Không khí trong xe đặc quánh, từng hơi thở như khuấy động lên.
Vân Chức không nghe thấy lời của Tần Nghiên Bắc nói, chỉ có thể tự cảm nhận những uy hiếp càng càng càng nóng lên, từng đường gân căng lên bị bó buộc dưới lớp vải, đang lại gần cô mang đầy tính công kích.
Khuôn mặt cô đỏ bừng lên, dựa vào vai Tần Nghiên Bắc, cô cắn chặt môi, muốn nhích người ra nhưng lại sợ động đậy lỡ có động tác nào không đúng lại chọc đến anh, hậu quả càng không dễ kiểm soát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức đâm lao thì phải theo lao, khóe mắt có hơi đỏ lên nhưng cô lại không biết, cái này cần cách xa hay không, sự cào xé lặp đi lặp lại tưởng như không tồn tại lại càng day dứt hơn.
Tần Nghiên Bắc nhìn chiếc cổ bằng phẳng của cô bị đầu ngón tay anh véo véo, có màu máu đỏ nhạt, đôi môi bị anh hôn trở nên ươn ướt, mỗi nơi đều như đang ám chỉ cô thuộc về anh, những khao khát cháy bỏng không thể kiểm soát đó tăng lên theo cấp số nhân.
Anh vừa vuốt ve mái tóc của Vân Chức, để cô đừng hoảng sợ, vừa từ từ hạ xuống đôi môi của cô, tay ôm chặt cô, siết eo cô, ngón tay không yên phận xuyên qua lớp áo, tiếp xúc với da thịt của cô.
Mấy ngày nay dù anh giúp cô thay quần áo, việc tiếp xúc thân mật làm không ít nhưng những việc riêng tư nhất cô vẫn tự mình làm, anh lo lắng cô sẽ sợ hãi, từ đầu đến cuối anh vẫn không hề vượt giới hạn. Còn lần này chính là lần đầu tiên anh ngang nhiên bước qua giới hạn đó.
Tần Nghiên Bắc không chịu nổi nữa, tiếp tục vén cái áo mỏng manh của cô lên, không kìm chế được muốn hòa vào với cô.
Vân Chức nhắm mắt lại, thử từ từ hôn đáp lại, chỉ là một sự chủ động đơn giản nhưng lại dễ dàng mở toạc những sợi dây chằng chịt của anh.
Vừa đau vừa ngọt, đâm vào trái tim cô đầy đau đớn, Tần Nghiên Bắc đang muốn mò theo chỗ lõm nông ở sau lưng cô, nhưng chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong chiếc xe đang đóng cửa làm chấn động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc lên xe Tần Nghe Bắc tiện tay vứt điện thoại lên hàng ghế sau, nó rung lên, ngay cả hàng ghế cũng có cảm giác, đầu gối của Vân Chức còn đang chống ở trên, hơi cứng đờ, bất giác tách ra khỏi đôi môi của anh.
Tần Nghiên Bắc cảm thấy phiền phức cau mày, căn bản không muốn để ý, anh bấm nút im lặng, ánh mắt khi lướt qua lại hơi khựng một chút.
Người gọi đến là trưởng khoa ở viện, là bác sĩ chính của Chức Chức.
Anh ôm chặt Vân Chức hít một hơi sâu, vùi đầu vào hõm cổ của cô, cổ họng khô khốc của anh trượt lên xuống, sau đó anh cầm điện thoại lên nhấn nghe, giọng nói trầm thấp, cũng đầy nghiêm nghị, anh khàn giọng hỏi: “Chuyện gì.”
Trưởng khoa bị anh dọa một chút, một lúc sau mới nới: “Tôi muốn hỏi tình hình hai ngày nay của Vân Chức, nếu cô ấy ổn định rồi, tôi hi vọng cô ấy có thể đi làm công tác trị liệu để phục hồi, nó có thể giúp cô ấy khỏe lên, không cần phải dựa vào bản thân vất vả như vậy.”
Tần Nghiên Bắc ôm chặt người trong lòng, khi nghe đến hai chữ ‘hồi phục’ anh cảm thấy lòng đau đớn, anh vuốt ve hai má của Vân Chức, một lúc sau mới lựa chọn khuất phục, hỏi: “Ở đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần không cần để cô vất vả thôi, chỉ nhiêu đó đã đủ để anh đồng ý rồi.
Trưởng khoa vội nói: “Không phải là ở bệnh viện của chúng tôi, là trung tâm điều trị phục hồi ở Thành Bắc, bên đó chuyên về cái này. Tôi cũng vừa mới nghe nói họ đã phát triển một mô hình điều trị bổ trợ mới cách đây không lâu, đã có rất nhiều ca bệnh thành công rồi. Nó rất phù hợp với tình hình của Vân Chức, tôi đã liên hệ với trưởng khoa họ Tống bên đó, tôi khuyên nên thử xem đã.”
Tần Nghiên Bắc còn chưa kịp tắt điện thoại thì một cuộc gọi khác lại đến, anh càng cau mày hơn, càng cảm thấy phiền càng ôm chặt Vân Chức, không muốn buông tay.
Lần này là Đường Dao gọi đến, úp úp mở mở không dám nói nhiều, đại ý chính là muốn coi Vân Chức, hỏi anh có thể chuyển máy không.
Từ khi Vân Chức ở lại Tùy Lương để dưỡng thương, mỗi lần cô đến đều chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không được phép lại gần, đã nhớ rất lâu rồi.
Vân Chức im lặng dựa vào lòng của Tần Nghiên Bắc, khuôn mặt tựa lên vai anh, ngoan đến mức bất thường, Tần Nghiên Bắc cúi đầu ngắm nhìn vành tai trắng nõn của cô, anh chỉ nói đơn giản: “Muốn gặp thì đến khu trung tâm trị liệu hồi phục ở Thành Bắc đi, chỉ trong chiều nay, đừng có làm gì gây thêm phiền phức.”
Liên tục bị làm phiền, dù có động tình đến đâu cũng phải nhịn xuống, Tần Nghiên Bắc mặc áo khoác ngoài lên cho Vân Chức, rồi đội mũ cho cô, trong lòng bàn tay cô anh viết mấy chữ để nói cho cô biết những điều anh sắp xếp, cô gật đầu, anh mới mở cửa xe đưa cô đến trung tâm phục hồi.
Trung tâm phục hồi là một khu tư nhân cao cấp, được xây dựng tại một khu vực có môi trường rất tốt, mấy chiếc xe phụ trách bảo vệ cũng đi cùng đến với Tần Nghiên Bắc. Trước khi anh dắt Vân Chức lên lầu, Đường Dao cũng đến ngay lập tức, vừa nhìn thấy Vân Chức đôi mắt cô ấy đã đỏ bừng lên, khẩn trương không biết làm gì.
Tần Nghiên Bắc bảo vệ bà xã đi vào thang máy, Đường Dao cũng cả gan đi theo, đến tầng 6 dễ dàng gặp được vị bác sĩ họ Tống như trưởng khoa đã nói.
Người phụ nữ nhìn có vẻ chưa đến 50 tuổi, nho nhã, chuyên nghiệp, bà ấy tỏ ý mình đã hiểu về bệnh tình của Vân Chức. Bà cho rằng giai đoạn này rất phù hợp để làm trị liệu phục hồi, cố gắng kiên trì hai lần là có thể nhìn thấy kết quả.
Chỉ là một lần cần phải mất 3 tiếng hơn, khá tốn thời gian.
Bác sĩ Tống cẩn thận nói: “Người nhà cứ lo công việc trước đi, đến trước 30 phút để đón cô ấy là được, đặc biệt là mối quan hệ thân thuộc như hai người, nếu ở lại đây sẽ khiến bệnh nhân rất căng thẳng, không dễ cho việc trị liệu.”
Bà vừa dứt lời, Tần Nghiên Bắc đã nhận được một tin nhắn riêng gửi đến: “Tần tổng, mấy vị bác sĩ năm đó, người quan trọng nhất đã được họ dẫn về nước, vừa đáp xuống, nhưng người của Tần Chấn đang đợi bên ngoài, xem ra là muốn cướp người!”
Tần Nghiên Bắc trở nên lạnh lùng hơn, anh siết chặt điện thoại.
Anh nhìn qua bác sĩ Tống, không nói gì chỉ nhìn lướt qua cả căn phòng hội chuẩn này, mọi thứ bên trong đều rất gọn gàng, đơn giản, trên tường là tủ đựng hồ sơ lớn, bố cục rất rõ ràng.
Xác định môi trường xung quanh xong Tần Nghiên Bắc nhướng mày, cúi người nắm tay Vân Chức, viết vài chữ đơn giản lên để nói cho cô biết về thời gian trị liệu.
Vân Chức lập tức viết: “Tự em có thể làm được.”
Cô không nghĩ ngợi nhiều, lại hỏi: “Anh không đi làm việc sao.”
Từ lúc phản ứng của cô trở nên kịch liệt hơn, Tần Nghiên Bắc gần như dành hết thời gian ở bên cạnh cô, không rời nửa bước, có lúc có thể cảm nhận được anh bận rộn với máy tính rồi điện thoại ở bên cạnh, nhưng người thì không hề rời đi.
Anh bận như vậy, không biết đã gác lại bao nhiêu công việc.
Thời gian này Tần Nghiên Bắc chắc chắn không quay về Hoài Thành, anh vẫn luôn ở lại Tùy Lương, công việc không gấp thì toàn bộ đều lùi lại, còn công việc nào không đợi được thì phần lớn đều đợi đến tối khuya, sau khi Chức Chức ngủ rồi mới làm.
Mấy lần làm việc xong cô sắp tỉnh giấc, anh sẽ làm bộ ôm cô như mình vừa mới tỉnh vậy.
Bây giờ cô hỏi như vậy, liệu có phải là do công việc của ‘11’ rất bận không.
Nếu anh còn ngoan cố không đi, cô thông minh như vậy liệu có phát hiện ra điều bất thường hay không.
Anh biết niềm hạnh phúc đánh tráo này đang đếm ngược thời gian, nhưng dù chỉ có thể cố thêm một phút anh cũng xin được thế, nào dám mạo hiểm.
Tần Nghiên Bắc kiên nhẫn, chậm rãi nói với cô: “Được, anh đi xử lí công việc, làm xong sẽ đến đón em.”
Anh liếc nhìn sang Đường Dao đang háo hức, lại viết chữ cho cô: “Để Đường Dao ở cạnh em.”
Dù thế nào cũng không thể để Chức Chức một mình, có bạn thân bên cạnh, có lẽ cô sẽ không lo lắng.
Còn về chuyện thân phận của anh, Đường Dao hiểu, cô sẽ không nói.
Bây giờ Vân Chức mới biết bóng dáng người luôn đi theo nãy giờ là Đường Dao, cô vui vẻ ngẩng đầu lên, nước mắt Đường Dao cứ thế rơi xuống, gấp gáp đi đến ôm lấy cô.
Tần Nghiên Bắc nhìn thấy chướng mắt, anh kéo Vân Chức lại, cúi người hôn lên trán cô, sau đó lại liếc nhìn cảnh cáo Đường Dao, anh bước ra khỏi phòng bệnh.
Đợi đến khi cửa đóng lại, anh mới xoay người, quan sát một nhóm người trong hành lang và trầm giọng căn dặn: “Trông chừng cho cô ấy được an toàn, không cho phép bất cứ ai không phận sự ra vào đây, tôi ở dưới lầu.”
Tần Nghiên Bắc đậu xe ở vị trí ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy phòng hội chuẩn đó, trợ lý nhanh chóng đưa máy tính và thiết bị thoại, ngay khi kết nối được, người bên đó hét lên: “Tần tổng! Người của Tần Chấn điên rồi, dám cản xe! Ông ta thật sự đã lột mặt nạ rồi!”
Tần Nghiên Bắc chuyển sang hình ảnh để nhìn tình hình xe, cười lạnh: “Không phải đã sớm lật mặt rồi sao?”
Từ hôm Chức Chức rời đi, Tần Chấn đã không chịu ngừng lại, anh không có thời gian nên để mặc Tần Chấn cứ manh động, đến cuối chỉ cần một nhát dao cuối cùng là đủ, nhưng Tần Chấn muốn dắt người bác sĩ biết rõ chân tướng đi, thì không được.
Tần Nghiên Bắc cụp mắt, không chút dao động phân phó: “Điên? Bất kể ai cản đường, cứ đụng, còn ngoi ngớp là được rồi, tôi chịu trách nhiệm.”
Trong phòng bệnh trên lầu, Vân Chức nằm lên giường, Đường Dao ngồi cạnh bên giường cô, nắm chặt lấy tay cô.
Vân Chức viết cho cô ấy nhìn: “Tớ có thể nhìn thấy một chút rồi, nhưng chưa nói cho anh ấy biết, hi vọng đợi đến khi hồi phục rồi sẽ có thể dọa anh ấy.”
Đường Dao bật cười, không hiểu mối quan hệ hiện tại của hai người, cũng không muốn khiến cho Vân Chức phải cố hết sức để trả lời, cô cứ không hỏi, nhưng nhận ra những con số trước mặt mình, đó là hi vọng hồi phục.
Bác sĩ Tống đeo khẩu trang mỉm cười đi tới, lấy ra một hộp tinh dầu thương hiệu lớn, nói với Đường Dao: “Cháu ngồi ghế bên cạnh chứ, coi như là cùng nhau nghỉ ngơi một chút, loại chữa trị nhẹ dịu này cũng có hiệu quả đối với người không bị bệnh nữa đấy.”
Đường Dao đẩy ghế đến cạnh giường, tiếp tục nắm tay Vân Chức, hơi nhắm mắt, nghe theo chỉ đạo của bác sĩ Tống, rất nhanh cô đã rời xa ý thức.
Đợi đến khi cô chợt tỉnh, bất ngờ phát hiện cơ thể của mình đang nghiêng ngả, cô suýt nữa thì hét lên vì kinh ngạc, lập tức phản ứng lại vội vàng quay đầu nhìn thấy Vân Chức đang ở cạnh mình.
Khung cảnh