Anh cũng chưa bao giờ được đối phương cần cả.
Tất cả những kí ức rõ ràng như bị phủ lên từng lớp bụi, mơ hồ, lộn xộn, anh cố hết sức kháng cự, đối phương lại tăng thêm chiêu bài mới.
Mãi cho đến khi tinh thần của anh yếu ớt đến nỗi không thể không giả vờ chấp nhận, bám vào ký ức vốn đã bấp bênh của mình, nói rằng anh đã tin, tin rằng anh đã tạo dựng ra một con người trong ảo tưởng, nhưng màn đêm trống rỗng, thật sự không hề có ánh sáng, cũng mãi mãi sẽ không có con người đó đến ôm lấy anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ đó anh trở nên trầm mặc không nói, tính cách có sự thay đổi lớn, đạp đổ mọi dụng cụ thiết bị, ngẩng cao đầu làm một thái tử gia đứng trên đỉnh kim tự tháp của Tần thị.
Nhưng muốn khiến anh nghe lời, chắc chắn chỉ có nằm mơ thôi.
Từ trong miệng cọp anh cướp lại quyền điều hành, nắm chắc huyết mạch của Tần thị, thống lĩnh toàn bộ dây chuyền sản xuất máy bay,tiêu diệt những người bất thường bên cạnh.
Trong thời gian ngắn, anh không thể đếm nỗi có bao nhiêu người cười anh, cười cợt mẹ anh, trước mặt tất cả những người ngáng đường, ngồi lên vị trí của Tần gia, khiến cả tập đoàn nghe thôi đã sợ mất mật, nhưng khi anh cởi bỏ bộ vest xuống, không biết đã nhớ nhung về cái thị trấn đó bao nhiêu lần.
Chỉ là cây đào đã trống rỗng, như thể chưa từng tồn tại.
Mái nhà trên trần, anh đã tìm vô số lần nhưng cũng không thể tìm thấy.
Tần Nghiên Bắc vùi đầu vào hõm cổ mềm mại của Vân Chức, cắn chặt môi, đôi mắt khép lại âm thầm rơi nước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất định là cô mà, phải không.
Anh không hề hoang tưởng.
Thế giới này thật sự có một người, thực sự đã đồng hành cùng anh trên mái nhà cũ kĩ thấp bé đó, vực dậy cả thế giới của anh, thắp sáng lên vì sao từng tối đen như mực của anh.
Đối với Vân Chức anh không chỉ là nhất kiến chung tình, đó là sức hút của những gắn bó sâu sắc nhất trong tâm khảm, trong tinh thần của anh. Từ khoảnh khắc thật sự gặp nhau trở đi, anh đã nhìn thấy ánh sáng của cô, nó hoàn toàn không hề giống với những người khác.
Tần Nghiên Bắc cắn lấy tai Vân Chức.
“Chức Chức, có phải là em không, em từng nhận lấy đào của anh, từng nợ anh một cái ôm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh kéo lấy tay cô, viết lên đó một dòng chữ, các đầu ngón tay lơ lửng trên không và từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm
Dùng tay để viết chữ, những chữ phức tạp quá cô sẽ không nhận ra, làm thế nào để có thể nói rõ chuyện này đây?
Anh còn cần một bằng chứng….
Một bằng chứng quan trọng để đóng đinh cho điều này.
Mà quan trọng hơn là.
Dù tất cả đều là thật, nhưng Chức Chức có nhớ không? Thậm chí cô còn chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh, không nghe rõ giọng nói của anh, dù anh đã không thể trở lại được, có xem cô quan trọng hơn cả mạng sống của mình đi nữa, nhưng cô lại không yêu anh.
Anh cố gắng hết sức, cũng không thể biến thành 11 mà cô yêu được.
Vân Chức có thể cảm nhận được sự dao động về mặt cảm xúc của Tần Nghiên Bắc, đợi một lúc cũng không cảm nhận anh viết chữ nữa, cô gấp gáp biến khách thành chủ, lật lòng bàn tay anh qua, do dự một hồi nhưng cũng không viết xuống.
Làm thế nào điều này có thể được làm rõ ràng bằng cách viết đầy chậm rãi?
Viết “Anh là 11?”
Nhưng Tần Nghiên Bắc nào biết 11 là gì chứ, ngược lại còn thêm sự hiểu lầm. Anh rất hay ghen, nếu lần này không nhớ ra còn dễ gây hiểu lầm hơn.
Cô không thể quá gấp, có lẽ đợi sau khi hồi phục, chính thức nhìn vào đôi mắt anh, nói rõ ràng mọi chuyện, nói trước mặt anh là cô đã thích anh rất nhiều năm.
Vân Chức nhấc tay Tần Nghiên Bắc lên, ngoan ngoãn cúi đầu, từ từ đặt môi vào lòng bàn tay anh.
Trao cho anh một nụ hôn trước đã.
Đặt cọc đi.
-
Hôm đó Tần Nghiên Bắc căn dặn, đưa những vị bác sĩ năm đó đã chẩn đoán cho anh, đặc biệt là những người đã dẫn anh từ hiện trường quay về Tần gia, bất kể người đang ở đâu, phải đưa từng người về Hoài Thành trong thời gian sớm nhất, anh phải cạy miệng bọn họ ra, làm rõ nguồn cơ gốc tích.
Sau đó anh mới biết, mấy người bác sĩ liên quan, sau khi anh về đến Tần gia, liền trốn sang nước ngoài hết lần này đến lần khác.
Không lâu sau đó bên cảnh sát cũng có tin tức, Giang Thời Nhất đang chính thức chờ xét xử, và tất cả các nghi phạm có liên quan đến vụ trường học Thượng Đức đều đã bị bắt giữ, ba mẹ Vân gia bị giam giữ cũng sắp được về nhà.
“Tần tổng,” Tiêu Thụy gọi điện đến gọi, “Cặp vợ chồng đó, để bọn họ quay về, hay là----“
Tần Nghiên Bắc thấp giọng nói: “Về, tớ có điều cần tìm bọn họ.”
Trước khi Tần Nghiên Bắc rời khỏi nhà, bảo vệ Vân Chức được anh làm rất nghiêm ngặt, mặc xong đồ giữ ấm và tất bông, anh vỗ về dỗ cô đi ngủ. Nhưng khi vừa mới đứng lên cô liền nắm lấy vạt áo anh, giữ cái chăn lại một cách rất đáng thương.
Tần Nghiên Bắc vừa nhìn đã cảm thấy muốn phạm tội, anh gọi điện cho bác sĩ trưởng khoa, xác định đã có thể ra ngoài vận động, không để bị lạnh là được.
Anh liền bế bà xã từ trong chăn ra, thay quần áo mặc ra ngoài cho cô, chùm thêm áo khoác dày hai lớp, đeo mũ xong xuôi mới dắt tay cô bước vào trong xe, để cô ngồi ở ghế phụ.
Sau khi lái xe đến dưới lầu Vân gia, Tần Nghiên Bắc không cho Vân Chức đi lên, sợ tình hình bây giờ của cô sẽ nhận ra và bị đả kích, sau khi anh liếc nhìn vài chiếc xe đang lặng lẽ vây quanh mình ở phía xa, sau đó anh cảm thấy nhẹ nhõm, véo mặt Vân Chức, một mình bước ra khỏi xe.
Ba mẹ Vân Chức gầy gò đến không còn nhận ra được, vừa nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đứng ở cửa đã bị dọa đến mặt biến sắc, hai chân mềm nhũn dựa vào tường, mẹ Vân khóc lóc van xin: “Con trai của tôi, con trai của tôi đâu? Cầu xin cậu bớt chút lòng, cho tôi gặp mặt thằng bé một lần!”
Tần Nghiên Bắc không nói lời nào, căn bản không nhìn lấy hai người dù chỉ là một cái liếc mắt, anh trầm tĩnh quan sát cả căn nhà, nhìn thấy bức ảnh gia đình treo trên tường không hề có Vân Chức.
Ba Vân tiều tụy thấy rõ, ôm lấy ngực không ngừng ho khan: “Vân Hạn rốt cuộc như thế nào, có phải cậu muốn tôi quỳ xuống cậu mới cho chúng tôi gặp mặt không.”
Ông thật sự ngã xuống, dáng vẻ chật vật y như người vợ, nước mặt rơi đầy khuôn mặt.
Tần Nghiên bắc cuối cùng cũng liếc nhìn qua, không chút cảm xúc nào, anh cười lạnh hỏi: “Con gái của các người bị thương nặng như vậy, thế mà không đáng để hai người hỏi lấy một câu?”
Vợ chồng họ sững sờ.
Tần Nghiên Bắc lười biếng thu tầm mắt, liếc nhìn từ trên cao, khí thế của người bề trên khiến đối phương không dám ngẩng đầu.
“Vân Hạn không ở đây, đã được đưa vào viện dưỡng thương, có người chăm sóc, có người chữa trị hay không, từ nay về sau, các người không thể nhúng tay vào.”
Hai người ngây ngốc nhìn Tần Nghiên Bắc, mẹ Vân đột nhiên khàn giọng bật khóc, không ngừng van xin.
Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt cong khóe môi: “Vân Chức có từng cầu xin các người như vậy không? Ba mẹ, xin hai người đừng đánh con, đừng căm hận con, đừng đưa con đến nơi địa ngục đó, đừng để con chết? Đã từng cầu xin như vậy chưa?”
Bầu không khí trong phòng khách tĩnh lặng đi, một chút tiếng hít thở cũng không dám phát ra.
Anh nghiêm nghị nói: “Nói chuyện, đã từng cầu xin chưa!”
Mẹ Vân sụp đổ, cả người run rẩy.
Tần Nghiên Bắc chậm rãi tiến lại gần, anh cúi đầu nhìn: “Hai người làm thế nào hả? Từng nghe từng nào chưa? Nếu cầu xin được, Chức Chức còn cần tôi làm gì.”
Anh lại đến gần, không mạnh không nhẹ đạp lên gần cổ áo của ba Vân, không hề chạm vào da thịt của ông, anh nhàn nhạt nói: “Ba mẹ, tôi là vị hôn phu của Chức Chức, rất vui vì quen biết hai người. Từ giờ Vân Chức sẽ do tôi chịu trách nhiệm, những chuyện các người đã làm với cô ấy, tôi đương nhiên sẽ tận tay trả lại.”
“Con trai không phải tốt sao? Con trai của hai người sau này sẽ có cuộc sống mới, sẽ