úc đầu Vân Chức còn chưa hoàn hồn trước hành động của Tần Nghiên Bắc, cô còn muốn nói rất nhiều lời nhưng nó nghẹn lại trong cổ họng, chỉ biết ôm chặt lấy anh cho đến khi cánh tay bắt đầu đau nhưng cô vẫn không kiềm lại được sự chấn động trong tim.
Chân phải của Tần Nghiên Bắc thật sự đã bị thương, nhưng vết thương như thế này, nếu không muốn thì cũng có rất nhiều lựa chọn, cũng không cần quỳ gối trước mặt cô.
Anh là người kiêu ngạo như vậy, bao nhiêu người trong và ngoài Tần thị đều nể sợ vì sự nghiêm nghị của anh, lạnh lùng không nói chuyện tình người, anh vẫn luôn cao cao tại thượng, quen với việc nhìn từ trên xuống, không ai có thể khiến anh dung túng cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh không tin thần linh, chưa bao giờ quỳ xuống.
Nhà thờ tổ của Tần gia, lần trước khi cô quay về nhà ăn tiệc cùng anh, cô cũng từng nghe người ta nói, thái tử gia dù chân có khỏe hay không cũng chưa bao giờ quỳ xuống, anh ngay thẳng và thờ ơ, quan sát từ bên lề
Thần linh trên trời cao, cả tiền bối hậu bối của Tần gia anh chưa bao giờ để vào mắt, hôm nay trong căn phòng bệnh lạnh lẽo này anh lại cam tâm tình nguyện, khom gối quỳ xuống trước mặt cô.
Không chỉ là bây giờ, mà từ khi anh đi đến nhà thuê tìm cô anh đã buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, cái miệng kiêu ngạo đó chính là rào cản của anh, anh đã chảy máu và lộ ra nội tâm yếu ớt nhất ở bên trong cho cô xem, đổi lại tình cảm của cô.
Vào khoảnh khắc này anh không cần cái gì nữa, xé rách sự ngông cuồng cuối cùng trên cơ thể, cầu xin tình yêu của cô.
Đối với anh, ngoài cái này anh không còn cái gì để có thể lấy ra cho cô nữa cả.
Trán Vân Chức chạm lên vai Tần Nghiên Bắc, không muốn khóc vào lúc này, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi một cách không nghe lời, cô cắn môi, cố hết sức nuốt xuống, muốn kéo anh đứng dậy nhưng sức anh quá lớn, cô bất lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô từ bỏ việc vùng vẫy, tay níu lấy góc áo của Tần Nghiên Bắc, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm anh và hỏi: “Vậy nên, anh luôn nghĩ, thời gian này em coi anh thành một người khác sao?”
Tần Nghiên Bắc nhìn cô một cách chăm chú, yếu hầu từ từ cuộn xuống, khàn giọng nói “Ở trong phòng học đó, sau khi em rời đi chúng ta đã gặp lại nhau, trước khi em đi, anh biết mỗi ngày em đều nghĩ cách làm thế nào mới có thể thoát khỏi anh. Nhưng lúc anh tìm thấy em, em chủ động ôm anh, gọi anh với cái tên là 11.”
Cho dù có những suy nghĩ không dám nghĩ tới, cố hết sức tìm chứng cứ cho mình, nhưng bây giờ, khi đối mặt với Vân Chức và nói ra cái tên "11", tim anh vẫn đập một cách khó khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải anh, nếu thật sự tồn tại một người khác----
Lúc này Vân Chức mới biết, hôm đó vậy mà cô đã bật lên thành tiếng, mà giọng nói còn rất chuẩn, bị anh nghe thấy, lúc đó anh sẽ có cảm giác gì.
Nhiều ngày chung sống như thế, mỗi một sự thân mật của cô anh đều coi chính mình như kẻ trộm bất kham, hoặc là một người thay thế, vậy nên sau khi cô bắt đầu hồi phục, ban ngày là anh trốn tránh, đợi đến tận đêm muộn lúc cô ngủ rồi mới dám quay về lấy những sự ấm áp tạm thời này, phải không?!
Đầu óc Vân Chức hỗn loạn, căn bản không thể suy nghĩ kĩ càng về những dày vò mà anh phải chịu đựng mỗi ngày, cô vừa mới hồi phục nói chuyện bình thường, vốn không ổn định lắm, bây giờ khi gấp gáp giọng nói còn có chút run rẩy “11….11 là tên em tự đặt, không phải Giang Thời Nhất, càng không phải là tên thật!”
Tần Nghiên Bắc không đợi cô nói hết, anh hơi cúi xuống, lưng thẳng tiến lại gần cô, đôi mắt sắc bén nhìn quanh cô, ánh lửa mơ hồ tràn ngập “Tên thật là gì? Người duy nhất được em đối xử đặc biệt, rốt cuộc là ai?”
“Là anh….” Vân Chức lấy mu bàn tay che môi lại, không khỏi nghẹn ngào, kìm nén nước mắt cứ đang tuôn rơi, lập lại lời nói một cách rõ ràng “Là anh, là Tần Nghiên Bắc!”
Ngàn cân treo sợi tóc đã hoàn toàn được gỡ bỏ trong câu trả lời của cô, cả thể giới bị cuốn đi, núi non gầm rú và sóng thần ầm ầm, giờ đây chỉ còn lại nổ vang.
Vân Chức ý thức được giờ phút này đây mới là sự trùng phùng giữa cô và 11, giữa cô và Tần Nghiên Bắc thật sự, ánh sáng của nhiều năm trước cô và anh luôn đặt nhầm chỗ cho nhau.
Vận mệnh của hai người sớm đã trói buộc với nhau, dù lạc mất nhau ở giữa biển to sóng gào, không dễ gì cô lại đến bên cạnh anh, lại đứng trên một con đường khác, là anh…..
Chính anh là người kiên trì lao về phía cô, giữ chặt lấy cô mặc kệ những tổn thương, cô mới sẽ có những giây phút như thế, có thể vạch cả trái tim được lấp đầy của mình cho anh xem.
Vân Chức nhìn đôi mày nghiêm nghị của anh, đôi môi ươn ướt, lông mi bị ánh mặt trời lặn phản chiếu, “Năm đó lúc anh đứng trên cửa sổ trần nhà nhìn em, có phải em rất ngốc không? Có lẽ là gầy tong gầy teo, như một chú chó nhỏ bị đói rất lâu phải không?”
Tần Nghiên Bắc sững người, trong đôi mắt trào ra một làn sóng hoang dã.
Vân Chức chưa bao giờ kêu gào cuồng loạn, cô luôn dịu dàng an tĩnh, cô nhìn vào mắt anh nói “Lúc đó em sắp chết rồi, bà nội đã hết cách, là nhờ có anh mỗi ngày đều kiên trì mở cửa trần ra, nói với em em vẫn còn sống.”
“Lần đầu tiên anh quăng xuống cho em 11 trái đào ở sau núi, sau đó không có ngày nào anh thiếu, lần nào cũng quăng cho em 11 trái, em từ sợ hãi, trốn tránh, bắt đầu có sự chờ mong không nói thành lời, chờ anh xuất hiện.”
“Em đã đi ngược lại với bản năng, ép bản thân mình phải ăn, hi vọng mắt có thể sớm nhìn được, tai có thể nghe được giọng nói của anh, không cần chỉ ghi nhớ đường nét mơ hồ của một người, vô số lần nhớ lại những lời nói bị tạp âm của anh, cố hết sức nhớ những giai điệu mà em không hiểu, sợ hãi sau này sẽ không tìm được anh.”
“Em muốn nhìn thấy anh, muốn hỏi anh có phải cũng giống như em, không có nơi nào để về hay không. Giống như bị mắc kẹt trong các vết nứt của thế giới này, những vết dao đâm vào cơ thể, không có chỗ nào có thể giấu đi.”
“Em mong chờ sẽ có một ngày anh có thể nhảy xuống từ cửa đó, nói không chừng chỉ cần gần thêm một chút là em có thể nhìn rõ rồi, không cần mỗi lần đều nằm mơ, cố gắng để đuổi theo bóng lưng của anh.”
Cái cằm nhỏ trắng ngần của cô đã ướt sũng.
“Em đã hồi phục rất nhanh, thật đó, chỉ cần anh đợi thêm vài ngày nữa, em có thể đứng trước mặt anh với dáng vẻ của người bình thường, nhưng không thể….cũng không có ai mở cánh cửa đó ra nữa.”
“Anh giống như ảo giác mà em tưởng tượng ra, là sau này bà nội nói với em, bên ngoài cửa trần có một hộp thiếc, bên trong có hàng nghìn tệ, số tiền không nỡ cất cho chính mình, là một người nào đó đã vất vả kiếm được, đều muốn để lại cho em.”
“Em biết, đó không phải là ảo giác, anh nhất định có tồn tại, em không biết anh tên gì, em chỉ có thể gọi anh với cái tên là 11, từ lúc em mười mấy tuổi không hiểu cái gì, cho đến khi em trưởng thành, 11 vẫn ở trong đây của em chưa bao giờ bị lãng quên.”
“Ở trong phòng học anh nói chuyện với em, xa cách nhiều năm em vẫn nhớ âm điệu trong giọng nói của anh, 11…..”
“Em rất nhớ anh, nỗi nhớ ấy vượt xa những gì anh tưởng tượng.”
“Nhưng đối với anh mà nói, cái nốt nhạc xen vào này quá lâu rồi, đã không còn nhớ nỗi nữa phải không?”
Trên ngực và váy của Vân Chức có những vết ướt lớn nhỏ, Tần Nghiên Bắc nhìn cô chằm chằm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, anh bước tới ôm chặt lấy cô.
“Không phải là