Lời cuối cùng bác sĩ nói vẫn còn vang vọng trong một không gian kính như vậy.
Có gì khiến anh cố chấp?
Từ đầu đến cuối Tần Nghiên Bắc không nói lời nào, sự cố chấp của anh đối với người khác trong thật nực cười, thời niên thiếu nhìn nhau từ xa thì có gì để coi là tình cảm sâu đậm, dù không dùng thủ đoạn cực đoan như vậy, mà chia xa thì sớm cũng nên quên nhau rồi chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng chỉ có anh mới hiểu cái căn phòng tối tăm có cửa trần mở lên, chỉ có duy nhất một khe hở mở ra thế giới cằn cỏi và tăm tối của anh.
Anh không bị hoảng sợ, không bị mắng chửi, không phải một con ma quỷ hại chết mẹ mình, không nơi để về, cô sẽ dùng hai tay để đón lấy tình yêu của anh, được anh tưới nước ngày qua ngày, dần dần thông qua lớp bùn đất đã bắt đầu thấy cây cối đâm chồi.
Anh không phải là kẻ chết thì đó là đáng đời, anh đang sống, thế giới này cũng sẽ có một người đang hi vọng, ngẩng đầu ngồi bên chiếc giường nhỏ, cũng muốn anh mở cửa ra, cô sẽ dè dặt nhìn lên, mỉm cười với anh một cách vô điều kiện.
Chỉ cần anh còn thở, cô sẽ yên lặng rồi đó chờ anh xuất hiện.
Vì để hoàn thành lời hứa, đến nhìn dáng vẻ cô sống tốt lên, anh không sợ đổ máu, dù gãy xương cũng sẽ trèo lên. Cho dù tâm tư suy sụp anh cũng sẽ không màng tất cả mà xông đến, nếu không nhớ ra cô, cũng có thể dựa vào hoang tưởng và giấc mơ để tìm manh mối về cô.
Muốn nói cụ thể anh tìm cô để làm gì có vẻ cũng chẳng có gì quan trọng.
Chỉ là muốn đi ra sau núi hái một mớ đào, nhìn cô trong căn nhà nhỏ với giá vẽ mục nát, muốn đưa hết số tiền anh kiếm được để cô được đi học vẽ, muốn đứng dưới ánh mặt trời, nhảy xuống từ cửa trần đó, nói với cô một câu: “Anh không có thất hẹn, anh và em đều không phải người cô độc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhiều kí ức liên quan đến huyện Đồng đã liên tục biến mất trong mấy năm nay, là sau khi anh xác định thân phận của Chức Chức, cánh cửa kí ức phủ đầy bụi mới được mở ra, ngày càng nhiều mảnh vỡ rải rác được lấp lại như một trò chơi xếp hình. Hôm nay, khoảng trống cuối cùng đã được lấp đầy.
Tần Nghiên Bắc nhắm mắt, Vân Chức đứng sau lưng anh, hai tay bấu vào hai bên hông anh.
Anh nắm chặt tay cô, chạm tay lên mu bàn tay cô, ngón tay đan chặt vào những rảnh tay đang đổ mồ hôi của cô.
Bác sĩ thất thần dựa vào tường, bất lực nói: “Tần tổng, chuyện nhiều hơn thì tôi không biết nữa. Nếu không phải tự ngài phát hiện, dù thế nào tôi cũng không dám chủ động nói những điều này, đối với tôi, với ngài đều không phải chuyện tốt. Nếu còn có gì nghi ngờ có lẽ lão gia mới có thể trả lời cho ngài.”
Ông ta lắc đầu: “Hà tất gì ngài phải khổ thế, nếu không cố chấp như vậy, ban đầu phối hợp thì bệnh của ngài có lẽ sớm đã chuyển biến tốt lên, hà tất gì phải kéo đến tận hôm nay, đẩy bản thân vào con đường cụt hết hi vọng….”
“Chỉ là…” Ông cong lưng, cúi thấp người trong tuyệt vọng, “Chỉ là đối với một người không có ảnh hưởng gì đối với tương lai của ngài mà thôi.”
Vân Chức bật khóc đến mức cô cắn môi dưới từ lúc nào cũng chẳng biết.
Là anh kiên trì không chịu khuất phục, cố chấp khăng khăng muốn ghi nhớ cô, mới đẩy bản thân vào gõ cụt, mới trong đêm hè năm ấy vì để tìm tung tích cô mà xuất hiện ở chân núi, chỗ gốc cây đào sớm đã bị chặt, xông vào đám lửa để cứu cô.”
Nếu không, cô sớm đã chết trong đám cháy hôm đó rồi.
Tần Nghiên Bắc rất ít khi hối hạn, nhưng lần này anh đột nhiên thấy hối hận vì dẫn theo Vân Chức đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh muốn để Vân Chức nghe lời tường thuật về quá trình năm đó từ bác sĩ =, hiểu rõ cô đối với anh có ý nghĩa gì, không cần phải hoài nghi sự quan trọng của đứa trẻ năm đó, chứ anh không bao giờ hi vọng cô có gánh nặng tâm lý, coi anh như một người cô phải bù đắp.
Anh ra hiệu cho những người phía sau giải quyết những việc còn lại, xoay người ôm Vân Chức ra khỏi phòng, trợ lý đứng bên cạnh tìm cơ hội để bước lên, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ở trong nội bộ của tập đoàn chủ tịch có mở cuộc họp đại hội cổ động do ông ấy chủ trì, có lẽ đến hơn 6 giờ mới kết thúc, Tần tổng bây giờ qua đó không ạ.”
Trên đường đi, Tần Nghiên Bắc đã bảo trợ lý xem qua sự sắp xếp của ông nội hôm nay, không cần bác sĩ nói rõ thì anh cũng có thể nghĩ ra được chuyện xảy ra với anh, ông nội là người năm đó dẫn anh về lại Tần gia thì không thể nào không dính líu được.
Tần Nghiên Bắc không trả lời ngay, anh ôm Vân Chức vào lòng, để những giọt nước mắt của cô thấm trên vai anh.
Vân Chức cố hết sức hít thở, biết rõ Tần Nghiên Bắc muốn đi tìm ông nội anh Tần Giang Xuyên.
Cô kìm nén cảm xúc ngẩng mặt lên, nở một nụ cười để anh an tâm, nhẹ giọng nói: “Anh mau đi đi, em quay về Nam Sơn trước, hoặc quay về trường đều được, anh không cần lo cho em, nhưng phải chú ý an toàn, đừng kích động.”
Tần Nghiên Bắc gần như bị cô gái nhỏ của mình làm cho tức đến mức chỉ có thể bật cười, tay anh vuốt ve khuôn mặt cô: “Anh không lo ai lo hả? Còn việc có kích động hay không, anh có hứa thì em có thể tin không, không bằng đi cùng anh.”
Vân Chức ngơ người: “Em…đi cùng anh đến tổng bộ Tần thị sao?”
Tần Nghiên Bắc định nói “vị hôn thê của anh đến công ty thì có làm sao” nhưng đã kịp dừng lại, hơi chán nản vuốt ve tóc cô: “Em không muốn?”
Vân Chức vội vàng lắc đầu, đôi mắt long lanh, tròn xoe.
Bên môi anh cong lên nở một nụ cười nhẹ nhàng, có vẻ như anh không hề quan tâm đến căn bệnh có thể đi vào đường cụt của mình: “Anh vẫn chưa muốn ồn ào khiến nhiều người biết, ông ấy họp nên không vội, trước khi đi đến tổng bộ anh dắt em đi đến một nơi khác trước.”
Vân Chức nghiêm túc nhìn anh, ngoan ngoãn mím môi gật đầu: “nên quay về Nam Sơn thay đồ đi, áo sơ mi của anh bị em vò nhăn hết rồi.”
Thái tử gia đã rất lâu chưa quay lại công ty, hình tượng tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng được.
Tần Nghiên bắc cúi đầu nhìn áo sơ mi bị thấm mấy chỗ nước mắt, và nếp gấp áo bị nhắn ở hai bên thắt eo vị cô bấu chặt quá lâu, anh bật cười không phủ định.
Anh ôm Vân Chức, nhưng vị trí chỗ ngừng xe lại là cửa sau của đại học Thanh Đại, trước phòng tranh Vân Chức mở.
Vân Chức đột nhiên nhìn về phía chỗ phòng tranh thông qua cửa kính xe, hôm nay Đường Dao không đến, nhân viên đang lau kệ, Nhạn Nhạn lớn thêm một chút, đang nằm trên bậc thềm cùng Đại Đại, vẻ mặt lạnh lùng, ngạo mạn.
Mấy ngày ở Tùy Lương Vân Chức không thể yên tâm về mấy con mèo trong phòng tranh, đặc biệt là Nhạn Nhạn, trên đường quay về cô cũng đang nghĩ, chỉ là sợ sẽ ảnh hưởng đến việc quan trọng của Tần Nghiên Bắc nên cô không nhắc tới. Cô định sau đó sẽ tìm thời gian thích hợp một mình đi đến thăm chúng, không ngờ anh vậy mà vẫn nhìn thấy lái xe qua thẳng đây.
Vân Chức không nói quá nhiều, vỗ tay Tần Nghiên Bắc rồi mở cửa đi xuống xe, chạy vào trong phòng tranh.
Nhân viên vừa nhìn thấy cô, vành mắt bỗng chốc đỏ lên, chạy về phía cô vừa ôm vừa khóc vừa cười, một đám mèo nhìn thấy chủ nhân nó quay về liền kêu meo meo chạy đến, chỉ có Nhạn Nhạn cúi đầu, hoàn toàn không giấu đi sự tức giận của mình.
Đợi an ủi người và mèo xong Vân Chức vội đi đến bên cạnh cửa dỗ dành Nghiên Nghiên, cúi người vuốt ve lưng nó, lại bị nó lạnh lùng né đi.
Nhân viên đứng phía sau đều đang lên tiếng nói chuyện, một đám mèo cũng vội chạy qua, nhưng không biết từ giây phút nào mà mọi âm thanh đều như bị kéo giãn ngưng đọng lại, trong phòng tranh chỉ còn vài tiếng mèo yếu ớt, ngay cả lông của Nhạn Nhạn của dựng lên như nhìn thấy sự nguy hiểm gần kề.
Vân Chức quay đầu, ánh mắt trời từ bên ngoài chiếu vào vừa hay chiếu rọi lên thân hình cao ráo của người đàn ông.
Anh xắn tay áo đến khuỷu tay rồi từ từ mở cửa bước vào. Bởi vì thân hình nổi bật của mình, chiếc chuông gió trang trí treo trên cửa vốn là vừa đủ với chiều cao của đại đa số người vào đây nhưng lại trở thành chướng ngại vật với anh, anh tùy ý ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn về phía Vân Chức và bàn tay đang vuốt ve Nhạn Nhạn của cô.
Nhân viên nhìn thấy đôi mắt nay cũng đột nhiên im bặt.
Một bầy mèo dường như bị khống chế huyết mạch, cả đám đều cuộn tròn trốn sang một bên, nhìn trộm anh không dám tiến lên, chỉ có Nghiên Nghiên là dũng cảm nhất, khom người, trừng lớn đôi mắt xanh lục với anh.
Tần Nghiên Bắc đi đến bên cạnh cửa sổ, chân phải bước đi không được dễ dàng, anh hơi khom người nhìn lướt qua Nhạn Nhạn: “Nếu không phải nhìn không nổi nữa, anh thật sự không muốn vào nhìn em livestream sủng ái thứ gì khác.”
Vân Chức nhìn ảnh ở khoảng cách gần, hơi thở của anh rất nóng, nóng đến mức thiêu đốt cả khuôn mặt cô hơi đỏ lên, cô ngại ngùng nhìn về phía nhân viên, nhân viên cảm thấy nghẹt thở nhìn cô không dám nói lời nào.
Vành tai cô cũng từ từ nóng lên, nhỏ giọng nói: “Làm gì có…. Sủng ái, là, là dỗ mèo đấy.”
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, ánh mắt càng thâm trầm, từng cái nhấc chân cũng khiến tim người ta đập loạn xạ.
Ghen với cả mèo, nghe thì rất vô lí nhưng thực tế là đã xảy ra với anh đấy.
Cảm giác nguy hiểm như đang rình rập Nghiên Nghiên, sau khi thay đổi sự thờ ơ ban nãy, Nghiên Nghiên hét lên và vùi vào lòng bàn tay của Vân Chức, chủ động dịu dàng và cầu xin sự ưu ái, chỉ cần dính vào người cô liền bị một bàn tay nhấc nó ra.
Ánh mặt trời tràn ngập, Tần Nghiên Bắc nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Vân Chức, giọng nói rất trầm, giống như thì thầm, chỉ loanh quanh giữa hai người thân mật, giọng điệu lạnh lùng và nghiêm túc.
“Nó không hợp tác, nên bị thất sủng.”
“Dỗ anh không tốt à, anh nghe lời lắm.” Giọng nói anh dịu dàng: “Chức Chức, muốn cái nào.”
Vân Chức bị giọng nói của anh câu dẫn, người đàn ông trước mặt với đuôi mắt dài và hẹp hơi hếch lên. Cô nuốt nước bọt trả lời: “Muốn Nghiên Nghiên.”
Tần Nghiên Bắc nhìn cô một lúc, cụp mặt xuống, anh xoay người bắt lấy Nhạn Nhạn đang hào hứng bổ nhào khi nghe thấy tên, lẳng lặng đặt nó lên đùi cô, đứng dậy muốn đi ra.
Vân Chức nén cười, trong lòng đột nhiên thấy có lỗi, cô vuốt ve đầu của Nhạn Nhạn rồi đặt nó xuống, cánh tay mềm mại vòng qua ôm lấy Tần Nghiên bắc, ngẩng đầu nhìn anh, nói rõ từng chữ một: “Anh nghĩ sai rồi, em muốn Nghiên Nghiên đấy.”
Đôi môi cô cong lên: “Nghiên trong Nghiên Bắc.”
-
Bởi vì có hàng tá con mắt nhìn chằm chằm vào anh, bao gồm cả người và mèo trong phòng tranh, Tần Nghiên Bắc kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi vợ mình đã ngắm đủ mấy con mèo, nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, anh thấy làm mèo ngược lại cũng không tồi, có thể phóng túng dựa vào người ai đó, xà vào lòng chủ nó.
Sau nửa tiếng Vân Chức trở lại xe, cửa vừa đóng lại, người bên cạnh hung hăng kéo dây an toàn ra trói chặt cô ở trên lưng ghế, sau đó cả cơ thể bao trùm, nụ hôn thiêu đốt không nhịn được đáp xuống, như muốn giành lấy hết dưỡng khí của cô, một phát đẩy cô lên tận mây xanh.
Sống lưng của Vân Chức như có một dòng điện xoẹt qua, tựa lên lưng ghế, đôi môi tê dại bắt đầu mềm nhũn ra, không thể chống đỡ được nữa, co người trên ghế lớn, Tần Nghiên Bắc hơi ngẩng đầu lên, thấy môi cô sưng đỏ, ươn ướt, anh lại cúi người, ngậm lấy môi cô thì thầm: “Em kêu lại đi.”
Hơi thở Vân Chức rất nặng nề,