Lúc Tần Nghiên Bắc không gọi điện thoại được cho Vân Chức và quay về Thanh Đại, cả sân thể dục chỉ còn là một mớ hỗn độn.
Buổi quay video buộc phải gián đoạn, trong nhóm có hai nam sinh không kịp né tránh bị khung thép rơi xuống xây xát, chân nứt da thịt bê bết máu, xe cấp cứu vừa chạy đến kêu inh ỏi.
Anh đứng trước cửa, trầm mặc nhìn hiện trường hỗn loạn, dù không thể xác định được cái gì cả, nhưng cảm giác mất mát mạnh mẽ có thể kéo người ta xuống vực sâu đã lên tới cực điểm, cắn nát sự bình tĩnh mà anh đang chống đỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ở lại đây nhìn thấy Tần Nghiên Bắc quay lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.
Họ biết, tìm không được rồi, họ đã lục tung cả sân thể dục và xung quanh lên nhưng hoàn toàn không thấy tung tích của Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc không nói câu nào, ánh mắt nhìn về phía Vân Chức đã vẫy tay với anh trước lúc tạm biệt, anh bước nhanh qua đó, muốn tự mình xác nhận mỗi một vị trí cô nên ở đó, có thể ở đó đều đã được tìm kiếm sao đó hi vọng lại bị đập tan tành.
Anh cúi đầu ho khan, trong cổ họng có mùi tanh nhẹ, hai tay nắm chặt, hạnh phúc mong manh mà anh cẩn thận tích lũy trong đôi mắt, là niềm vui ít ỏi và sự ấm áp mà bản thân đã tự lừa mình dối người đã tan thành mây khói chỉ trong phút chốc.
Cô hận không thể mau chóng rời khỏi anh như vậy sao.
Anh đi rồi, có phải cô không chút do dự nào, mới giây trước còn đồng ý với anh rằng tối nay cùng về nhà, một giây sau quay người liền vội vàng cắt đứt tất cả quan hệ của anh, cũng không quay lại nữa.
Ở bên cạnh anh có phải là cô không thể chịu đựng được nỗi dù chỉ là một giây không, ngay cả một chút tình cảm cũng không thể cho anh, thời gian này cô dịu dàng hơn chỉ là đang gạt anh, phải không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc đứng một mình trong ánh đèn sáng trưng của sân thể dục, vết máu trên mặt hoàn toàn mờ đi, vết bầm dưới mắt ẩn chứa sự cáu kỉnh.
Anh xoay người đi ra ngoài.
Đường Dao không có cái gan và năng lực tự làm ra chuyện này, chắc chắn phải có người giúp đỡ, mà người giúp đỡ này còn có quyền chủ đạo hơn cả cô, bày binh bố trận đưa Vân Chức ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nghiên Bắc lập tức gọi điện thoại: “Bảo cậu coi chừng Giang Thời Nhất, hắn đâu!”
Bên đó lập tức trả lời: “Cậu ta không lại gần Vân tiểu thư, sáng sớm nay lấy danh đi công tác rời khỏi Hoài Thành, địa điểm xuất hiện chính là thành phố Nghi Điền, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức mới.”
Nghi Điền.
Đi xe cũng mất 1 giờ đồng hồ, địa điểm này một khi bị phát hiện thì sẽ rất nhanh lật ngược thế cờ, muốn giấu Vân Chức căn bản là không thể.
Anh nắm chặt điện thoại, nhắm mắt lại một lúc, môi mím lại rồi đột nhiên hỏi: “Vân Hạn hôm nay có ở bệnh viện không, có chữa trị theo lịch trình hay không.”
Bên đó ngạc nhiên, không ngờ anh lại nhảy chủ đề nhanh như vậy, dù sao cũng đã điều tra nên nghiêm túc nói: “Không, những mục chữa trị như trình tự bình thường hôm nay đều dừng lại, buổi trưa được ba mẹ đón xuất viện về nhà, vả lại trước lúc đi mẹ cậu ta còn nói một câu, sau này sẽ không làm chữa trị bình thường nữa, sẽ đổi thành cái cao cấp hơn, một lần hai trăm ngàn tệ.”
Có tiền rồi, còn là phất lên trong một ngày.
Không có người chủ động dâng lên cửa, chả lẽ từ trên trời rơi xuống sao?!
Chân Tần Nghiên Bắc như giẫm lên ngàn cây thép, anh nghiêm nghị căn dặn: “Cho người đi đến Nghi Điền ngay bây giờ, dọc đường một chỗ có thể dừng chân cũng không được bỏ qua, ngoài ra cử một nhóm người đi đến Tùy Lương cùng tôi, đi ngay bây giờ.”
“Tần tổng, đi Tùy Lương sao? Giang Thời Nhất không phải là….”
Tần Nghiên Bắc nghiêm giọng: “Cần tôi lặp lại sao?!”
Tùy Lương và Nghi Điền, lấy Hoài Thành làm trung tâm, là hai hướng đi ngược chiều nhau, ngược lại, nếu chọn sai hướng trái và hướng phải của một đường thẳng, chúng sẽ càng chạy càng xa.
Trong điện thoại thấp thỏm nói: “Nhưng bên Tần Chấn vẫn----“
“Cứ mặc ông ta,” Tần Nghiên Bắc khàn giọng cười lạnh, “Dù ông ta có làm sụp cả Tần thị, đợi tôi tìm được Vân Chức xong vẫn có thể gánh nổi.”
Tần Nghiên Bắc không dùng tài xế, anh tự mình lái xe đi đến cổng đường cao tốc, điện thoại cho Vân Chức liên tục kết nối nhưng thứ nhận được không gì khác ngoài câu không thể kết nối với cô.
Xe chạy hết tốc lực đến vị trí gần với cổng chào Tùy Lương, âm báo nhắc nhở treo máy của điện thoại đột nhiên thay đổi, âm báo bận quá lâu tự động cúp máy, cho thấy bên kia có tín hiệu.
Hai bên thái dương của Tần Nghiên Bắc giật liên hồi, anh lập tức tấp xe vào, mở cửa xe xuống để mình hít thở, trong lòng đầy chua xót, anh lại gọi cho Vân Chức, ôm một hi vọng là cô sẽ bắt máy dù biết là không thể nào.
Ngay lập tức, anh nhận được tin nhắn chất vấn và chia tay từ Vân Chức.
Điện thoại bị vứt xuống sàn, Tần Nghiên Bắc đứng trong gió lạnh đầu xuân rít gào, cổ tay run lên, tảng đá treo cao ngày đêm như đang đập xuống, xuyên qua người anh.
Mấy giây sau, anh lại lên xe, đạp mạnh ga và lao đi về hướng cổng cao tốc.
Anh biết Vân Chức chắc chắn ở đó.
Mối liên hệ yếu ớt giữa cô và anh như một sợi dây trong suốt không thể nhìn thấy.
Cô buông tay không chút lưu luyến, nhưng đối với anh sớm đã khắc nạm vào trong xương cốt, dù có nghiền thành bùn cũng không trôi đi được, không biết từ khi nào đã lớn dần cùng anh.
Trong cuộc sống khép kín của anh, ánh sáng chiếu vào một cách cưỡng ép nhưng lại dẫn anh ra khỏi lồng giam của cô đơn và khó khăn, vứt mọi sự kiêu ngạo xuống dưới chân cô, lúc đã có được lại bị cô lấy lại không chút lưu luyến.
Anh chật vật níu kéo, tìm kiếm, làm mọi việc xấu xa để lừa gạt và chiếm giữ, như chạy điên cuồng trong bóng tối đen như mực, một màu đen đang nuốt chửng lấy anh.
Nhưng dù chỉ còn là một cái thân tàn ma dại anh cũng sẽ đuổi theo thứ ánh sáng xa xôi đó, không thể buông xuống được.
-
Trong phòng khách của Vân gia, đôi mắt của Giang Thời Nhất đỏ lên, không thể tin về mắt mình mà nhìn Vân Chức.
Giọng anh khàn khàn: "Chức Chức, em nói gì vậy? Em không tin sao?! Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên, và anh đã liều mạng cứu em! Anh còn nhớ rõ lúc đó em ăn mặc như thế nào!"
Anh càng nói càng kích động, sự thất vọng, khổ não đều viết lên mặt, một vài khoảnh khắc ngay cả chính mình cũng không thể phân biệt được là thật hay giả.
Như thể anh thật sự đã xông vào đám cháy: “Cái gì anh cũng nghĩ cho em, nhìn thấy em chịu sự kiểm soát của Tần Nghiên Bắc, mới quyết tâm nói hết mọi chân tướng cho em, khiến em không cần phải vì một tên lừa gạt mà chịu tổn thương. Ai ngờ em chỉ nói với anh là em không tin?!”
Vân Chức không hề thấy hổ thẹn đứng trước mặt Giang Thời Nhất, cô hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại cảm xúc không bình tĩnh của mình rồi nghiêm giọng nói: “Học trưởng, em biết anh rất thích em, mấy năm nay vẫn không từ bỏ mà theo đuổi em, em rất cảm động.”
“Nhưng bởi vì như thế…” Cô đột ngột khịt mũi và nhìn anh không chớp mắt, “Em thật sự không hiểu, tại sao một người thích em đến vậy, sẽ vì muốn có được sự ‘theo đuổi’ ‘thuần khiết’, không muốn nhầm lẫn với ân tình, mà mở to mắt nhìn em bị một người đàn ông không liên can lừa gạt, chơi đùa sao?!”
Mọi lời nói đã được chuẩn bị của Giang Thời Nhất đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng.
Vân Chức cau mày, chậm rãi đi về phía anh: “Anh nói rất tỉ mỉ, rất chân thật, em ở đó, anh đối với em là nhất kiến chung tình, còn chưa chính thức quen biết đã cam tâm tình nguyện mạo hiểm vì em, sau đó còn luôn cố gắng đối tốt với em, tình cảm sâu sắc như vậy, làm sao có thể chịu đựng một người đàn ông có điều kiện tốt hơn, có thể chèn ép được anh, đứng trước mặt em, cướp đi thân phận ân nhân cứu mạng của anh?”
“Học trưởng, trong lòng anh không thấy khó chịu sao? So với chuyện em đi làm trò hề liên tục mấy tháng trời thì sự trong sạch của anh quan trọng hơn chứ?”
Tốc độ nói chuyện