Chiếc xe đi rất nhanh, sau khi đi vào đường lớn, bắt đầu lướt qua những con đường mòn không người trông coi một cách thuần thục, thay vì đi với tốc độ cao, anh chọn đường quốc lộ, và mục tiêu rất rõ ràng.
Vân Chức nhận ra tài xế là người bên Đường Dao chứ không phải của Giang Thời Nhất, cô hỏi một chút: “Bây giờ đi đâu?”
Đường Dao mở một tin nhắn trong điện thoại cho cô xem: “Đây là chỗ trung chuyển chúng tớ đã chọn, khoảng cách vừa phải, có thể để cậu nghỉ ngơi, vả lại Giang Thời Nhất nói những lời nói đó thích hợp nói ở đây, có người có thể chứng minh cho anh ấy, đợi việc này xử lí xong chúng ta lập tức đổi nơi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức vừa nhìn liền ngơ người, tay bất giác cuộn lại, siết chặt trong lòng bàn tay, cảm nhận được hơi đau, cau màu hỏi: “Sao lại là nhà của ba mẹ tớ?”
Đường Dao vỗ vai an ủi cô, nghiêm túc giải thích: “Chức Chức, tớ biết cậu ghét nơi này nhưng chính bởi vì cậu ghét Tần Nghiên Bắc mới sẽ không nghĩ đến cậu sẽ đi đến.”
Vân Chức vốn sinh ra trong một gia đình không tốt, mối quan hệ với ba mẹ lạnh lùng, ngôi nhà đó đã nhiều năm không về, ngay cả Từ Khuynh đều biết chuyện trọng nam khinh nữ, Tần Nghiên Bắc làm sao không biết.”
Vân Chức bỏ chạy, bất kể đi đâu cũng không thể chạy về nhà ba mẹ được.
“Nếu cậu cực kì không thể chấp nhận được,” Đường Dao cau mày, “Thế nếu không thì----“
Vân Chức lắc đầu, rướn thẳng người: “Không sao, đi thôi, tớ không có gì không thể đối mặt với bọn họ cả, với lại Giang Thời Nhất nói như vậy rồi, thế thì chân tướng trong lời anh ấy có lẽ cũng liên quan đến ba mẹ tớ, tớ phải nghe.”
Trầm mặc một lúc cô mới buông thõng những ngón tay, một vết bầm đỏ đã tích tụ trên đó, và cô nói với giọng trầm: “Chỉ là….Đừng đi đường Hoài Giang, đổi đường khác đi, đi đường nào cũng được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con đường Hoài Giang, có một nơi đó.
Đó…khiến cô bước chân vào cánh cửa địa ngục năm đó, suýt nữa không chống cự được, rơi vào một phản ứng căng thẳng nghiêm trọng đến chí mạng, một khoảng thời gian mất đi thính giác và thị giác, không thể ăn, không thể tiếp xúc với ai.
Nếu không có 11, cô buộc phải tiến từng bước một tới sự tuyệt vọng hoàn toàn, cho đến khi cô dùng hết chút sinh khí cuối cùng trong căn nhà nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba mẹ của Vân Chức sống ở Tùy Lương, một thành phố cấp hai cách Hoài Thành khoảng hai giờ đi xe, càng đến gần, sắc mặt Vân Chức càng tái nhợt.
Cô chỉ nhìn khung cảnh ngày càng quen thuộc từ khe hở bên ngoài, và hơi thở của cô như bị tắc nghẽn, dâng trào lên khoang ngực.
Ba mẹ Vân Chức sống trong một khu dân cư cao cấp mới xây, Vân Chức không biết họ chuyển nhà từ khi nào, dù sao trong nhà này cũng sẽ không có chỗ cho cô ấy, nhưng nghĩ đến gần đây anh trai cô đã chạy đến bệnh viện cô vẫn không thể buông được.
Trước khi vào Tùy Lương, chiếc điện thoại di động cũ của Vân Chức đã được Đường Dao xử lý đúng cách, hiện giờ cô đang ôm chặt điện thoại di động mới, mặc áo khoác dài có mũ trùm đầu, chậm rãi bước vào cánh cửa được coi như là nhà này.
Diện tích phòng không nhỏ, phòng khách khá thoáng, có vài người đang ngồi trên ghế sô pha, Giang Thời Nhất ngồi ở vị trí chính giữa, sắc mặt khá ngưng trọng.
Nhìn thấy Vân Chức anh mới thở phào một hơi, lập tức đi lên, gấp gáp chạm vào cánh tay cô: “Chức Chức, em vẫn ổn chứ? Xin lỗi em vì anh chậm quá, để em chịu nhiều uất ức, trên đường đi anh sắp xếp không có vấn đề gì chứ, thuận lợi chứ? Nếu không phải sợ Tần Nghiên Bắc cảnh giác, có lẽ anh đã tự mình đi đón em rồi, không cần phải để Đường Dao lộ mặt.”
Vân Chức tránh tay anh theo bản năng, Giang Thời Nhất ngớ người, không dám tin nhìn cô hỏi: “Việc đó, Đường Dao có nói với em chưa?”
Vân Chức gật đầu: “Nói rồi, nếu không em cũng sẽ không vội vàng đến đây.”
Giang Thời Nhất có chút ngột ngạt, khó hiểu nhìn Vân Chức, dần dần hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, vậy là ... cô không phải vì muốn thoát khỏi Tần Nghiên Bắc càng sớm càng tốt, cảm kích người đã bất chấp mọi thứ cứu cô ra mà chỉ vì muốn nghe chân tướng năm đó thôi?!
Trong khoảng lặng ngắn ngủi, một thanh niên cao gầy phía sau không kìm được mà chạy tới, lướt qua Giang Thời Nhất bổ nhào về phía Vân Chức, đôi mắt hình quả đào đỏ lên, cúi người ôm chầm lấy cô, giọng nói run rẩy: “Chức Chức, Chức Chức, em về rồi.”
Vân Chức ngơ người, xuyên qua vai người đàn ông cô nhìn thấy một cặp vợ chồng vừa quen thuộc vừa xa lạ đằng sau, cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng gọi anh: “Anh.”
Vân Hàn đứng dậy, khuôn mặt thanh tú như những người nổi tiếng bây giờ, nhưng đôi mắt trong veo lại có chút hõm sâu, hoàn toàn không phải là một người đàn ông trưởng thành có sự sắc sảo và linh động. Anh nhìn thẳng vào Vân Chức, đôi mắt hơi ươn ướt, thần sắc giống như một đứa trẻ hiểu chuyện.
Vân Chức nắm lấy tay anh, đôi vợ chồng cố nhịn nãy giờ không thể nhịn nỗi nữa, người mẹ cau mày đi lại gần kéo Vân Hạn qua: “Làm gì mà con mạnh tay vậy hả, không biết anh trai con sợ đau à? Lâu như vậy không gặp, vừa gặp là muốn nhéo thằng bé sao?”
Giang Thời Nhất nhìn qua, người mẹ mới cảm thấy giọng nói theo thói quen của mình đang không đúng, bà mỉm cười, ái ngại chào hỏi Vân Chức: “Đã về nhà rồi còn đứng trước cửa làm gì, mau vào trong ngồi đi.”
Người ba cũng đi lên phía trước, lên tiếng nói một câu: “Làm gì mà khách sáo quá vậy, để người ngoài nhìn không hay.”
Nói xong đưa trái cây đã gọt từ trong phòng bếp ra cho Vân Chức, đưa cho Vân Chức một miếng dưa hấu ngọt.
Vân Chức không cầm lấy, sắc mặt của ba trầm xuống, đánh giá từ trên xuống dưới của cô mtooj lần, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và hài lòng, quay đầu nói với Giang Thời Nhất: “Giang tiên sinh, gia đình chúng tôi có vài lời muốn nói với nhau trước, cậu xem có thể đợi mấy phút không?”
Lời Giang Thời Nhất đang định nói tạm thời im lặng, anh gật đầu, mẹ nhìn Vân Chức một cái: “Hiếm khi quay về, vào nhà đi, nói về chuyện bệnh tình của anh trai con.”
Vân Chức hít một hơi thật sâu, nếu cô đã vào cánh cửa này thì chính là không sợ việc ứng phó với bọn họ nữa, huống hồ gì hôm nay thái độ của ba mẹ cũng coi như là êm dịu hơn trước kia.
Vân Chức đi vào phòng ngủ cùng ba mẹ, cánh cửa vừa đóng lại ba mẹ liền quay đầu, hạ thấp tông giọng, ánh mắt mang theo sự ương ngạnh, hỏi thẳng Vân Chức: “Nếu không phải cô của mày gọi điện hỏi tao, tao sẽ không hề biết mày?! Làm poster cho bộ phim điện ảnh? Bây giờ trên mạng đều là hình của mày!”
“Mày không phải luôn nói mày là một sinh viên bình thường hay sao, thường ngày mày bán tranh kiếm tiền cho anh trai mày chữa bệnh mà còn chần cha chần chừ, rốt cuộc là mày nổi lên từ khi nào hả?! Hả? Tao thấy trên mạng nói mấy bức tranh đó mày bán được tới hàng chục triệu?!”
Hai bên thái dương của Vân Chức như ong ong, lòng bàn tay rất đau, giống như sắp bị gãy, nhưng cũng không thể giảm bớt cảm giác tê dại trong lòng.
Rõ ràng là nhiều năm trước đã thích ứng rồi, sớm đã như chuyện thường ngày, bản thân cô cũng có thể tưởng tượng ra nhưng qua lâu không trải qua, lần này lại đối mặt vẫn có cảm giác đau đớn đến muốn nôn.
Ba cô ngồi một bên, sắc mặt nghiêm trọng: “Vân Chức, đây không phải là mày đang lừa gạt ba mẹ sao, ba mẹ mày sống rất cực, cho anh trai mày đi khám bệnh lúc nào cũng phải rụt rè. Kết quả mày thì ở bên ngoài kiếm được bộn tiền mà không nói tiếng nào? Lúc cô mày hỏi đến tụi tao như một tên ngốc vậy, không phải là để người ta cười vào mặt hay sao?”
“Để người ta cười vào mặt?” Vân Chức mở to mắt, trong đó là sự lạnh lùng, kiên định, không chút dao động, những giọt máu và nước mắt bi thương đã nuốt xuống, bây giờ căn bản không thể ảnh hưởng đến cô nữa. Cô ưỡn người, bình tĩnh thậm chí nhẹ nhàng hỏi lại một câu, “Các người từ nhỏ đã không coi tôi ra gì, lợi dụng tôi, ức hiếp tôi đến mức người của cả khu này đều biết, không sợ người ta cười vào mặt sau?”
Người mẹ đột nhiên biến sắc, muốn nổi điên với cô, đột nhiên lại bị chồng bà kéo đi.
Bà mới miễn cưỡng kiềm cảm xúc lại, vẫy vẫy tay nói: “Bỏ đi, cãi nhau với mày chả có tác dụng gì, đó gọi là thương cho roi cho vọt, khổ cực mới có thể trưởng thành, tụi tao không trách mày là đã tốt lắm rồi, bảo mày chăm sóc cho anh mày, chăm sóc cho cha mẹ, làm gì sai hả? Nếu không phải nhờ có ba mẹ mày dưỡng dục mày nhiều năm qua, mày có thể kiếm được tiền như bây giờ hả?!”
“Những cái khác không cần nói nhiều,” Bà đi thẳng vào chủ đề chính, “Việc chữa trị sau này của anh trai mày sẽ phải tốn bộn tiền, tao còn đang phát rầu không biết làm sao, bây giờ thì tốt rồi, mày chuyển cho tao trước 5 triệu để hờ, sau này không đủ tao lại tìm.”
Vân Chức như nghe phải một câu chuyện khá nực cười: “Bao nhiêu tiền?”
“5 triệu, nhiều à?” Người mẹ này nói như một điều hiển nhiên, “Mày chỉ cần vẽ hai bức không phải liền có sao?”
Vân Hàn đứng bên cạnh lo lắng đến mức đỏ cả hai mắt, không nhịn được đẩy tay mẹ một cái, nói to: “Không