Vân Chức run rẩy làm theo sự chỉ dẫn mà nắm lấy, lòng bàn tay cô nóng rực, ngay khi cô muốn khép ngón tay lại thì sức xâm chiếm trên đôi môi cô càng dữ dội hơn khi trước, môi và răng mím chặt nuốt chửng giọng nói của nhau, trở nên điên cuồng khiến anh không còn kiềm chế được nữa.
Cả thế giới của cô như bị treo lơ lửng, toàn thân lơ lửng trong không khí, không thể cảm nhận được gì, chỉ có đôi môi nóng bỏng đang tan chảy.
Vân Chức nhắm nghiền đôi mắt, dừng rất lâu không biết làm thế nào, anh không hối thúc mà cứ ôm chặt lấy cô, nụ hôn nóng bỏng, hơi thở nặng nề phả bên vành tai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không thể chống cự được, dường như có bản năng tự nhiên muốn an ủi anh, cổ tay mảnh khảnh của cô run lên đầy dũng khí, dường như anh đã đợi giây phút này, đã đợi đến mức không còn kiểm soát được nữa, cứ nắm chặt lấy tay cô, dạy cho cô cách làm thế nào để dày vò anh.
Tầm nhìn của Vân Chức tràn ngập những đốm sáng hỗn độn, bất ngờ nhìn thấy đôi mắt hằn tơ máu của anh.
Nỗi đau sâu sắc và sự điên cuồng cháy bỏng.
Cô không biết cổ áo mặc ở nhà bằng vải của mình đã bị bung ra từ lúc nào, vài chiếc cúc áo dưới ngực đã bị bung ra, một bên trượt xuống bờ vai gầy, buông thõng trên khuỷu tay.
Bên trong trống rỗng.
Cô vừa mới thức dậy từ trạng thái đã chuẩn bị vào giấc.
Trong bóng tối, tất cả các giác quan đều trở nên vô cùng nhạy cảm, đôi môi sưng tấy lên của cô vừa mới được thở lại bị xâm chiếm mạnh mẽ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bất giác rùng mình, bàn tay sưng tấy lên, như sắp bị bỏng, chỉ có thể bất lực ngẩng đầu lên, hơi thở lơ lửng trong khoang ngực sắp nổ tung, bị hút lấy hết dưỡng khí.
Vân Chức không thể chịu được kích thích lớn như thế, cứ chồng chéo lên nhau. Một lúc sau cô được bế quay trở lại giường, cái ôm mà cô lưu luyến đó vẫn không rời khỏi, ôm cô từ phía sau.
Cô không thể phân biệt được là bởi vì buồn ngủ hay thất thần, trong vòng tay anh cô hít thở nhẹ nhàng, bất giác nấc lên, mà trong bóng tối người đàn ông này lại lật người cô lại, đối mặt với cái ôm chặt đó, dùng cơ thể mình để ôm trọn cả người cô, như sợ cô sẽ biến mất trong không khí vậy..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhịp tim cuồng bạo không thể khống chế được, Vân Chức cảm thấy mơ hồ, thật lâu sau, cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói khàn khàn của Tần Nghiên Bắc.
“Bà xã, anh còn muốn.”
-
Vân Chức lần này thật sự đã kiệt sức, cuối cùng muốn tranh thủ bật đèn lên, nhìn kỹ sắc mặt của anh, hỏi anh rốt cuộc làm sao vậy, liệu có phải anh phát bệnh nữa không nhưng cô lại không bắt kịp. Lúc anh bình tĩnh đứng dậy sửa sang quần áo thì cô đã chìm vào giấc ngủ.
Tay cô đã chạm vào cằm anh, không chạm quá hai lần, nó khẽ buông xuống, cô thu mình vào trong chăn bông và không cử động.
Một hành động đơn giản và thân mật như vậy khiến Tần Nghiến Bắc vốn đang mê đắm trong ảo tưởng về hạnh phúc lại rơi vào hầm băng, giống như một bản án của ngày tận thế.
Cô sờ khuôn mặt anh một cách dễ dàng, không cần quá tốn sức để tìm kiếm, liệu có phải…dưới ánh đèn cô có thể nhìn thấy rồi, có lẽ vẫn chưa nhìn rõ nhưng ít nhất từ đường nét cũng có thể nhận ra.
Có lẽ…tối nay chịu kích động nên mới bắt đầu hồi phục, nếu trước đây cô có thể nhìn thấy thì sao có thể mặc cho anh bế về nhà, ôm hôn đầy thân mật.
Anh nghĩ mình vẫn có thể có được cô vào ngày, trắng trợn tìm kiếm nếm thử những mật ngọt này, tận hưởng những ảo giác được cô yêu, nhưng lời thế đến tìm anh quá nhanh, muốn lấy đi toàn bộ những gì anh đang có.
Tần Nghiên Bắc cúi đầu che đôi mắt của Vân chức, anh ngồi trong bóng đêm rất lâu, cơ thể bị cô châm lửa đã lạnh đi, gần sáng anh mới nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng một cách đầy trân trọng, hôn lên vành tai hơi đỏ khi ngủ của cô.
Cô xấu hổ và lo lắng.
Nhưng không phải vì anh.
Anh là kẻ tồi tệ trộm lấy tình cảm của cô, đang đợi đến ngày chết.
Lúc Vân Chức tỉnh lại trời đã sáng, so với khung cảnh dựa vào ánh đèn phát sáng tối qua thì bây giờ sắc trời trong trẻo, tầm mắt của cô cũng rõ ràng hơn một chút, những tạp âm bên tai cũng ít đi, xem ra chỉ mấy ngày nữa thôi là có thể hồi phục.
Nếu không phải Nghiên Bắc thì cô có thể sống tiếp hay không đến chính cô cũng không chắc, căn bản không thể hồi phục nhanh như vậy.
Cô đã không thể đợi để chính thức đối mặt với anh, nói với anh những lời yêu thương bình thường mà anh luôn khao khát đó.
Vân Chức bước xuống giường, mặc quần áo vào, chỉ cảm thấy ngón tay đau nhức, sự giao hòa ấm áp trong bóng tối đêm qua chợt hiện về trước mắt.
Cô bất giác khựng lại, sắc mặt đỏ bừng, nhiệt độ và sự đụng chạm của anh lại hòa vào nhau. Cô chịu thua quay trở lại giường, trùm kín đầu lật qua lật lại mấy vòng, khó khăn lắm mới hít thở bình ổn lại, từ từ ý thức có chút gì đó khác thường.
Nếu là bình thường cô chỉ cần có chút tiếng động là Tần Nghiên Bắc sẽ chạy đến, nhưng mãi đến bây giờ trong phòng ngủ vẫn yên lặng, có vẻ như anh không có ở nhà.
Vân Chức chậm rãi lê đôi dép bông ra khỏi phòng, trong phòng khách được chỉnh nhiệt độ phù hợp, ánh mặt trời chiếu qua khung cửa kính, phòng bếp kế bên có chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, trên bàn còn có hoa quả cô thường ăn, nhưng lại chẳng có ai.
Cô quay trở lại mới nhận ra trên tủ đầu trước anh đã đặt một tấm thẻ có thể sờ được chữ, một hàng chữ rất dài: “Chức Chức ngoan, anh có việc ra ngoài, ngoài cửa có người sẽ vào chăm sóc em, đừng sợ, anh dùng tính mạng mình để bảo đảm, rất an toàn, sẽ không khiến em gặp nguy hiểm nữa.”
Đôi vai căng cứng trong vô thức của Vân Chức đã buông lỏng ra, cô hiểu đêm qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay anh nhất định phải giải quyết. Cho dù là bên trong trung tâm phục hồi chức năng hay Tần Chấn, anh đều sẽ không bỏ qua. Tất nhiên, anh ấy không có thời gian để ở nhà.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút thất vọng khó nói thành lời, siết chặt tay để bình tĩnh lại.
Có lẽ Nghiên Bắc đã bị dọa thật, anh tìm người đến bảo vệ cô, điều cô nên làm nhất chính là đợi ở nhà, đừng để bản thân trở thành cơ hội để kẻ khác lợi dụng, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ quay trở lại ngay.
Cô rất nhớ anh.
Tối qua mới thân mật như vậy, đến bây giờ nhiều lắm cũng chỉ mới rời xa nhau mấy tiếng nhưng cô đã thấy nhớ anh rồi.
Vân chức mở cửa lớn phòng khách ra, bước vào lối hành lang gỗ bên ngoài, mấy người phụ nữ đứng thẳng hai bên lập tức chào hỏi, nhẹ nhàng chạm vào cô, chậm rãi nói: “Tần tổng có việc phải ra ngoài, có lẽ đến tối sẽ quay trở về, cô có cần gì thì cứ bảo với chúng tôi, còn về vấn đề an toàn cô cứ yên tâm, ngoài chúng tôi ra, bên ngoài biệt thự còn có mấy người đàn ông canh giữ, lực lượng thì không cần bàn.”
Nghe đến chuyện Tần Nghiên Bắc đến tối mới về, Vân Chức hơi gật đầu, tỏ ý cảm ơn bọn họ, trong lòng cũng hơi lờ mờ hiểu ra, rất có khả năng anh đã phát hiện ra cô bắt đầu hồi phục, nếu không sẽ không để họ nói với cô.
Điều cô không biết là, bên trong chiếc xe đậu trước cửa không xa, Tần Nghiên Bắc ngồi ở ghế sau, quan sát cô thông qua chiếc cửa kính xe, tay đặt trên đầu gối hơi trắng bệch.
Chức Chức thật sự có thể nhìn thấy rồi, cũng có thể nghe thấy rồi.
Trời sáng, thậm chí chỉ cần lúc bật đèn lên, anh đều không dám xuất hiện trước mặt cô, anh cũng không thể đi, căn nhà này, mọi nơi cô ở, một khi rời khỏi phạm vi quan sát của anh, anh đều cảm thấy không thể hít thở.
Bộ đàm liên lạc trên máy tính luôn bật, bên trong là giọng nam được đào tạo bài bản: “Tần tổng, điều tra về trung tâm hồi phục đã xong rồi, cái người họ Tống đó quả thật là bác sĩ chính quy của trung tâm, mà còn là phó viện trưởng mới được đề bạc, nhiều năm trước có qua lại tình cảm với Tần Chấn. Năm ngoài ba bà ta mắc một khoản nợ cờ bạc lớn ở Ma Cao và đang cần tiền gấp nên Tần Chấn đã tìm đến ông ta. "
“Xin lỗi, là chúng tôi điều tra không đủ sâu, hôm qua trước khi Vân tiểu thư đi trị liệu, chúng tôi chỉ điều tra tình hình cá nhân trong 10 năm nay của bà ta, không kịp điều tra sâu hơn về người thân của bà ta, suýt nữa đã xảy ra chuyện.”
Giọng nói lúc báo cáo hơi