Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 72


trước sau


Phương Giản tiếp nhận bệnh tình của Tần Nghiên Bắc mấy năm nay, bất kể nó phát tác nghiêm trọng đến thế nào anh vẫn luôn cảm thấy vẫn chưa đến đường cùng, đặc biệt là sau khi có Vân Chức anh càng yên tâm hơn. Nhưng hôm nay cuộc điện thoại vào lúc sáng sớm nghe thì có vẻ bình thường này khiến anh đã hoàn toàn hoảng loạn.
 
Anh xuống lầu lấy xe, điện thoại chưa hề tắt máy, vừa khởi động xe vừa nhanh chóng mở wechat ra, muốn gửi tin nhắn hỏi thăm Vân Chức rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ ngay cả chữ còn chưa kịp gõ đã nghe thấy Tần Nghiên Bắc phán như một nhà tiên tri, giọng nói trầm thấp khiến tinh thần anh phát run “Phương Giản, tớ nói rồi, đừng tìm Vân Chức, đừng để cô ấy biết.”
 
Cổ Phương Giản thấy lạnh run, một giây nào đó anh thấy nghi ngờ không biết liệu bên mình có bị gắn camera không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc vẫn rất bình tĩnh, không hề nghe ra là một bệnh nhân có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng, nhưng anh càng như thế thì Phương Giản càng sợ.
 
Tim anh muốn vọt lên tận cổ, nghe thấy Tần Nghiên Bắc lại nói “Từ bây giờ trở đi, cường độ công việc của tớ sẽ nhiều hơn, trong vòng một tuần buộc phải xử lý xong mới có thể đi. Thời gian này cậu đều phải ở bên cạnh tớ, quan sát tình hình của tớ, không thể ảnh hưởng đến công việc bình thường của tớ, tớ cũng sẽ nhìn chằm chằm cậu. Nếu cậu mà tự ý làm cái gì thì hậu quá tuyệt đối không phải là điều cậu muốn nhìn thấy đâu.”
 
Phương Giản nói “Cậu muốn làm gì! Nghiên Bắc cậu là đan uy hiếp tớ đấy có phải không?! Cậu là muốn cảnh cáo tớ, nếu tớ dám làm lung tung, lén cậu liên lạc với Vân Chức thì cậu sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa với mình phải không, để chứng minh cho tớ biết tính nghiêm trọng?!”
 
Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tình lại và nhắc nhở Tần Nghiên Bắc “Cậu rất hiểu tình trạng bệnh của mình, dù xảy ra chuyện gì không nhất định sẽ bi qua như cậu nghĩ!”
 
Phương Giản đã phản ứng ra, người có thể khiến bệnh tình của Tần Nghiên Bắc trở nên mất kiểm soát chỉ có mỗi mình Vân Chức, hủy bỏ đính hôn có thể là nguyên nhân chính. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Anh vội vàng hỏi “Vậy nên tại sao lại hủy bỏ đính hôn? Là Vân Chức không bằng lòng? Cậu và cô ấy nói thẳng với nhau rồi? Mặt đối mặt, nói cậu đã đợi cái lễ đính hôn này rất lâu rồi! Cậu nói với cô ấy cậu không muốn hủy hôn đi! Muốn kết hôn với cô ấy! Dù là xuất phát từ tình cảm hay là cô ấy thấu hiểu bệnh tình của cậu, tớ tin cô ấy sẽ suy nghĩ lại!”
 
Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng lên, có chút ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ kính nhưng không chiếu tới Tần Nghiên Bắc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhắm mắt.
 
Nếu anh nói như thế Chức Chức đương nhiên sẽ suy nghĩ lại, có lẽ vẫn sẽ thay đổi chủ ý mà đồng ý với anh.
 
Sau đó anh sẽ lại thêm một lần nữa, dùng tình cảm quá khích đơn phương của mình để trói buộc cô.
 
Trước kia anh cưỡng ép cô rất nhiều lần, dùng ân tình để trói buộc cô, dùng tình yêu của anh để trói buộc cô, khống chế sự tự do của cô, còn chưa đủ sao, là Chức Chức lương thiện đã tha thứ cho anh, anh làm sao có thể dùng cách như thế nữa chứ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Vừa mới bắt đầu yêu đương đã đề cập đến chuyện kết hôn thì anh mới là bất bình thường.
 
Dưới tình huống cầu hôn bình đẳng cô đã từ chối rồi.
 
Anh muốn lấy bệnh tình ra, lấy căn bệnh tâm thần bản thân không thể chấp nhận được, thậm chí lấy sinh mệnh ra để bắt cô không ra không được sao?
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là bởi vì anh có bệnh, vậy nên có thể không cần cố gắng làm gì, sợ những đau đớn nên không muốn gánh vác, dùng tình cảm để miễn cưỡng cô sao?”
 
Anh không nỡ.
 
Chỉ cần Vân Chức có hơi uất ức, anh sẽ không nỡ.
 
Người đàn ông lấy khiếm khuyết làm chiêu bài thì còn dựa vào đâu để được cô thích nữa.
 
Tần Nghiên Bắc co hơi mệt mỏi đứng thẳng người lên, giọng nói không còn bình ổn với Phương Giản nữa, mang theo chút kìm nén “Bác sĩ Phương, điện thoại của cậu sẽ bị tớ kiểm soát, hành trình bay của cậu tớ cũng sẽ can dự, trước khi việc này kết thúc cậu không có cơ hội liên lạc riêng với Vân Chức, vậy nên thật sự là có làm gì cũng vô dụng, đừng kích động tớ, nhân lúc tớ còn kiên trì được đi.”
 
“Tớ không phải muốn làm những chuyện mạo hiểm nhàm chán đó,” Anh quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, tầm mắt nhìn ở đó rất lâu, cũng vẫn cố nhịn không đi đến đẩy cửa ra, xoay người bước xuống cầu thang,  khuôn mặt chìm trong bóng tối không thấy rõ “Tớ không muốn chết.”
 
Phương Giản vừa gấp vừa tức, nghe thấy câu nói này đột nhiên sống mũi anh cay cay.
 
Tần Nghiên Bắc thấp giọng nói “Tớ biết Ct có rất nhiều tác dụng phụ, nhưng tớ không hề muốn chết.”
 
“Tớ còn muốn….”
 
Lời thì thầm.
 
“Muốn được đi cùng cô ấy cả đời.”
 
Phương Giản đã phóng nhanh như chớp đến trước cổng c9 khu Nam Sơn, anh thở dài bất lực, nói bằng giọng nặng âm mũi “….Ct sẽ gây hại với người rất nhiều, không thể chắc chắn có hiệu quả, nhưng trước mắt mà nói quả thật không có cách nào tốt hơn, trong nước cũng có thể làm, công nghệ cũng đã rất tiên tiến, nhưng tớ hi vọng cậu có thể dành ra thời gian đi đến London một chuyến.”
 
“Phương pháp này ở nước Anh nghiên cứu thuộc top đầu, gần đây có bước tiến, họ làm ra một mô hình trị liệu rồi, cường độ khá hơn nhiều so với Ct, để kiểm tra khả năng chịu đựng trước cho những bệnh nhân có tình trạng thể chất khác nhau. Quan trọng nhất là dù thứ cần phải chịu đứng không có ít đi nhưng những tổn thương do trị liệu tạo nên căn bản có thể tránh.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
“Làm một lần trị liệu, Nghiên Bắc, cho bản thân mình một cơ hội đi.”
 
Vân Chức tỉnh lại thì Tần Nghiên Bắc đã không còn ở nhà nữa, trên giường vẫn để mảnh giấy như thường lệ “Gần đây anh bận, công việc khá nhiều, em đừng giận, đợi anh một thời gian thôi.”
 
Vân Chức đỡ trán, trách mình ngủ quá sâu, anh vào mà cô còn không biết, cô vội vàng chạy xuống lầu hi vọng có thể đuổi kịp nhưng phòng khách đã rất yên tĩnh, chỉ có dì Trịnh nghe thấy tiếng động ló đầu ra từ phòng bệnh, cười tít mắt “Dậy rồi sao, Tần tổng bảo dì làm buổi sáng theo khẩu vị của con, mau đến ăn đi.”
 
Cô hơi trầm xuống, quay đầu hỏi “Dì ơi, anh ấy ăn chưa.”
 
“Ăn rồi, ăn rất ngon nữa.” Dì Trịnh không dám không nghe theo lời căn dặn của Tần Nghiên Bắc, bây giờ đang đang căng da đầu ra nói dối, cố gắng để trông thật tự nhiên “Công việc trên công ty của cậu ấy quá bận, mới sáng sớm mà điện thoại đã reo liên tục, sợ làm ồn con nên 7 giờ mấy đã đi rồi.”
 
Vân Chức không an tâm.
 
Bắt đầu từ tối qua, những nỗi bất an không nói thành lời cứ nhiều hơn, sáng sớm căn phòng trống trải và mẫu giấy đó, cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
 
Thời gian này dù nhìn thì thấy tình trạng của Nghiên Bắc rất bình thường nhưng dù sao anh vẫn chưa trị khỏi bệnh, lại rất nhạy cảm, cô không đồng ý kết hôn liệu có phải nói hơi nặng lời khiến anh nghĩ nhiều, cho rằng cô không bằng lòng không.
 
Vân Chức không ăn nỗi, bàn tay siết chặt điện thoại đến mức nóng lên, cô không màng những mặc cảm mà cô che giấu trong lòng không dám nói ra, gọi điện cho Tần Nghiên Bắc.
 
Cô muốn giải thích với anh mấy câu, dù khả năng rất nhỏ cô cũng không thể để anh vì điều này mà âm thầm khó chịu.
 
 Chuông reo một hồi, Tần Nghiên Bắc mới bắt máy, Vân Chức nghe được giọng nói nhàn nhạt của anh, nhưng khi anh nói chuyện với cô vẫn rất trầm và dịu dàng “Bảo bảo, tỉnh rồi sao.”
 
Cách xưng hô này vừa nghe Vân Chức đã cảm thấy mơ hồ, cô đột nhiên lại lo lắng bản thân tùy tiện gọi cho anh có phải là hơi trẻ con không, lại làm phiền anh làm việc, cô vội vàng đi thẳng vào vấn đề “Nghiên bắc, chuyện kết hôn tối qua anh nói với em….”
 
Bên chỗ anh dường như hơi ồn nên anh bước đến một nơi yên tĩnh hơn, trước khi Vân Chức kịp hỏi anh có tiện nói không, anh cười cắt ngang những lời còn dang dở của cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
“Nhắc đề chuyện kết hôn vì anh sợ em thiếu cảm giác an toàn.”
 
Vân Chức ngơ ngác.
 
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc như có một luồng điện nhẹ len lỏi vào sâu trong tai cô: “Lúc đó anh không biết phải hứa hẹn với em điều gì, vậy nên mới cầu hôn, là suy nghĩ chợt lóe lên, em không cần phải thấy áy náy hay chịu trách nhiệm gì cả.”
 
Giọng nói của anh quá bình thường, nhẹ nhàng và êm dịu, không có gì khác thường.
 
Nhưng Vân Chức lại không hề có cảm giác dễ chịu, ngược lại trái tim cô bất giác siết chặt, nhỏ giọng hỏi “Thế tại sao lúc đó anh…dừng lại, em không phải muốn từ chối anh, là vì em cảm thấy bây giờ em còn---“
 
Tần Nghiên Bắc lại một lần nữa cắt ngang, như thể sợ cô sẽ nói ra.
 
Cơn biển yên lặng bỗng nổi sóng dữ đội, chỉ là tạm thời bị che giấu.
 
“Dừng lại là vì lo quá đột ngột em chưa chuẩn bị kịp, Chức Chức anh không muốn làm em tổn thương, còn về chuyện kết hôn vốn chỉ là nhắc như thế thôi em không cần để tâm, nó không có liên quan đâu, em càng không cần phải giải thích với anh.”
 
Anh mỉm cười “Mới yêu đương chính thức có mấy ngày, bàn chuyện kết hôn có phải là hơi sớm rồi đúng không, em đừng thấy sợ, trước kia buổi lễ đính hôn đó là vì anh muốn giữ em, bây giờ chúng ta lại không có vấn đề gì sớm cũng nên hủy rồi, chỉ là quá bận nên không kịp thu xếp thôi.”
 
Trạng thái của người đàn ông tự nhiên đến mức không tìm thấy dấu hiệu bị bệnh, Vân Chức không có cơ hội chen vào, giọng nói của anh rất trầm, còn mang theo chút trêu chọc “Bà cô nhỏ đặc biệt gọi đến hỏi anh cái này, là do không hài lòng về biểu hiện tối qua của anh sao? Hay là nói em thật sự đã chuẩn bị tốt rồi?”

 
Vân Chức bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt, nhỏ giọng trách móc: “Anh….anh nghiêm chỉnh chút đi xem nào!”
 
Như thế làm sao mà cô có thể nghiêm túc nói chuyện kết hôn! Nói như thế, hệt như là cô đang bất bình trước chuyện anh dừng lại hôm qua, như thể là cô đang… cầu xin anh trụy lạc vậy.
 
Tần Nghiên Bắc quả nhiên là

trở nên nghiêm chỉnh lại, ở bên kia đầu dây anh trầm giọng nói “Được, nghe theo lời em.”
 
Anh đột nhiên lại lên tiếng, như cười đùa hỏi “Chức Chức, đợi sau này….anh lại cần hôn, em sẽ đồng ý chứ?”
 
“Em sẽ đồng ý chứ!” Vân Chức sợ mình không giành nói được nữa nên lập tức trả lời chắc như đinh đóng cột “Em chắc chắn!”
 
Lời vừa dứt, đầu bên kia điện thoại đã có những tiếng thì thầm nhỏ, gọi Tần tổng một cách kính cẩn, nói theo thuật ngữ chuyên môn xa lạ, nói với tốc độ nhanh, nghe ra được sự bận rộn của anh.
 
Anh thật sự rất bận, lờ mờ sáng còn phải họp, chuyện máy bay sắp hạ cánh và chuyện ở tập đoàn đều đang đợi anh xử lý, Vân Chức còn muốn nói nhiều lắm nhưng buộc phải nhịn xuống, lúc này mà kéo anh nói chuyện yêu đương thì quá phiền phức rồi.
 
Trước khi cúp máy Tần Nghiên Bắc im lặng một lúc, cuối cùng anh lại nói với Vân Chức “Gần đây có thể anh sẽ phải làm việc liên tục, rất khó về nhà, nếu em ở trong Nam Sơn thấy chán thì về trường đi. Mấy ngày nữa anh phải đi công tác sang London một chuyến, thời gian thì không thể nói trước được, không quá lâu….”
 
Anh ngừng lại rồi mới đảm bảo với cô “Anh sẽ quay về sớm, em đợi anh có được không.”
 
Vân Chức không nỡ, bất giác thấy chua xót, anh lại thấp giọng lặp lại “Em đợi anh nhé.”
 
Biết bên kia rất nhiều người nên Vân Chức cố kìm nén lại cảm xúc để đồng ý, nhắc anh nhớ chăm sóc mình. Đến khi điện thoại cúp máy, màn hình còn chưa tắt người phụ trách bên trường đã gọi đến, bảo cô chuẩn bị tài liệu cá nhân, ban tổ chức cuộc thi trong hai ngày sẽ thống nhất việc xin visa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Sau khi cuộc thi có kết quả sẽ được triển lãm tại 3 nước Anh, Pháp, Ý, những họa sĩ trẻ được yêu thích như Vân Chức đến lúc đó phải cùng đi đến hội trường triển lãm, bên tổ chức chuẩn bị trước.
 
Vân Chức cố gắng lấp đầy thời gian của mình nhiều nhất có thể, và chạy đua với thời gian để hoàn thành hai poster phim tiếp theo. Lúc nộp bản thảo cả đoàn phim đều sục sôi, kích động như thể cả thế giới đều nở hoa, nhưng từ đầu đến cuối cô đều xao nhãng, một khi có thời gian rảnh là mọi suy nghĩ của cô đều là Tần Nghiên Bắc.
 
Từ hôm đó trở đi anh chưa quay trở lại Nam Sơn dù chỉ một lần, gặp mặt trở thành điều xa xỉ, nhưng cuộc gọi và tin nhắn mỗi ngày đều luôn ổn định, Vân Chức nghe ra được anh rất mệt, bên cạnh anh luôn có người, có mấy lần trong chỗ chế tạo máy bay, tạp âm quá lớn giọng nói của anh bị lấn át, cô vẫn rất muốn nghe, không hề muốn tắt máy.
 
Mỗi ngày Vân chức đều nhận được lịch trình trợ lý của Tần tổng gửi đến, cô không nói với anh thật sự cô đến nhìn anh rất nhiều lần, lần nào anh cũng bị đám đông vây quanh, bước chân bận rộn, sắc mặt lạnh nhạt, cô không đến gần để làm phiền anh, chỉ đứng nhìn từ phía xa, cố gắng làm một người bạn gái hiểu chuyện.
 
Mãi đến khi cô nhìn thấy tin nhắn về lịch trình bay đến London của anh cô mới không chịu nỗi.
 
Chuyến bay lúc 4 giờ chiều, Tần Nghiên Bắc gọi trước bảo cô yên tâm, như thể anh sợ cô lại nói thêm gì nữa nên rất nhanh đã cúp máy.
 
Lúc đó Vân Chức đang đứng bên ngoài sân bay, nhìn xe Tần Nghiên Bắc ngừng trước khu chờ ở sân bay, tấm vé máy bay được siết chặt trong tay.
 
Phải, vì có thể được gặp mặt anh một lần trước khi anh bay, cô muốn đi vào phòng chờ bay, cô chấp nhận phải mua một chiếc vé bay đến London khác với giá cao hơn, nhưng khổ nỗi visa của cô còn chưa giải quyết xong, bên trường nói dù có gấp thì cũng phải đợi thêm hai ba ngày nữa.
 
Đợi tiễn anh đi cô lùi vé bay lại.
 
Vân Chức biết cô như thế này là không hiểu chuyện, gần bay mà vẫn gây thêm phiền phức cho anh, nhưng cô rất nhớ anh….thật sự rất nhớ anh.
 
Cả đường đi Tần Nghiên Bắc rất im lặng, trong xe cũng trở nên ngưng động, mấy người cán bộ cấp cao bay cùng anh cũng không dám lên tiếng, lắm lúc sẽ liếc nhìn góc mặt của anh, cố gắng để làm giảm cảm giác tồn tại của mình đi.
 
Lần đi này được quyết định rất gấp, sau khi hợp đồng giữa Tần Chấn và các tập đoàn Âu Mỹ bị phá vỡ, một số công ty lớn kiểm soát thị trường sản xuất máy bay toàn cầu, theo lẽ đương nhiên rằng họ không thể ngồi yên, và không hề muốn từ bỏ một miếng bánh béo bở lớn như vậy ở Trung Quốc. Dưới sự dẫn đầu bởi Công ty Cologne của Anh, họ đã tự sát vào một thời điểm quan trọng khi máy bay đang chuẩn bị cho quá trình thử nghiệm chuyến bay đầu tiên.
 
Lần này Tần tổng đích thân qua đó, cũng là vì để tạo dựng danh tiếng mạnh mẽ cho toàn bộ ngành sản xuất máy bay trong nước.
 
Tần Nghiên Bắc vịn ngực, có một hình chiếc nhẫn nhỏ nhô ra trên áo sơ mi.
 
Là một chiếc nhẫn kiểu của nữ.
 
Anh bình tĩnh ngồi trong xe, không ai biết dây thần kinh hai bên thái dương anh đang rất dày vò anh, bởi vì sợ cô nhạy cảm sẽ phát hiện ra manh mối, rất lâu không hề gặp cô, anh chỉ có thể dùng những thứ thuốc căn bản không đủ đô để tạm thời khống chế.
 
Hiệu quả không lớn mà lại làm bệnh trở nên trầm trọng hơn.
 
Nghiêm trọng hơn, tác dụng phụ gấp đôi.
 
Phương Giản đã đi đến London trước để chuẩn bị, thời gian làm điều trị đã xác định là hai ngày sau, thời gian này anh dựa vào những bức ảnh và giọng nói của cô để tồn tại, nhưng anh vẫn tiếp tục và không bỏ cuộc, anh muốn trở thành một con người bình thường và có thể đứng trước cô một lần nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Đầu hạ, cổ tay áo sơ mi của Tần Nghiên Bắc được buộc tỉ mỉ để che đi những lớp sẹo bên trong.
 
Xe được lái vào hầm.
 
Trước khi ngừng, Tần Nghiên Bắc bình tĩnh uống một lần thuốc, nhắm hờ mắt, nghiến răng.
 
Muốn gặp cô.
 
Xe dường như đã ngừng rồi, kế bên có nhiều người đang nói chuyện, to to nhỏ nhỏ, kích thích dây thần kinh của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Rất muốn gặp cô.
 
Anh gần như có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy của chính mình bên tai, nó hỗn loạn và hỗn loạn, khiến các khớp sưng tấy và đau đớn.
 
Phát điên, muốn gặp cô, muốn ôm cô.
 
Cho đến khi một giọng nói cẩn thận vang lên bên tai, “Tần tổng, không còn nhiều thời gian, chúng ta phải lên lầu rồi.”
 
Tần Nghiên Bắc mở mắt ra như bình thường, ngoại trừ đỏ ngầu đáy mắt hoàn toàn không che giấu được, thì không có gì bất thường, anh duỗi ra đôi chân dài, thản nhiên cầm một bộ đồ trong tay, nhưng ngón tay đã bị siết chặt một cách vô định.
 
Điều hòa nhiệt độ trong phòng chờ đã điều chỉnh, đã không có thời gian để nghỉ ngơi, Tần Nghiên Bắc đi về phía cổng lên máy bay không thèm nhìn nghiêng nhìn dọc, còn Vân Chức vốn đã sẵn sàng để lao lên, ai ngờ vừa nhìn thấy 7,8 người nhân viên cao cấp, mà Tần tiên sinh trời sinh khí thế áp bức, sắc mặt ngưng đọng bước nhanh qua, cô chỉ kịp bắt lấy một bóng hình.
 
Vân Chức ôm chặt túi, nhịp tim đập liên hồi, mắt nhìn chằm chằm anh.
 
Tần Nghiên Bắc đưa mu bàn tay lên môi, cúi đầu ho khan.
 
Anh cảm thấy một mùi máu thoang thoảng lan tỏa trong miệng.
 
Nhưng anh đã không phân biệt được là sự tác động của thuốc hay là do anh bất giác cắn răng quá chặt.
 
Thần kinh anh đang co giật điên cuồng.
 
Anh sắp không kiểm soát được lí trí rồi.
 
Nhớ cô, muốn ôm chặt cô, muốn hôn, muốn ấn cô lên tường hoặc vào sô pha, nơi nào cũng được, muốn có được cô muốn xâm chiếm cô, muốn chiếm hữu cô, muốn xâm nhập vào sâu bên trong, ức hiếp dày vò, ép cô yêu anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Những suy nghĩ không thể kiểm soát đang hoành hành ngày càng nhiều hơn mỗi giây.
 
Đến cuối cùng mới ý thức được.
 
Chức Chức có phải căn bản không hề yêu anh.
 
Gặp gỡ là một điều xa xỉ.
 
Tần Nghiên Bắc tiến lên một bước, cổng lên máy bay đã rất gần.
 
Tiếng bước chân dồn dập ở phía sau càng gần hơn.
 
Anh nhếch khóe môi giễu cợt, nhưng lòng đầy đau đớn.
 
Thế mà anh lại hoang tưởng, nghĩ ra cô đang ở phía sau lưng.
 
Tần Nghiên Bắc lại bước về phía trước, khi vượt qua ranh giới này, anh sẽ càng xa Vân Chức hơn.
 
Nhưng một giây sau đó.
 
Bước chân lao lên một cách liều lĩnh và ôm chặt lấy anh từ phía sau.
 
Thời gian như ngừng lại.
 
Những ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía nay, cả nhóm người quản lí cấp cao đều mắt chữ A mồm chữ O. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Cánh tay mảnh khảnh của người con gái vòng qua bờ eo của người đàn ông, ôm rất chặt, còn nín thở, có hơi nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói với anh “Có thể nào…đi trễ hơn một phút không, để em ôm anh đi.”
 
 
*Thật ra là mình cũng không hiểu sao chị lại có thể qua được cổng hải quan mà vào được khu lên cổng máy bay, mình thấy khúc này nó cứ cấn cấn kiểu gì ấy.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện