Cô giáo xin thề rằng cô đã rất chăm chỉ, cánh tay đã đau lên, nhưng một vũ khí tấn công lớn nào đó vẫn mạnh mẽ đứng vững.
Cô sắp khóc rồi, cổ họng có chút nghẹn ngào, cô còn phải lo lắng cho tương lai của mình, đang lúc thất thần thì bàn tay nóng bỏng của cô đột nhiên bị Tần Nghiên Bắc nắm chặt.
Ngón tay anh dài và khỏe, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn quấn lấy tay cô, sau đó anh hôn nhẹ lên mắt cô, không kiên nhẫn điều khiển nhịp điệu cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên đến đỉnh điểm, anh áp vào cổ cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chức Chức, gọi tên anh….”
Đầu óc Vân Chức choáng váng, ý thức của cô bị anh đun tan thành mây khói, cô cất lên tiếng kêu “Nghiên Bắc”, đột nhiên nhớ đến chuyện anh từng hiểu lầm, lại nhỏ giọng kêu lên ‘Nghiên Nghiên’.
Khóe mày cô đang run lên, giọng nói mềm mại của người con gái phương Nam xen lẫn tiếng thở dốc, giống với tiếng kêu khe khẽ, dễ khơi dậy sự kích thích nhất.
Đợi đến khi quân chiếm đóng ngừng xâm lược, Vân Chức mất đi sức lực, không quan tâm đến hình tượng của mình, cô như một cái móc treo lên vai Tần Nghiên Bắc, chóp mũi hơi giật giật, cô vùi đầu trong cổ anh, không nói ra lời nào là cô uất ức nhưng rõ ràng rất đáng thương.
Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu, nhìn cô từ trong gương, ánh mắt động lòng khiến anh không thể hít thở bình thường.
Áo ngủ của cô ướt sũng dính vào cơ thể, mái tóc dài xõa ra, rối tung bao lấy gò má, eo quá gầy bị cánh tay anh siết chặt một chút, như muốn bóp chặt lấy cô.
Trái tim hư được ngâm trong dòng nước sục sôi, cũng rất ngọt ngào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức cứ nóng rồi lạnh như thế này rất dễ bị cảm, huống hồ gì cô bị dày vò cả một ngày, không đi tắm cũng không muốn lên giường, Tần Nghiên Bắc không được nước lấn tới, sau khi anh tắm rửa xong thay áo choàng vào, lại bế cô đến cạnh bồn tắm, mở nước và bỏ một cục bông tắm vào, đợi đến khi cục xà bông hoàn toàn tan ra nổi bọt lên mặt nước và không nhìn thấy phần nước bên dưới nữa thì anh mới đưa tay ra cởi cái váy xộc xệch của cô.
Vân Chức vừa mới bình tĩnh được lại trở nên lo lắng, Tần Nghiên Bắc vỗ lưng an ủi cô, cô liền trở nên yên tâm hơn, cắn môi từ từ cởi váy ngủ ra. Lúc này anh rời mắt nhìn xung quanh chứ không dám nhìn cơ thể cô, anh cúi người bế cô lên, kiềm lực lại, giữ chặt vai và đầu gối của cô rồi đặt cô vào bồn tắm.
Được thả vào trong bồn nước đục, Vân Chức mới có thể thả lỏng hơn, mái tóc dài của cô nổi lên mặt nước, vài tay đỏ ửng, chỉ lộ ra khuôn vai trắng nõn và đầu gối ửng đỏ.
Tần Nghiên Bắc vốn đứng cạnh bồn, muốn tắm cho cô, nhưng đôi mắt trong veo của cô lại nhìn qua, chóp mũi và cái cằm ửng đỏ, khuôn mặt ngây thơ càng thêm nét trong trẻo.
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, đột nhiên đứng dậy, xoa đầu cô rồi thấp giọng nói: “Chức Chức ngoan nhé, em tự tắm, khi nào xong thì gọi anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chức hơi sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, cúi đầu úp mặt vào đầu gối, cố ý hướng cái ót về phía anh, nhịn cười nhỏ giọng nói: “Tần tiên sinh có phải quá cầm thú rồi không---“
Giải quyết cho anh xong anh lại không an phận.
Bước chân chuẩn bị rời đi lại dừng lại, sau một lúc cô quyết định xoay người lại đi về phía anh.
Vân Chức muốn hối hận cũng không kịp nữa, ót cô bị anh giữ chặt, cưỡng ép kéo cô về, anh không nói chuyện, không hề có ý định muốn thương lượng, hôn lên khóe miệng nóng bỏng hơi đỏ ửng lên của cô, rồi trượt đến cái cổ trắng nõn, từ từ cắn lên rồi lại di chuyển xuống chỗ xương quai xanh của cô.
Đôi môi anh chạm đến đâu, làn da vốn như muốn bị thiêu cháy của cô như tan ra đến đó, tay nắm chặt lấy thành bồn tắm, chân bởi vì hoảng loạn co lại trong nước. Trong tiếng nước chảy róc rách, anh hôn lên bộ phận cuối cùng có thể lộ ra trên mặt nước của cô.
Một cái lướt qua như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến hàng phòng ngực mỏng manh của Vân Chức như bị xé rách.
Tần Nghiên Bắc từ từ ngẩng đầu lên, lại hôn lên đôi môi đã sưng tấy của cô, sau đó anh mới làm theo lời hứa đi ra, Vân Chức nửa nằm trong bồn tắm, khuôn mặt đỏ bừng máu nằm thất thần, một lúc sau cô che mắt lại đạp chân, ai ngờ không cẩn thận đá chân lên thành bồn tắm, cô xoa xoa mắt cá chân thầm mắng anh.
…..Nói anh cầm thú, anh còn muốn chứng minh điều đó!
Tắm xong Vân Chức thật sự kiệt sức, bị Tần Nghiên Bắc quấn một chiếc khăn mỏng quay về phòng ngủ, cô quấn chăn nhìn anh mấy lần, không kịp nói gì, đặt đầu xuống gối là ngủ luôn.
Tần Nghiên Bắc cẩn thận ôm cô vào lòng, để cô nằm lên chân mình, bật máy sấy ở mức nhỏ nhất, cố gắng để không tạo ra tiếng ồn, từ từ sấy tóc cho cô.
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đã say giấc của Vân Chức, điện thoại đặt ở kế bên hơi rung lên, màn hình sáng lên, giữa màn hình hiện lịch nhắc.
“Còn 10 năm nữa là đến cử hành đính hôn.”
Tần Nghiên Bắc cụp mắt, tắt thông báo, chiếc nhẫn bạch kim ở ngón giữa bên trái lóe lên dưới ánh đèn, vẽ nên một thứ ánh sáng huyền ảo.
Anh không đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhàn nhạt căng lại, trong danh bạ lướt đến Phương Giản, vừa sấy tóc, vừa soạn một câu trong khung chat: “Cậu có biết yêu đương có cảm gì không.”
Hừ, thời gian này Phương Giản luôn thăm dò mối quan hệ giữa anh và Chức Chức, nghĩ anh không nghe ngóng được? Bên trong bên ngoài đến luôn hoài nghi Chức Chức muốn rời xa anh, bởi vì anh có khuynh hướng bạo lực.
Bây giờ anh lại có bạn gái người thật việc thật rồi, không dựa vào chút tưởng tượng đó được.
Cái tên cẩu độc thân Phương Giản, sao có thể hiểu cảm giác yêu đương chứ.
Ngay khi lời nói của thái tử vừa phát ra, gần như cùng lúc đó, thông báo rung lên và tin nhắn WeChat do Phương Giản gửi đến.
Hôm nay Phương Giản không hỏi thăm tình hình tinh thần của anh như thường lệ, cũng không biết dây thần kinh nào khiến anh quan tâm, nhiều chuyện hỏi: “Nghiên Bắc, cậu ở Tùy Lương bao lâu nữa? Sức khỏe Vân Chức khỏe hơn chưa? Thể lễ đính hôn ban đầu của hai người cũng không cần đổi lịch, cứ tổ chức theo kế hoạch là 10 ngày nữa hả? Quà cưới tớ đã chuẩn bị xong rồi.”
Sắc mặt Tần Nghiên Bắc chuyển lạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay siết chặt.
Lúc này Phương Giản nhìn thấy nội dung mà thái tử gia gửi đến, chần chừ hỏi: “Tớ vốn cũng không hiểu, tớ cũng chưa bao giờ yêu đương, nhưng sao đột nhiên hỏi vấn đề này? Cậu không phải cũng vừa mới nghiệm ra sao?! Không đúng, Nghiên Bắc, cậu với Vân Chức không phải yêu đương đã rất lâu rồi sao, nhìn sắp kết hôn rồi mà?”
Câu nào cũng chướng tai gai mắt, không có chữ nào thái tử gia thích coi cả.
Những sự ngọt ngào mà Tần Nghiên Bắc được hưởng thụ, đã ngấm vị đắng trong từng câu hỏi của Phương Giản.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh chính thức yêu đương.
Chức Chức còn chưa đến mức yêu, chưa yêu đến mức bằng lòng đính hôn với anh.
Nhưng ngày đính hôn mà anh thông báo khi trước chỉ còn 10 ngày nữa là đến.
Nếu mượn cớ hủy bỏ, anh không thể đổ tội lỗi lên người Vân Chức, vì nó đồng nghĩa với việc đang nói cho tất cả mọi người biết là tình cảm của anh xảy ra vấn đề, Chức Chức không chịu gả cho anh. Nếu không hủy thì làm thế nào trong 10 ngày khiến Chức Chức yêu anh.
Phương Giản biết Tần Nghiên Bắc đang online, lại không thấy trả lời, càng khó hiểu hơn là dựa vào chuyện hôm nay anh chủ động nói chuyện, tinh thần có lẽ rất tốt, thế nên anh tiếp tục hỏi: “Là sao thế? Vân Chức đổi ý, hay là giữa hai người có chuyện gì, đừng nói là cô ấy….hối hận?”
Là một bác sĩ ngày ngày phải nhắc nhở Tần Nghiên Bắc anh sợ nhất là chuyện này, nếu Vân Chức thật sự hối hận không muốn nữa, người bệnh nhân tâm lí yếu như anh sợ là không có thuốc gì có thể chữa.
Có quỷ mới biết thời gian này anh ấy trải qua một cách dày vò cỡ nào, sợ nhất là ngày nào đó vừa mở mắt ra liền nghe thấy tin Tần Nghiên Bắc xảy ra chuyện.
Một lúc lâu sau, điện thoại di động của anh ấy vang lên, và cuối cùng anh ấy nhận được tin nhắn trả lời muộn màng từ thái tử, với thái độ lạnh lùng đến mức như thể nói thêm một chữ cũng lười----
“Cút, bà xã tôi yêu tôi đến chết đi được, cô ấy rất mong chờ được đính hôn.”
Đêm muộn, Vân Chức ngủ rất ngon giấc, hai má đỏ bừng, Tần Nghiên Bắc ngồi bên cạnh giường, nắm chặt tay trái mềm mại của cô, siết chặt chiếc nhẫn mà khi trước cô đã lén tháo nó ra mà không cần nó, sau đó đeo lên cho cô.
Anh nghiêng người cầm cây đèn chiếu ngang, để ánh đèn chiếu lên bàn tay đan chặt vào nhau của hai người, đôi nhẫn trở thành ánh lửa quyến rũ.
Tần Nghiên Bắc mở máy ảnh ra chụp liên tục mấy tấm, lại canh góc chụp khuôn mặt đang ngủ say của Vân Chức, ngón tay bấm vào nút chụp của anh cũng rất nhẹ nhàng.
1 giờ rưỡi đêm, Tần Nghiên Bắc dựa vào đầu giường, Vân Chức cuộn người lại, bất an nhúc nhích mấy cái rồi được anh ôm vào lòng dỗ dành, đợi đến khi cô an giấc lần nữa đã tự động co người vào lòng anh, gối đầu lên vai anh.
Yết hầu của Tần Nghiên Bắc khẽ động, ôm chặt cô hơn, tay phải hơi cử động, đăng tấm hình đã chỉnh sửa xong lên vòng bạn bè.
9 tấm ảnh, 9 góc độ, chụp hai đôi tay cùng đeo nhẫn đính hôn đang đan cài vào nhau, còn không quên cố ý che người trong cuộc là Vân Chức lại.
Ngoài ảnh, còn có một dòng caption.
“Nửa đêm còn muốn nắm tay, trẻ con.”
Thái tử gia từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, nghiêm nghị, không thích cho người khác kết bạn wechat, số lượng người trong danh bạ anh ít đến đáng thương, huống hồ gì còn là nửa đêm, thời điểm quá muộn rồi. Thế nhưng chỉ 3 phút, vậy mà có người nhấn thích và bình luận.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn bàn, Tần Nghiên Bắc trông có vẻ bình tĩnh, đầu tiên anh nhắn thoại cho Phương Giản, vào lúc Phương Giản nghĩ rằng đã xảy ra chuyện lớn, kinh hãi nhấc máy, anh lại cúp máy, để tránh âm thanh hỗn loạn sẽ làm ồn Chức Chức ngủ.
Phương Giản gấp gáp gửi tin nhắn hỏi.
Tần Nghiên Bắc bắt chéo chân, cụp mắt lạnh lùng đánh máy: “Mau lên, thả thích bài viết của tớ đi, bình luận không được ít hơn 25 từ, trong đó ít nhất phải có câu chúc tớ và Vân Chức đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc.”
-
Cả đêm mây mù gió lớn như thế mà Vân Chức hoàn toàn không biết chuyện gì, hôm sau lúc tỉnh dậy bị người đàn ông này ôm chầm lấy từ phía sau, dán chặt cơ thể lên người cô, nhiệt độ anh nóng như lửa đốt, hơi thở lại lạnh cứ giao hòa vào nhau, cảm thấy quyến rũ một cách kì lạ.
Cô nhấc tay lên, còn hơi đau, xấu hổ vùi đầu