Vân Chức không đọ sức lại nổi anh, bị kéo lên thang, anh dùng hai tay để nhấc bổng cô lên.
Cô không giải thích được tại sao nước mắt không ngừng rời, lúc cô bắt được tay đội cứu hộ lại gấp gáp quay đầu nhìn anh, anh đã lùi lại trong bóng tối không thấy được, nói với cô: “Chức Chức ngoan, để người khác dẫn em đi khám mắt trước, anh sẽ lập tức đi tìm em, đừng để lỡ thời gian.”
Vân Chức không đồng ý: “Không trễ, đợi anh lên cùng đi! Anh đi cùng em!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc cô nói cô đã bị kéo ra khỏi thang máy, hai người phụ trách chăm sóc và bảo vệ cùng với mấy người đàn ông mặc đồ thể dục nghiêm túc đứng canh ở đó.
Người phụ nữ đi qua đón cô, đi hai bước cô lại quay đầu nhìn, Tần Nghiên Bắc đứng trong bóng tối nghiêm giọng nói: “Còn không đi anh sẽ không lên nữa, thang máy không quá an toàn bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm, Chức Chức còn không nghe lời anh phải không?”
Anh lại thấp giọng: “Mau đi đi, sức khỏe quan trọng, khám bệnh xong đợi anh, anh sẽ đến nhanh.”
Suy đoán của Vân Chức gần như trở nên chân thật, hiểu được anh đang nghiêm túc.
Cô quay đầu nhìn khung cảnh và con người hỗn loạn xung quanh, sợ anh có nguy hiểm gì nữa, cô kìm nén cảm xúc khàn giọng nói: “Bây giờ em đến phòng khám đợi anh!”
Cô xoay người, vô tình nghe thấy một giọng nói rất nhỏ.
Anh gọi tên cô, mang theo sự run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức căn bản không nhìn, đi thẳng vào phòng bệnh, mấy người bảo vệ cho cô đều đứng ngoài cửa.
Cô nghĩ về suy đoán mà cô cho là mình đã nghĩ nhiều, và nắm chặt tay mình.
Tần Nghiên bắc nhảy ra khỏi thang máy, chiếc hộp lại chìm xuống khiến lực lượng cứu hộ sợ đến toát mồ hôi hột, may mắn là họ đã đưa hai người lên an toàn. Với kinh nghiệm của mình anh ấy lên tiếng nhắc nhở: “Tiên sinh, thấy anh bảo vệ bạn gái mình chặt như vậy, đầu gối và mắt cá chân có lẽ đã bị thương, mau đi khám đi.”
Tần Nghiên Bắc trầm mặc, nhìn về hướng Vân Chức đã rời đi, anh không đến phòng bệnh, càng không đi coi vết thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc rơi xuống đầu gối và mắt cá chân phải của anh ấy thực sự bị thương, nhưng anh không để tâm, anh đi về phía trước có hơi khó khăn, ngừng lại ở góc cua hành lang trước cửa phòng bệnh Vân Chức, dựa người ở chỗ hầm cầu thang tối tăm, im lặng hút hai điếu thuốc.
Anh không bao giờ đặt điếu thuốc lên môi mình vì Chức Chức không thích anh hút thuốc.
Anh không có bất cứ gì để cô thích.
Tần Nghiên Bắc cúi mắt châm thuốc, cứ như vậy cầm cho đến khi lửa đốt ngón tay, anh dường như không cảm nhận được. Nhìn chằm chằm vào điếu thuốc với ánh lửa nhen nhóm.
Hôm nay chính là ngày chết của anh rồi.
Chức Chức đã hồi phục, cô có thể nhìn có thể nghe, hạnh phúc mà anh trộm lấy đều sẽ bị lấy lại hết, con người Tần Nghiên Bắc sẽ trở thành kẻ đê tiện mà cô căm ghét, hận thù nhất. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở tầng tiếp theo lóe lên, vài người đang cùng nhau đi lên cầu thang, nói về sự nguy hiểm của tai nạn thang máy vừa rồi, may mà họ không đi.
Tần Nghiên Bắc muốn đi, nhưng đầu gối và mắt cá chân bị thương của anh nhất thời không cử động được.
Một vài người bước nhanh, nhanh chóng ló đầu ra, bị người đàn ông u ám đứng cạnh bức tường làm cho giật mình, họ không dám nhìn nhiều nhưng một người đàn ông trẻ tuổi trong đó đột nhiên khựng lại, ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi: “Ngài là… người thân của tiểu thư Vân Chức phải không?”
Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt có hằn tia máu.
Người đàn ông cảm thấy nghẹt thở, nuốt nước bọt và kiên trì nói: “Ngài có thể không nhớ ra tôi, tôi là ông chủ của cửa hàng cà phê mèo ở sau khu trung tâm hồi phục đó.”
Anh cúi đầu xin lỗi Tần Nghiên Bắc, xấu hổ nói: “Tôi còn nợ Vân tiểu thư một câu xin lỗi mà chưa có dịp nói, thật xin lỗi, hôm đó tôi tự nghĩ là thế, suýt nữa hại cô ấy rồi, với lại còn gọi sai số, cô ấy viết lên cánh tay tôi mà tôi cảm nhận không đúng lắm. Nếu lúc đầu tôi xác nhận lại vài lần với cô ấy sẽ không sai số điện thoại, có lẽ ngài sẽ có thể đến rước cô ấy sớm hơn.”
Tần Nghiên Bắc cau mày, cổ họng vang lên một âm thanh không trôi chảy: “Số điện thoại? Cô ấy đưa số điện thoại của tôi?”
Cô đưa, là số của 11.
Anh không muốn biết, không muốn nhìn thấy bất cứ những tin tức nào liên quan đến người đó, nhưng lại tự ngược, muốn hiểu mọi thứ về đối phương, lâu lắm rồi cũng không tìm được gì, đây là manh mối duy nhất xuất hiện.
Người đàn ông gật đầu: “Cô ấy đưa cho tôi ngay, sau đó mới bảo tôi báo cảnh sát, vì thế ngài là người quan trọng nhất, là người mà cô ấy cảm thấy có thể ỷ lại nhất, số điện thoại đến giờ tôi vẫn nhớ.”
Anh rất dễ dàng nhẫm một dãy số, mấy ngày tự trách bản thân nhiều đến mức không thể quên được, nhưng lại phát hiện ra mỗi lần nói một câu, ánh mắt của người đàn ông nghiêm nghị và ảm đạm trước mặt này lại càng đỏ hơn.
Lúc anh ấy nhẫm xong, điếu thuốc trong tay Tần Nghiên Bắc đã bị bóp nát thành từng mảnh rơi vào giữa các ngón tay của anh.
Anh không nhớ mấy người đó đi từ khi nào, ánh đèn lại tối đi, không gian trống rỗng chỉ có duy nhất một mình anh, nhịp tim đập một cách mất kiểm soát, điên cuồng va đập vào lồng ngực.
Anh cúi người, hít thở nhẹ nhàng, đôi tay nhặt những mảnh tro thuốc một cách sơ sài.
Dãy số đó.
Là số điện thoại của anh, chỉ có 1 số 1 trong đó mà đối phương đã hiểu sai thành số 7, còn lại không hề sai.
Không phải là điện thoại của 11.
Là của Tần Nghiên Bắc!
Tối hôm đó, người đầu tiên cô tìm là Tần Nghiên Bắc!
Cánh tay Tần Nghiên Bắc không để yên, khí huyết dâng trào dường như đột nhiên đông lại.
Anh nhìn vào khoảng không, tơ máu dưới mắt như lấp lánh.
Không đúng….
Liệu có phải còn có một khả năng.
Là của Tần Nghiên Bắc, nhưng cũng là….của 11.
Ở trong thang máy vừa nãy, dù giọng nói của anh có thấp, lọt vào tai đã hồi phục của Chức Chức, không thể hoàn toàn không thể nghe, cô lại không thấy phản cảm, khuôn mặt của anh, cơ thể, trước kia không phải là cô chưa bao giờ chạm vào, liệu anh thật sự có thể giấu hay đến mức trong một thời gian dài mà không làm cho cô thấy nghi ngờ chút nào sao?! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Đặc điểm cá nhân, thói quen của anh dù có cố gắng để xóa mờ đi, cũng không thể đi bắt chước theo một người anh chưa từng gặp qua, rốt cuộc giống đến mức nào mới có thể khiến Chức Chức hoàn toàn tin tưởng 100% là người ở bên cạnh cô, người mà cô ỷ lại và yêu sâu sắc chính là 11!
Nếu không phải là vật thay thế thì sao?
Nếu người đó chính là anh?!
Liệu có phải…. có khả năng này không!
Lồng ngực của Tần Nghiên Bắc như bị vô số vết dao đâm vào, đau đớn kinh khủng, anh bước đi loạng choạng đẩy cửa cầu thang bộ ra, mặc kệ đôi chân đang đau, từng bước đi