Trước mắt Vân Chức là một mảng màu đen, bên tai cô nghe tiếng ong ong, nhưng tâm trí hỗn loạn lúc này lại vô cùng yên tĩnh, cho đến khi thời gian ngừng lại, tất cả sự rụt rè đang trên đà tuyệt vọng đều bị một bàn tay vô hình ấn xuống.
Cô ngây người ra mở to đôi mắt.
Sự va chạm của 11 sao lại….quen thuộc như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu cô kích động bổ nhào về phía đó, đó là phản ứng vô thức lúc yếu đuối nhất, muốn cố hết sức bắt lấy một người cô chưa từng gặp mặt, để anh đừng đi, cho cô cơ hội, để cô biết anh là ai.
Mấy năm nay, rất nhiều lần cô quay về căn nhà đó ở huyện Đồng, 11 vẫn chưa từng xuất hiện lại, cô hỏi rất nhiều người cũng không ai biết về sự tồn tại của anh, thậm chí lúc cô tuyệt vọng còn hoài nghi người đó có phải chỉ là sự tưởng tưởng trong căn bệnh đã ăn sâu vào trong xương tủy.
Bây giờ anh cuối cùng cũng đến rồi, như từ trên trời rơi xuống, cô hận không thể mau chóng bắt lấy anh, chứng minh 11 là người bằng xương bằng thịt, là người cô thích rất lâu từ tận trong đáy lòng mình.
Nhưng cô lại rất thận trọng và thăm dò trước sự gần gũi và níu giữ của anh, cô muốn chạm vào và muốn lại gần để nhìn nhân. Khi dính chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể hòa quyện, nhưng cô bất giác rút ngón tay lại và duy trì một khoảng cách mong manh.
Trái tim cô đang vô tình bị một lực khác kéo lại, và rõ ràng rằng không thể, vậy mà cô đang nghĩ về người cô đang chạy trốn khỏi anh,những ngày tháng chung sống cùng nhau đó anh đã nhạy cảm như thế nào. Đừng nói đến chuyện sờ vào, ở trong trường cô nhìn ai một cái là anh sẽ âm thầm thấy khó chịu, còn không kiên nhẫn biến sắc với cô.
Sự chạm vào của cô đối với 11 cơ bản là không đủ và cô muốn biết đường nét của anh một cách lo lắng và lúng túng.
Cho đến khi trái tim cô được kéo lại, làn da, đường nét, nhiệt độ, chất liệu quần áo dưới ngón tay cô, cũng như cà vạt lỏng lẻo và phong cách của bộ vest, bị ép chặt vào tâm trí cô, tự động ghép lại với nhau và vẽ ra hình dáng của một người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Loại suy nghĩ kỳ quái và ngạc nhiên đó đột nhiên xuất hiện, núi gào biển gầm khiến lý trí cuối cùng còn sót lại của cô hoàn toàn vỡ tung.
Vân Chức nghẹt thở.
….Người cô sờ vào, có lẽ là…Tần Nghiên Bắc chăng.
Không thể nào.
Làm sao được, tuyệt đối là suy nghĩ chủ quan, do bây giờ cô không bình thường, tinh thần mất kiểm soát, mới ảo giác hai người không liên quan thành một như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chức không nhận ra rằng nước mắt của cô bắt đầu chảy ra, tay cô đang run rẩy, và cô từ từ xoa máu quanh cổ anh.
Cô cố hết sức để mở miệng, muốn nói chuyện nhưng ý thức được chính mình không nghe thấy gì hết, không có được câu trả lời, cô chỉ nhìn chăm chăm anh, dù tầm nhìn đều là một mảng màu đen, cái gì cũng không thấy, vẫn mê muội như thể, đôi mắt ngập tràn nước mắt.
Dù đã ôm chặt cô, nhưng anh vẫn hận không thể nhét cả cô vào người.
Eo Vân Chức như sắp gãy, dựa hẳn vào ngực anh, đột nhiên phát ra tiếng khóc.
Ngoài Tần Nghiên Bắc ra, sẽ không có ai dám ôm cô như thế này.
Cô không biết người trước mắt này rốt cuộc có phải hay không, cảm xúc bị dồn nén rồi bộc phát, cũng không có sức lực đi truy cứu.
Cơ thể lạnh lẽo của cô hoàn toàn mềm nhũn ra, động tác cũng không còn theo kiểm soát, như có ý thức độc lập, tự giác nhấc cánh tay đang đau đớn của mình lên vòng qua cổ anh, hai làn da tiếp xúc với nhau không hề xa cách.
Sự tín nhiệm, gần gũi, ỷ lại, đều đến từ bản năng.
Tần Nghiên Bắc cụp mắt, che đi đôi mắt đỏ ngầu, anh muốn bế Vân Chức từ trên sàn đất lên, nhưng cánh tay đặt trên lưng cô, cô đau đớn rên rỉ và không ngừng run rẩy, và ngay cả như vậy, cô cũng không buông tay ra.
Cô thích người này.
Thích đến mức cam lòng chịu đựng.
Tần Nghiên Bắc ho khan hai tiếng, phổi tê dại, mới nhìn thấy lưng Vân Chức bởi vì dựa chặt vào ghế đã bị thương, anh xoay người lại, hạ thấp người xuống, để cô nằm ngửa lên, rồi bế cô lên.
“Chức Chức ngoan nào.”
Anh nói liên tục.
“Đừng khóc, anh cõng em đi.”
Vân Chức được bế lên, cô chạm vào lưng anh, khuôn mặt tựa vào bên cổ ấm áp của anh, động tác của anh hơi nghiêng ngả, quá trình bước ra khỏi phòng học cô như trải qua kiếp luân hồi, tim cô căng thẳng đến mức không kìm được chấn động.
Trong vụ cháy đó…..
Cô không tỉnh táo, không nhìn rõ, khắp nơi đều là đám cháy và tiếng la hét, nó giống với tình huống hiện tại.
Chút yếu đuối đó, cô không phân biệt được liệu có phải là cảm giác hiện thực hay không.
Cô cho rằng bản thân sớm đã quên rồi, nhưng thực tế vào giây phút hiện lên những chi tiết nằm ở tận đáy ký ức, chiều cao, bờ vai, sức mạnh của lưng và cả độ mềm của ngọn tóc về một người đều đang xác định chính xác, không phải là ai cũng có thể thay thế.
Cô đang lớn lên, anh cũng đang lớn lên, anh cũng lớn lên rất nhiều so với một cô gái gầy gò vừa tốt nghiệp cấp ba, từ một vẻ ngoài xanh xao đến một người đàn ông cao lớn hoàn toàn trưởng thành.
Lúc này anh cõng cô, bước nhanh ra ngoài, nó giống hệt như những gì cô ấy cảm thấy đầy mơ hồ năm đó.
Vân Chức không lý giải được đó là cảm giác như thế nào, khi tảng đá lơ lửng trên trời đột nhiên rơi xuống, đập tan sự dối trá và nghi ngờ, cô thả lỏng tinh thần, cô nhẹ nhàng dựa vào lưng anh và chìm vào giấc ngủ.
Tần Nghiên Bắc giữ chặt chân Vân Chức, đi vào hành lang.
Không có sự cho phép của anh, người đứng bên ngoài sảnh không dám tự ý đi đến, xa xa có tiếng còi xe cảnh sát, Giang Thời Nhất còn đang xấu hổ dựa vào tường, dường như vừa mới bị tiếng còi đánh thức, đã không đứng dậy nỗi nhưng vẫn muốn chạy ra ngoài.
Tần Nghiên Bắc giơ chân lên đạp vào người anh ta, anh đạp lên vai rồi dồn vào góc, nhìn Giang Thời Nhất từ trên cao xuống, đôi mắt đen láy đầy ma mị, trầm giọng hỏi: “Thời Nhất? Cậu xứng sao.”
Tinh thần Giang Thời Nhất bất ổn lắc đầu.
Tần Nghiên Bắc gia tăng sức lực, bóp nát một bên xương sườn của anh ta và đá anh ta đi một cách đầy thô bạo.
Anh dẫn Vân Chức ra khỏi sảnh, có người đợi tường thuật lại cho cảnh sát, xe cấp cứu đã đến, anh đưa cô lên xe, cởi áo ra phủ lên người cô, không ngừng vuốt ve tóc cô, có vài sợi tóc chạm vào vết thương trên mu bàn tay anh, đến khi y tá tìm cách xử lý, chúng đã dính vào máu của anh.
Tại bệnh viện trung tâm Tùy Lương vào buổi tối, một số giám đốc chuyên ngành chịu trách nhiệm xã giao vội vã đến làm thêm giờ.
Trong đó có một người năm đó từng tiếp nhận tình hình của Vân Chức, nên rất hiểu, nhìn thấy dáng vẻ trắng bệch mê sảng của cô, khóc chịu thở dài: “Rốt cuộc là kiểu cha mẹ gì mà độc ác thế, lần trước cô ấy đã cứu lại được cái mạng rồi, bây giờ vậy mà còn dám---“
Lời nói sau đó không thể nói tiếp được, ánh mắt của người nhà cô thật sự quá tàn nhẫn.
Sau khi kiểm tra và chẩn đoán kĩ càng thì cũng đã đêm muộn, Vân Chức nằm trong phòng bệnh đơn, chăn được đắp tới cằm, môi cô trắng bệch, được ai đó thấm nước vào tăm bông và nhẹ nhàng bôi lên môi đang khép chặt của cô.
Cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra một chút, nhìn thoáng qua liền vội vàng đóng lại, nhưng một tiếng nghẹn ngào nhỏ vẫn lọt ra ngoài.
Tần Nghiên Bắc thậm chí còn không quay đầu, anh cúi thấp người, cánh tay đặt ở trên đầu Vân Chức, dùng khăn lau em bé lau mặt cho cô, lau đi nước mắt trên lông mi của cô.
Nước nóng trên cốc đã lạnh