Dù Vân Chức không muốn chấp nhận sự thật thì cô cũng buộc phải thừa nhận cô rất khó giải quyết trong hòa bình với Tần Nghiên Bắc, để anh nghĩ thông mà chủ động thả người.
Không phải vấn đề thời gian, cũng không thể trông đợi vào sự nhẫn nại của anh, vì để bắt lấy một tia sáng yếu ớt đó thì cái gì anh cũng có thể không màng đến.
Có lẽ còn có một khả năng, chính là kiểu báo ơn ‘lấy thân báo đáp’, để anh đạt được, làm hài lòng anh, sau khi anh thật sự đã có được rồi có lẽ sẽ ý thức được cô không hề mỹ miều và đáng giá như những gì anh tưởng tượng, lúc đó anh tự nhiên sẽ mất hết hứng thú với cô, tìm một người mới thì anh sẽ đuổi cô đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Vân Chức biết, cô không thể thuyết phục được bản thân làm như vậy.
Cô là một người sống tình cảm, cũng sẽ biết đau biết buồn, không thể coi tình yêu như một nước cờ, huống hồ gì cô vẫn luôn coi Tần Nghiên Bắc là người quan trọng, càng không thể dùng cách đáng hổ thẹn như thế để làm xáo trộn mối quan hệ của hai người được.
Quan trọng hơn là….
Cô hiểu bản thân, trong lòng cô thật sự sợ mình đến gần Tần Nghiên Bắc, sợ bản thân sẽ có một ngày không nhịn được bị dao động, mê muội anh, vốn muốn rời khỏi đối phương cuối cùng lại để bản thân mình chìm đắm, cũng không thể quay trở lại là một Vân Chức ngày ngày nhớ nhung 11 được.
Dù cả đời này cô không thể tìm ra 11 là ai, cô cũng sẽ không hối hận.
Ít nhất bây giờ cô không thể buông bỏ người thiếu niên năm đó cô chưa thể nhìn trực diện trên mái nhà, không làm được chuyện thẳng thừng đi chấp nhận một người khác.
Vậy nên con đường duy nhất có thể đi chỉ có thế này, chính là chuyện cô vốn không muốn làm nhất, bắt chộp những cơ hội có khả năng để chạy khỏi Tần Nghiên Bắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chia xa rồi, cô và anh mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Vân Chức dự định xong rồi, nếu cô thật sự có thể chạy trốn, Tần Nghiên bắc đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, trước hết cô phải xin nghỉ dài hạn ở khoa mỹ thuật của trường, thậm chí bảo lưu tạm thời, đợi một thời gian anh nguội lại rồi, khi không còn quan tâm cô nữa cô sẽ quay về tiếp tục học cho xong.
Ngoài ra còn phải chuẩn bị tiền, phí trị bệnh cho anh trai bên đó cô phải lo, còn có không biết giấu được bao lâu. Vốn dĩ tiền trong tài khoản không thể tùy tiện chuyển đi, nếu bây giờ rút ra một khoản lớn, Tần Nghiên Bắc có lẽ sẽ phát hiện ra.
Cách tốt nhất chính là phải cố gắng làm xong poster cho sớm, trong hợp đồng có viết nếu bên họ hài lòng thì nội trong 3 ngày sẽ chuyển thù lao, cô sẽ đổi một tấm thẻ mới, có lẽ sẽ an toàn hơn.
Cụ thể là đi đâu thì cô vẫn chưa suy nghĩ kĩ, cùng lắm thì về cái núi ở huyện Đồng, giao thông càng không tiện càng tốt, bản thân lặng lẽ thuê một căn nhà gỗ để trồng rau và vẽ tranh cũng có thể trôi qua ngày,
Trước mắt điều nên làm chính là giao bản thảo poster thì cô phải cố hết sức để giảm cảm giác nguy hiểm từ Tần Nghiên Bắc, chỉ có khiến anh cảm thấy an toàn thì cô mới tìm được cơ hội.
Hôm sau sẽ là ngày khai giảng ở Thanh Đại, số tiết kì này của Vân Chức không nhiều, ngày đầu tiên chỉ có hai tiết, tiết buổi sáng là trộn mấy khoa, trước kia cô đều làm giảm cảm giác tồn tại theo thói quen, nhưng lần này không chỉ là không làm được mà còn người nổi bật của toàn trường.
Tiết học lúc 8 giờ rưỡi sáng, Vân Chức bó chân trói tay đi vào lớp học, kế bên có một người đàn ông cao lớn khí thế dọa người đi cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nghiên Bắc vì để hợp với cô mà anh còn cố ý đổi từ áo vest thường ngày sang quần tây áo sơ mi trắng đơn giản, cảm giác áp bức đó, chỉ im lặng đi cạnh cô, không hề giống như một học trưởng bình thường.
Trong tay anh cầm một chiếc túi tote cũ đã được Vân chức giặt sạch, thản nhiên đi vào lớp học tìm chỗ cho cô, ghế vào buổi sớm hơi lạnh, anh đặt tay lên, tỏa hơi ấm một chút rồi mới kéo cánh tay của Vân Chức, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Chức Chức, đến đấy.”
Trong một lớp học khổng lồ có sức chứa hai ba trăm người, thoạt đầu mọi người chỉ là không hẹn mà cùng nhau nín thở không lên tiếng, nhưng khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông, họ không thể kìm được sự náo động. Nam hay nữ đều quay đầu nhìn về phía hàng ghế cuối, Vân Chức nhận lấy những ánh mắt chú ý của mọi người khiến cổ hơi đỏ lên.
Thật sự là các sinh viên mang theo bạn trai bạn gái đi học đều có, giáo sư cũng không phản đối, ngược lại còn thấy quen với tình huống này, khuyến khích họ mang theo người nhà. Nhưng việc này xảy ra với cô, đặc biệt đối phương còn là Tần Nghiên Bắc thì Vân Chức không thể không để ý.
Anh không có thật sự trói cô lại, nhưng xiềng xích vô hình này cứ trói chặt lấy cô mọi lúc mọi nơi, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tầm mắt anh.
Vân Chức chưa bao giờ được nhiều người bàn tán như vậy nên tai cô cũng bất giác bất đầu nóng lên.
Cô cắn môi dưới ngồi xuống, cô cúi đầu xoa xoa hai má để bình tĩnh lại, sinh viên nhìn thấy Tần Nghiên Bắc không hề có ý phản đối, mỉm cười nói: “Khoa chúng ta đã không tìm thì thôi, mà đã tìm thì chỉ có đỉnh, trực tiếp lên thẳng con át chủ bài.”
“Chức Chức….” Sinh viên quen cô cất cao giọng, “Bạn trai của cậu cũng đẹp quá đấy chứ! Cậu làm như vậy quả không được rồi! Mấy sinh viên háo sắc của nhà chúng ta sau này làm sao vào lớp đây!”
Lúc này không khí trong lớp sôi nổi hẳn lên, trách móc hỏi Vân Chức ở đâu mà tìm được một người bạn trai thần tiên như vậy, Vân chức muốn giải thích nhưng lại cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng được chuyện này. Lúc đang giãy dụa, tay đã bị Tần Nghiên Bắc nắm lấy, ngữ khí chậm rãi, nghiêm nghị: "Tôi là vị hôn phu của cô ấy."
Phòng học đột nhiên im lặng trong chốc lát rồi bùng nổ, nhân lúc chưa vào tiết cả lớp đều sôi sục, cả phòng đang xôn xao vì tiến độ quá nhanh, có người phản ứng lại, thấp giọng nói nhỏ: " Chờ đã ... Anh ấy có vẻ là ... Tần Nghiên Bắc mà .... "
Cái tên này còn chưa kịp làm chấn động thì giáo sư đã đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy học sinh được quan tâm nhất vậy mà lại dắt theo người nhà đến, không khỏi thích thú, cố ý hỏi một câu lắc léo rồi yêu cầu Vân Chức đứng lên trả lời.
Đầu óc Vân Chức mơ hồ, ngay cả giáo sư nói gì cô cũng không hề nghe rõ, hi vọng ông có thể lặp lại một chút thì người đàn ông bên cạnh lại bình tĩnh đứng dậy, tay ấn nhẹ lên trán cô, giọng nói bình tĩnh trả lời thay cô, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cô ấy hồi hộp, để cô ấy bình tĩnh chút đã.”
Cả phòng đều kích động gõ bàn, giáo sư đặt tay lên miệng hắng giọng, không biết tại sao lại có ảo giác như bị cấp trên sai bảo, gật đầu chấp nhận theo quán tính.
Trong một buổi học, Vân Chức đang trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, cô buộc mình phải phớt lờ những người đang ở gần để có thể nghe giảng và ghi chép như bình thường, nhưng cô vẫn bỏ sót một vài điểm quan trọng. Đợi đến khi hết tiết cô còn chưa kịp đóng tập lại thì người bên cạnh đã đẩy hai tờ giấy viết đầy đủ qua.
Hàng chữ bên trên đường nét góc cạnh, nét ngang dọc đầy phong độ, anh ghi nhớ ngắn gọn tất cả các điểm kiến thức tóm tắt rõ ràng, Tần Nghiên Bắc rũ xuống lông mi, kẹp vào trong sách giáo khoa của cô: "Chức Chức, anh không phải đến đây không công.”
Nói rồi anh nhân lúc này lại gần, đôi môi lạnh lùng phả bên tai cô, sự tiếp xúc như hôn như không.
Làn da Vân Chức như bị nóng lên, tay cô siết chặt, vo lấy góc áo.
Tiết học sau đó Tần Nghiên Bắc chỉ có thể ra ngoài, cơ bản là đều nửa bước không rời với cô, cô đã trở thành tiêu điểm của cả trường, nhưng cũng rất yên tĩnh, không ai phản đối anh.
Vân Chức nhìn thấy một sự vui vẻ tích tụ trong đôi mắt sâu xa của anh, như có một tầng nước vừa kết tụ lại, vừa chạm vào sẽ vỡ ra.
Đi học đã gần một tuần Vân Chức cũng không thấy Đường Dao, hỏi thăm mới biết người nhà Đường Dao có chuyện xin nghỉ phép, mấy ngày nữa sẽ đến, trong lòng cô biết rõ, chắc chắn Tần Nghiên Bắc sợ rằng cô sẽ tiếp xúc quá nhiều với Đường Dao, vì những nguy hiểm tiềm ẩn, cô ấy đã bị hạn chế đến trường.
Chiều thứ 6 là tiết dạy sơn dầu toàn diện, trước khi đến lớp, Vân Chức nhận được thông báo từ giáo viên trong học viện, yêu cầu cô đến phòng tập vào thứ tư tuần sau để quay video về chương trình tuyển sinh năm nay của Thanh Đại với những khoa khác.
Giáo viên hơi nói đùa, nhắc đi nhắc lại: “Em gương mặt đại diện cho vẻ đẹp và sự chuyên nghiệp trong Học viện Mỹ thuật của chúng ai. Em phải giành lấy mặt mũi cho cả khoa. Mục tiêu vượt qua số lượng tuyển sinh của khoa mỹ nghệ đều phụ thuộc vào em. "
Vân Chức vừa đồng ý vừa bước vào lớp, khi nhìn thấy chỗ của mình liền sững sờ.
Cô đương nhiên đã quen với việc chỗ bên cạnh có người nhưng hôm nay là tiết vẽ tranh sơn dầu, không có ghế nào mà chỉ có những giá đỡ vẽ, không thể đem theo người nhà. Vị trí của cô gần sát cửa sổ, lối đi bên cạnh cô vừa đúng khoảng cách, lúc này có vẻ hơi trống trải.
Vân Chức âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến Tần Nghiên Bắc cũng chưa quá khích lắm, cũng biết chừng mực rồi, nhưng ngay sau đó cô liền ý thức có gì đó không đúng.
Những sinh viên ngồi gần cửa đều bất giác liếc xuống lầu, có mấy người còn dùng điện thoại lén chụp hình, cô thấy bất an nên nhanh chóng đi qua nhìn ra cửa sổ, cô sững sờ.
Mùa xuân đã chính thức đến với Hoài Thành, những ngày mưa đã qua, hai ngày đầu trời đã hửng nắng, thảm thực vật ở tầng dưới xanh tươi tốt, nắng chiều chiếu vào lấp lánh cát vàng.
Tần Nghiên Bắc có lẽ đã kết thúc cuộc họp, trên người là một bộ áo vest tối màu tỉ mỉ, lúc này anh đang ngồi trên bãi cỏ bên dưới cửa sổ, đôi chân dài lười biếng cúi xuống, bộ đồ có giá trị bị cởi ra, đặt ở một bên, cổ tay áo sơ mi cuộn lên, lộ ra những vết sẹo bỏng trên cánh tay.
Nhưng cánh tay này đang ung dung cầm bút vẽ, phẩy lên bảng.
Vân Chức vội vàng thu tầm mắt, di dời sự chú ý của mình lên bức vẽ, cô nghe giảng, phối màu, bút hạ xuống để vẽ mặt trời theo yêu cầu trong tiết học chiều này.
Chỉ là ánh mắt không ngừng trôi dạt về phía cửa sổ, sau đó liền vội vàng di chuyển.
Vân Chức xao nhãng vẽ cho xong, cô gác tay lên giá vẽ thở dài, đột nhiên nghe thấy phía sau lưng có sinh viên nhỏ giọng xì xào, cô bất giác quay đầu nhìn về vị trí đang không ngừng làm cô xao nhãng.
Tần Ngạo Bắc vừa xé giấy vẽ, ngẩng đầu nhìn sang, giữa không trung hai mắt va chạm vào mắt cô.
Mặt trời mà cô vẽ vẫn còn trên giá đỡ, nhưng tờ giấy vẽ của anh nhấc lên đưa về phía cô, một hình bóng rõ ràng được vẽ bằng bút chì, cô gái đang ngồi trong khung cửa kính trên lầu, mím môi tha thiết, hai má hơi phồng lên, véo nhẹ cây cọ vẽ ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Cô vẽ vạn vật.
Còn anh vẽ cô.
Đợi đến khi bàn tay cô bết dính, cô hơi ngơ ngác nhìn xuống, có vết sơn bắn ra giữa các ngón tay, làm ố chiếc nhẫn đính hôn mà anh buộc phải đeo ở ngón giữa bên trái của cô.
Món trang sức đắt như vậy, hôm cô đi nhất định sẽ trả lại cho anh.
Vân Chức tháo xuống tìm giấy để lau, khi lau lại vô tình chạm vào thành trong của chiếc nhẫn, mới phát hiện trên đó thực sự có một dòng chữ tiếng Anh viết tay, dịch ra một câu đơn giản là----
“Yêu em cả đời.”
Lúc anh đặt chiếc nhẫn này còn kiêu ngạo cứng mồm cứng miệng không dễ cúi đầu, cô cũng không hề hay biết gì về tình cảm của anh, nhưng cũng không cho anh bất cứ một tín hiệu yêu đương gì rõ ràng.
Nhưng anh đã vì ngọn nến nhỏ thắp sáng thế giới của anh mà sẵn sàng làm tất cả.
-
Chỉ còn bốn năm ngày nữa vào thứ Tư tuần sau, chớp mắt là đến, trong khoảng thời gian này, Vân Chức đã chạy đua với thời gian để vẽ một tấm poster trước, sau khi bàn giao cho đoàn phim đã nhận được những phản hồi vượt xa tưởng tượng.
Đoàn phim gấp rút tìm đội thiết kế để gấp rút sản xuất, ngay sau đó đã có một số phiên bản được tung ra, sau khi chọn ra cái