của tòa Hàng Tri được mở ra, cả tòa nhà căn bản đều bị tiếng mưa lấn át.
Từ Khuynh đứng bất động bên cửa kính, tận mắt chứng kiến Vân Chức được Tần Nghiên Bắc dắt đi, chiếc túi với giá trên trời nằm bẹp dưới mưa, bị một đôi giày có thể không tới 100 tệ giẫm nhẹ nhàng lên.
Phía xéo cô ấy là góc cua hành lang, ở đó đang vang lên tiếng hít thở không ổn định, Đường Dao cố gắng che miệng lại, cố gắng lắm mới có thể ổn định lại nhịp tim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa mới nãy cô bị Từ Khuynh chọc cho muốn tức chết, suýt nữa không nhịn được mà xông ra rồi, may mà lúc đó Giang Thời Nhất đứng bên cạnh kéo cô lại, cô mới bình tĩnh được, nếu không chắc chắn đụng phải Tần Nghiên Bắc. Đến lúc đó chắc chắn cô sẽ bị phanh thay, còn sẽ gây hiểu lầm cho Vân Chức.
Đường Dao nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài giống như đang đi trên lớp băng mỏng, khi chắc chắn rằng Tần Nghiên Bắc đã thực sự đi rồi, cô mới mượn tiếng mưa đang lớn mà nhỏ giọng nói.
“Từ Khuynh lớn lên từ gia đình trọng nam khinh nữ, điều kiện cũng không tốt, ba mẹ ông bà nội đều lợi dụng cô ta, không coi cô ta ra gì. Từ nhỏ phải sống không khác gì một con sen, vốn là một người rất đáng thương, vậy mà còn dám lên mặt nói như thế với Chức Chức.”
Khuôn mặt Giang Thời Nhất lạnh lùng và ngưng trọng, không còn nhìn thấy Vân Chức từ góc nhìn của anh nữa, nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn nơi cô vừa đứng, anh cau mày: "Cái này là điểm quan trọng hả? Bây giờ em nên tin những lời anh nói rồi đây.”
Đường Dao lo lắng mím môi.
Từ hôm cô đến khu Nam Sơn để đón Vân chức, vẫn chưa thể an tâm. Hôm đó khi xe gần đến C9, lại bị xe của Tần Nghiên Bắc điên cuồng tông vào cản đường, cô sắp sửa bị dọa chết, chỉ có thể thắng gấp, không còn cách nào khác là đứng im gần nửa ngày mới lên ga lại.
Nhưng Vân Chức lại hoàn toàn mất tin tức, cô có thể xác định khả năng duy nhất chính là Vân Chức vẫn còn ở trong nhà Tần Nghiên Bắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô suy nghĩ rất nhiều, có thể tưởng tượng ra mọi chuyện, tuyệt đối giống như những lần nói đùa khi trước của cô, vấn đề giữa hai người bộc phát, thái tử gia đã nhốt Chức Chức lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài đều đồn về Tần Nghiên Bắc là không có chuyện gì anh không dám làm, đặc biệt là đối với một người phụ nữ, muốn làm gì đó căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay, Vân Chức làm gì có thể kháng cự lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô cố hết sức để liên lạc với Vân Chức, kết quả đều thất bại, lúc lo lắng đến nỗi sắp muốn báo cảnh sát thì Giang Thời Nhất đột nhiên đến tìm cô, nói đã hiểu tình hình, làm mọi thứ để cứu được Vân Chức ra.
Cô ngược lại thấy do dự.
Theo những gì cô hiểu và những gì Vân Chức kể lại thì dù Tần Nghiên Bắc rất nguy hiểm nhưng lại đối xử với Vân Chức rất tốt, nếu không cô cũng sẽ không thường xuyên đùa giỡn về hai người họ, cô thật sự cũng sợ là lỡ như cứu lại biến chuyện tốt thành xấu.
Cô nói với Giang Thời Nhất: “Em muốn đợi thêm chút nữa, dù có thể nào thì ít nhất sự an toàn của Chức Chức có lẽ---“
Giang Thười Nhất lúc đó lại kích động cắt ngang lời cô: “Nếu em không dám thì anh đi một mình, em có thể hiểu người đàn ông này hơn anh sao? Em sẽ không bao giờ nghĩ anh ta trói Vân Chức chỉ đơn giản là cho ăn cho uống thôi sao? Tần Nghiên Bắc là người như thế nào em chưa từng nghe qua à?”
Anh nói tiếp: “Bây giờ người người đều đồn đính hôn, anh ta lại khóa Vân Chức lại, đây không phải là bắt ép sao? Hà tất gì phải chờ đến khi Vân Chức xảy ra chuyện, hoặc đợi đến khi những chuyện không nên làm anh ta đều đã làm với cô ấy xong rồi, mới đi cứu hả? Em không sợ Chức Chức nghĩ không thông?”
Cô không thể không bị dao động, không thể phủ nhận khả năng mà Giang Thời Nhất vừa nói, với lại rất rõ ràng là những thứ anh ấy sợ đều rất có lý.
Dù như thế nào thì việc cứu ra cũng phải lên kế hoạch, nếu không sẽ làm Vân Chức càng mất tự do.
Hôm qua, cô đi tới đi lui mới biết đoàn phim "Mù sương" muốn mời Sin đi vẽ poster, chủ yếu là sẽ gặp nhau ở trường.
Cô sớm đã đến canh, cuối cùng nhận được điện thoại của Vân Chức, biết được vị trí của cô ấy.
Nhưng trước cổng tòa Hàng Tri có Tần Nghiên Bắc, sau lưng cũng có người của anh ta đang nhìn chằm chằm, may mà cô còn biết một cửa hông nhỏ bí mật, ngoài sinh viên trường chuyên trốn học ra thì căn bản là không ai biết lối này.
Những băn khoăn cuối cùng của cô cũng được xua tan trong cuộc điện thoại của Vân Chức.
“Chức Chức nói với em trong điện thoại rồi, dù đơn giản nhưng em có thể nghe hiểu,” Đường Dao cau mày, “Bây giờ cô ấy đang bị Tần Nghiên Bắc kiểm soát, không thể liên lạc với bên ngoài, nhìn vào phản ứng của Tần Nghiên Bắc, cũng chắc chắn là sẽ ở bên cạnh cô ấy mọi lúc.”
“Tiếc là bị Từ Khuynh gây rối, không tìm được cơ hội nói chuyện trực tiếp với Chức Chức…” Cô thở dài, “Nếu không thì đã có thể bàn bạc trước mặt cô ấy, hỏi suy nghĩ của cô ấy.”
Giang Thời Nhất siết chặt tay, ánh mắt âm trầm nhìn về hướng hai người đã đi: “Chức Chức có thể suy nghĩ gì chứ? Đương nhiên là muốn cố hết sức thoát ra nhanh, ai lại mong sẽ bị một tên điên bị bệnh tâm thần trói buộc chứ.”
Anh lại nói tiếp: “Anh biết em có sự tin tưởng với Tần Nghiên Bắc, đều là bởi vì thời gian này Chức Chức báo ơn anh ta. Thế nếu anh nói với em anh ta căn bản không phải là ân nhân của Chức Chức, mà bản thân anh ta còn biết rõ mồn một thì sao?”
Đường Dao sững sờ, mấy giây sau mới ngộ ra, kinh ngạc hỏi: “…..Anh có ý gì?!”
Giang Thời Nhất lập tức bụp miệng cô lại, tránh để cô nói lớn quá sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Đôi mắt đen láy lộ vẻ buồn bã, anh xắn tay áo đến khuỷu tay lộ ra vết sẹo bỏng: “Năm đó người cứu cô ấy ở vụ cháy đó….vốn là anh, anh vừa nhìn đã yêu cô ấy, cứu cô ấy cũng là chuyện anh cam tâm tình nguyện, nhưng không muốn dùng ân tình để trói buộc cô ấy.”
Đường Dao mở to mắt, cả một đống ngờ vực chèn ép nơi cổ họng.
Giang Thời Nhất không để cô nói chuyện, cụp mắt nhỏ giọng nói: “Đặc biệt khi anh nhìn thấy Chức Chức để ý đến ân tình như vậy anh càng muốn dựa vào chính mình để theo đuổi cô ấy. Nếu không phải do Tần Nghiên Bắc quá quá đáng anh cũng sẽ vẫn giấu chuyện này, còn những chi tiết khác đợi sau khi Chức Chức thoát ra anh sẽ nói rõ hơn.”
“Bây giờ,” Anh như một kẻ đáng thương bị tổn thương sâu sắc, ngước đầu nhìn Đường Dao, “Em sẽ không cảm thấy vị thái tử gia của Tần gia đó an toàn nữa chứ?”
Ngay khi Giang Thời Nhất dựa vào tường, sắc mặt đã bị bóng đen của bức tường chặn lại: "Những việc còn lại anh sẽ thu xếp, em chỉ cần phối hợp với anh khi cần thiết, cơ hội tốt nhất trước mắt là sau khi vào học. Bắt đầu quay video tuyển sinh vào tuần sau, dù bất kể giá nào, anh cũng sẽ cứu Chức Chức ra, để Tần Nghiên Bắc không thể tìm thấy cô ấy.”
--
Vân Chức được đẩy vào trong xe, vách ngăn giữa hàng sau và hàng trước được hạ xuống trước, tạo thành một không gian tương đối riêng tư, không thể nhìn thấy người ngồi trên ghế lái. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha.