Tay đang cầm dao của Giang Thời Nhất bị kẹp chặt, không khỏi run lên, đôi mắt đỏ ngầu kinh hãi nhìn chằm chằm vào mũi dao, nhìn bộ phận sắc bén nhất thật sự cắm sâu vào cổ của Tần Nghiên Bắc, bên trong chảy ra những giọt máu đỏ tươi.
Tần Nghiên Bắc như thể không hề biết đâu, lực tay kiên cố, tiếp tục ấn chặt vào mạch cổ anh, đôi mắt cứ cúi xuống nhìn chằm chằm anh như chết.
Hai bên thái dương của Giang Thời Nhất ướt đẫm mồ hôi, anh ta thở hổn hển, tim đập cực nhanh, bất cứ lúc nào cũng không chịu nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc không phải là tùy tiện uy hiếp, anh điên rồi, ngay cả sống chết cũng không quan tâm, muốn đền mạng thay cho Vân Chức?!
Giang Thời Nhất bị kèm chặt đến mức khó thở không bao giờ anh ta thấy tuyệt vọng như vậy, nhưng vào lúc này anh đã tận mắt nhìn thấy máu trên cổ của Tần Nghiên bắc càng ngày càng chảy rõ ràng hơn, gần như kéo nó thành một đường máu chói mắt, tinh thần anh hoàn toàn sụp đổ.
Anh không thể làm bị thương Tần Nghiên Bắc….anh không gánh nổi!
Giang Thời Nhất như thể đột nhiên tỉnh ra, không màng cơn đầu cố hết sức vung tay ra, con dao không cầm chắc, nó rơi xuống đất cùng với máu.
Tần Nghiên Bắc chính là một tên thần kinh bệnh hoàn từ đầu đến cuối! Anh căn bản không phải là người bình thường! Có ai lại không sợ chết chứ! Ai dám ép đối phương cầm dao đâm vào động mạch chủ của mình! Vì một người phụ nữ?!
Anh đã lên kế hoạch một thời gian dài, kiên nhẫn và chậm rãi lót đường, chuẩn bị mỗi một chi tiết có thể nghĩ đến, không màng mọi nguy hiểm có thể bị thái tử gia của Tần thị báo thù, trong lòng hiểu rõ không được sai sót, với năng lực của anh cũng không thể đối chọi được với Tần Nghiên Bắc.
Anh cược vào sự dịu dàng dễ dỗ dành của Vân Chức và sự không quan tâm của Tần Nghiên Bắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần đạt được một trong hai điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa Vân Chức sẽ là của anh.
Anh có thể bù đắp những thiếu sót trong quá khứ, lấp đầy những hối tiếc, còn như chuyện sau này có thể đi cùng Vân Chức bao xa, vẫn còn phải xem cô yêu đương rốt cuộc là như thế nào.
Dù sao cũng không có quy định pháp luật nào về chuyện yêu đương thì bắt buộc phải kết hôn, thậm chí đi cùng nhau cả đời, điều anh thật sự muốn chính là thông qua Vân Chức xóa mờ đi một con người yếu ớt của bản thân trong quá khứ.
Nhưng bây giờ, anh dường như đã bị đẩy vào động băng, và mọi kế hoạch của anh dường như trở nên vô ích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chức không nghe lời, mà Tần Nghiên Bắc vì để không cho cô báo ơn cho người khác mà ngay cả mạng sống cũng muốn đền thay cô sao?!
Tần Nghiên Bắc bước lên phía trước, đạp lên con dao, giọng nói khàn khàn len lỏi vào tai người khác: “Là cậu không muốn, thế thì nên đền bù bằng cái khác rồi.”
Giang Thời Nhất bị cảm giác sợ hãi bao trùm, không còn chỗ nào để trốn, lảo đảo lùi vào trong hành lang, chặn con đường duy nhất để tìm thấy Vân Chức của Tần Nghiên Bắc.
Anh khó khăn mở miệng muốn nói chuyện, Tần Nghiên Bắc thẳng chân đạp lên bụng anh ta.
Cả người Giang Thời Nhất ngã nhoài ra sau, sau một hồi đau đớn hét lên một tiếng, anh ta không còn có cơ hội mở miệng nữa. Cơ thể từ nhỏ được nuông chiều không chịu nỗi đả kích, hơi gập đầu gối, loạng choạng ngã xuống, bị Tần Nghiên Bắc bóp cổ một lần nữa, kéo lên.
Giang Thời Nhất càng vùng vẫy càng đau đớn, Tần Nghiên Bắc căn bản như đang muốn giết chết anh ta.
Xương cốt của anh ta va đập mạnh vào nền đất cứng và lạnh, một công tử với những chiếc khuy măng sét tinh xảo giờ bây giờ như một cái bao cát, dưới sự uy hiếp tính mạng khiến phòng ngự tâm lí của anh ta hoàn toàn sụp đổ.
Tinh thần anh ta không còn tỉnh táo nói loạn xạ, giọng nói khàn đặc: “Tần Nghiên Bắc mày giết tao rồi, giết tao rồi thì mãi mãi không có người thứ hai, người thứ hai biết lúc đầu---“
“Mày mới, mới là kẻ đáng thương nhất, có vẻ là nắm trong tay tất cả, nhưng thật sự là không có cái mẹ gì, chỉ có thể dựa vào sự lừa dối để có cô ấy----“
Tần Nghiên Bắc sải bước đến cánh cửa phòng học đang đóng chặt, ngay sau khi Giang Thời Nhất bị ném vào tường như một cái xác, anh ta tỉnh lại sau cú đánh, trên người có nhiều vết gãy, hôn mê ngã quỵ xuống đất.
Cánh cửa bị khóa bên trong, thậm chí Tần Nghiên Bắc còn không dám lãng phí thời gian để đẩy nó ra, mạnh mẽ đá cửa, phòng học thiếu ánh sáng lập tức biến dạng. Thiết bị tra tấn không tương thích với thế giới thực được đặt ở giữa, treo ổ khóa.
Một người nam nữ trung niên nghe thấy bên ngoài có động tác, ý thức đã xảy ra chuyện lớn, trốn vào một gốc muốn nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Khóe môi khô khốc của Tần Nghiên Bắc nứt ra, anh lập tức cắt nguồn điện, túm tóc hai người đẩy tới trước thiết bị màu xám đen cực lớn, hai người không chống cự nổi, va chạm với nhau và chảy cả máu đầu.
“Mở ra.”
Trước mắt hai người nam nữ trung niên này đều chỉ toàn màu đen, còn đang định chối đây đẩy thì nghe thấy những lời đe dọa.
Trường Thượng Đức năm đó có học sinh tự sát, sự việc trở nên ồn ào thì đã được phong tỏa, lại thêm có người bị ảnh hưởng lợi ích nên đã dàn xếp, mấy năm nay bình an che giấu, không dám làm gì quá trắng trợn nữa.
Nếu không phải gần đây thiếu tiền, Vân gia lại nói cái giá mà người đàn ông trẻ tuổi đó đưa ra khiến họ không thể chối từ được, cũng sẽ không kháng cự lại sự mê hoặc đó một lần nữa.
Nghĩ đến tính tình Vân Chức yếu ớt, lại chỉ là một sinh viên mà thôi, nếu nghe lời thì căn bản chẳng có gì đáng lo.
Nhưng ngay giờ phút này khi đầu hai người đã chảy máu ngã khụy ở đây, họ biết thôi xong rồi.
Âm lượng câu trước của Tần Nghiên Bắc rất thấp, lời nói như bị xé nát, nhìn thấy hai người không có rút chìa khóa ra ngay, anh nắm lấy cổ áo sau của hai người, nện mạnh vào cánh cửa kim loại, nghiêm giọng như muốn ăn tươi nuốt sống con người: “Tôi bảo các người mở cửa ra!”
Người phụ nữ sợ hãi, rùng mình rút chìa khóa ra, nhưng cả một lúc vẫn không chọc được lỗ khóa.
Tần Nghiên Bắc giật lấy, ngón tay run rẩy nắm lấy ổ khóa, chỉ cần hai ba giây đã cắm được chìa khóa vào, nhưng nó như kéo dài rất lâu, bất cứ giây phút nào chậm trễ đều như cứa vào da thịt Vân Chức.
Cánh cửa từ từ được mở ra, tiếng động công kích dây thần kinh ở bên trong đã ngừng lại vì mất điện, không gian như một mật thất không có chút ánh sáng nào, chật chội đến mức chỉ có thể vừa một người ngồi đó, các lỗ thông gió chỉ vừa đủ không khí duy trì sự sống cho con người, trên ghế nối với dây điện, bị điện tra tấn.
Cách một cách cửa thôi, nhưng mở ra lại là địa ngục.
Người con gái cúi đầu, sững sờ ngồi trên chiếc ghế đó, cố gắng hết sức để co mình lại, trên tay có những vết xước sâu và nông, môi cô bị cắn đến mức toàn vết nứt.
Lông mi của cô hạ xuống rất thấp, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt đã khô đi rất nhiều, nhưng những giọt nước vẫn tiếp tục chảy xuống trong vô thức.
Tần Nghiên Bắc cho rằng