Phương Giản tiếp nhận bệnh tình của Tần Nghiên Bắc mấy năm nay, bất kể nó phát tác nghiêm trọng đến thế nào anh vẫn luôn cảm thấy vẫn chưa đến đường cùng, đặc biệt là sau khi có Vân Chức anh càng yên tâm hơn. Nhưng hôm nay cuộc điện thoại vào lúc sáng sớm nghe thì có vẻ bình thường này khiến anh đã hoàn toàn hoảng loạn.
Anh xuống lầu lấy xe, điện thoại chưa hề tắt máy, vừa khởi động xe vừa nhanh chóng mở wechat ra, muốn gửi tin nhắn hỏi thăm Vân Chức rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ ngay cả chữ còn chưa kịp gõ đã nghe thấy Tần Nghiên Bắc phán như một nhà tiên tri, giọng nói trầm thấp khiến tinh thần anh phát run “Phương Giản, tớ nói rồi, đừng tìm Vân Chức, đừng để cô ấy biết.”
Cổ Phương Giản thấy lạnh run, một giây nào đó anh thấy nghi ngờ không biết liệu bên mình có bị gắn camera không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc vẫn rất bình tĩnh, không hề nghe ra là một bệnh nhân có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng, nhưng anh càng như thế thì Phương Giản càng sợ.
Tim anh muốn vọt lên tận cổ, nghe thấy Tần Nghiên Bắc lại nói “Từ bây giờ trở đi, cường độ công việc của tớ sẽ nhiều hơn, trong vòng một tuần buộc phải xử lý xong mới có thể đi. Thời gian này cậu đều phải ở bên cạnh tớ, quan sát tình hình của tớ, không thể ảnh hưởng đến công việc bình thường của tớ, tớ cũng sẽ nhìn chằm chằm cậu. Nếu cậu mà tự ý làm cái gì thì hậu quá tuyệt đối không phải là điều cậu muốn nhìn thấy đâu.”
Phương Giản nói “Cậu muốn làm gì! Nghiên Bắc cậu là đan uy hiếp tớ đấy có phải không?! Cậu là muốn cảnh cáo tớ, nếu tớ dám làm lung tung, lén cậu liên lạc với Vân Chức thì cậu sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa với mình phải không, để chứng minh cho tớ biết tính nghiêm trọng?!”
Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tình lại và nhắc nhở Tần Nghiên Bắc “Cậu rất hiểu tình trạng bệnh của mình, dù xảy ra chuyện gì không nhất định sẽ bi qua như cậu nghĩ!”
Phương Giản đã phản ứng ra, người có thể khiến bệnh tình của Tần Nghiên Bắc trở nên mất kiểm soát chỉ có mỗi mình Vân Chức, hủy bỏ đính hôn có thể là nguyên nhân chính. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Anh vội vàng hỏi “Vậy nên tại sao lại hủy bỏ đính hôn? Là Vân Chức không bằng lòng? Cậu và cô ấy nói thẳng với nhau rồi? Mặt đối mặt, nói cậu đã đợi cái lễ đính hôn này rất lâu rồi! Cậu nói với cô ấy cậu không muốn hủy hôn đi! Muốn kết hôn với cô ấy! Dù là xuất phát từ tình cảm hay là cô ấy thấu hiểu bệnh tình của cậu, tớ tin cô ấy sẽ suy nghĩ lại!”
Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng lên, có chút ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ kính nhưng không chiếu tới Tần Nghiên Bắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhắm mắt.
Nếu anh nói như thế Chức Chức đương nhiên sẽ suy nghĩ lại, có lẽ vẫn sẽ thay đổi chủ ý mà đồng ý với anh.
Sau đó anh sẽ lại thêm một lần nữa, dùng tình cảm quá khích đơn phương của mình để trói buộc cô.
Trước kia anh cưỡng ép cô rất nhiều lần, dùng ân tình để trói buộc cô, dùng tình yêu của anh để trói buộc cô, khống chế sự tự do của cô, còn chưa đủ sao, là Chức Chức lương thiện đã tha thứ cho anh, anh làm sao có thể dùng cách như thế nữa chứ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vừa mới bắt đầu yêu đương đã đề cập đến chuyện kết hôn thì anh mới là bất bình thường.
Dưới tình huống cầu hôn bình đẳng cô đã từ chối rồi.
Anh muốn lấy bệnh tình ra, lấy căn bệnh tâm thần bản thân không thể chấp nhận được, thậm chí lấy sinh mệnh ra để bắt cô không ra không được sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là bởi vì anh có bệnh, vậy nên có thể không cần cố gắng làm gì, sợ những đau đớn nên không muốn gánh vác, dùng tình cảm để miễn cưỡng cô sao?”
Anh không nỡ.
Chỉ cần Vân Chức có hơi uất ức, anh sẽ không nỡ.
Người đàn ông lấy khiếm khuyết làm chiêu bài thì còn dựa vào đâu để được cô thích nữa.
Tần Nghiên Bắc co hơi mệt mỏi đứng thẳng người lên, giọng nói không còn bình ổn với Phương Giản nữa, mang theo chút kìm nén “Bác sĩ Phương, điện thoại của cậu sẽ bị tớ kiểm soát, hành trình bay của cậu tớ cũng sẽ can dự, trước khi việc này kết thúc cậu không có cơ hội liên lạc riêng với Vân Chức, vậy nên thật sự là có làm gì cũng vô dụng, đừng kích động tớ, nhân lúc tớ còn kiên trì được đi.”
“Tớ không phải muốn làm những chuyện mạo hiểm nhàm chán đó,” Anh quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, tầm mắt nhìn ở đó rất lâu, cũng vẫn cố nhịn không đi đến đẩy cửa ra, xoay người bước xuống cầu thang, khuôn mặt chìm trong bóng tối không thấy rõ “Tớ không muốn chết.”
Phương Giản vừa gấp vừa tức, nghe thấy câu nói này đột nhiên sống mũi anh cay cay.
Tần Nghiên Bắc thấp giọng nói “Tớ biết Ct có rất nhiều tác dụng phụ, nhưng tớ không hề muốn chết.”
“Tớ còn muốn….”
Lời thì thầm.
“Muốn được đi cùng cô ấy cả đời.”
Phương Giản đã phóng nhanh như chớp đến trước cổng c9 khu Nam Sơn, anh thở dài bất lực, nói bằng giọng nặng âm mũi “….Ct sẽ gây hại với người rất nhiều, không thể chắc chắn có hiệu quả, nhưng trước mắt mà nói quả thật không có cách nào tốt hơn, trong nước cũng có thể làm, công nghệ cũng đã rất tiên tiến, nhưng tớ hi vọng cậu có thể dành ra thời gian đi đến London một chuyến.”
“Phương pháp này ở nước Anh nghiên cứu thuộc top đầu, gần đây có bước tiến, họ làm ra một mô hình trị liệu rồi, cường độ khá hơn nhiều so với Ct, để kiểm tra khả năng chịu đựng trước cho những bệnh nhân có tình trạng thể chất khác nhau. Quan trọng nhất là dù thứ cần phải chịu đứng không có ít đi nhưng những tổn thương do trị liệu tạo nên căn bản có thể tránh.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
“Làm một lần trị liệu, Nghiên Bắc, cho bản thân mình một cơ hội đi.”
Vân Chức tỉnh lại thì Tần Nghiên Bắc đã không còn ở nhà nữa, trên giường vẫn để mảnh giấy như thường lệ “Gần đây anh bận, công việc khá nhiều, em đừng giận, đợi anh một thời gian thôi.”
Vân Chức đỡ trán, trách mình ngủ quá sâu, anh vào mà cô còn không biết, cô vội vàng chạy xuống lầu hi vọng có thể đuổi kịp nhưng phòng khách đã rất yên tĩnh, chỉ có dì Trịnh nghe thấy tiếng động ló đầu ra từ phòng bệnh, cười tít mắt “Dậy rồi sao, Tần tổng bảo dì làm buổi sáng theo khẩu vị của con, mau đến ăn đi.”
Cô hơi trầm xuống, quay đầu hỏi “Dì ơi, anh ấy ăn chưa.”
“Ăn rồi, ăn rất ngon nữa.” Dì Trịnh không dám không nghe theo lời căn dặn của Tần Nghiên Bắc, bây giờ đang đang căng da đầu ra nói dối, cố gắng để trông thật tự nhiên “Công việc trên công ty của cậu ấy quá bận, mới sáng sớm mà điện thoại đã reo liên tục, sợ làm ồn con nên 7 giờ mấy đã đi rồi.”
Vân Chức không an tâm.
Bắt đầu từ tối qua, những nỗi bất an không nói thành lời cứ nhiều hơn, sáng sớm căn phòng trống trải và mẫu giấy đó, cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Thời gian này dù nhìn thì thấy tình trạng của Nghiên Bắc rất bình thường nhưng dù sao anh vẫn chưa trị khỏi bệnh, lại rất nhạy cảm, cô không đồng ý kết hôn liệu có phải nói hơi nặng lời khiến anh nghĩ nhiều, cho rằng cô không bằng lòng không.
Vân Chức không ăn nỗi, bàn tay siết chặt điện thoại đến mức nóng lên, cô không màng những mặc cảm mà cô che giấu trong lòng không dám nói ra, gọi điện cho Tần Nghiên Bắc.
Cô muốn giải thích với anh mấy câu, dù khả năng rất nhỏ cô cũng không thể để anh vì điều này mà âm thầm khó chịu.
Chuông reo một hồi, Tần Nghiên Bắc mới bắt máy, Vân Chức nghe được giọng nói nhàn nhạt của anh, nhưng khi anh nói chuyện với cô vẫn rất trầm và dịu dàng “Bảo bảo, tỉnh rồi sao.”
Cách xưng hô này vừa nghe Vân Chức đã cảm thấy mơ hồ, cô đột nhiên lại lo lắng bản thân tùy tiện gọi cho anh có phải là hơi trẻ con không, lại làm phiền anh làm việc, cô vội vàng đi thẳng vào vấn đề “Nghiên bắc, chuyện kết hôn tối qua anh nói với em….”
Bên chỗ anh dường như hơi ồn nên anh bước đến một nơi yên tĩnh hơn, trước khi Vân Chức kịp hỏi anh có tiện nói không, anh cười cắt ngang những lời còn dang dở của cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
“Nhắc đề chuyện kết hôn vì anh sợ em thiếu cảm giác an toàn.”
Vân Chức ngơ ngác.
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc như có một luồng điện nhẹ len lỏi vào sâu trong tai cô: “Lúc đó anh không biết phải hứa hẹn với em điều gì, vậy nên mới cầu hôn, là suy nghĩ chợt lóe lên, em không cần phải thấy áy náy hay chịu trách nhiệm gì cả.”
Giọng nói của anh quá bình thường, nhẹ nhàng và êm dịu, không có gì khác thường.
Nhưng Vân Chức lại không hề có cảm giác dễ chịu, ngược lại trái tim cô bất giác siết chặt, nhỏ giọng hỏi “Thế tại sao lúc đó anh…dừng lại, em không phải muốn từ chối anh, là vì em cảm thấy bây giờ em còn---“
Tần Nghiên Bắc lại một lần nữa cắt ngang, như thể sợ cô sẽ nói ra.
Cơn biển yên lặng bỗng nổi sóng dữ đội, chỉ là tạm thời bị che giấu.
“Dừng lại là vì lo quá đột ngột em chưa chuẩn bị kịp, Chức Chức anh không muốn làm em tổn thương, còn về chuyện kết hôn vốn chỉ là nhắc như thế thôi em không cần để tâm, nó không có liên quan đâu, em càng không cần phải giải thích với anh.”
Anh mỉm cười “Mới yêu đương chính thức có mấy ngày, bàn chuyện kết hôn có phải là hơi sớm rồi đúng không, em đừng thấy sợ, trước kia buổi lễ đính hôn đó là vì anh muốn giữ em, bây giờ chúng ta lại không có vấn đề gì sớm cũng nên hủy rồi, chỉ là quá bận nên không kịp thu xếp thôi.”
Trạng thái của người đàn ông tự nhiên đến mức không tìm thấy dấu hiệu bị bệnh, Vân Chức không có cơ hội chen vào, giọng nói của anh rất trầm, còn mang theo chút trêu chọc “Bà cô nhỏ đặc biệt gọi đến hỏi anh cái này, là do không hài lòng về biểu hiện tối qua của anh sao? Hay là nói em thật sự đã chuẩn bị tốt rồi?”
Vân Chức bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt, nhỏ giọng trách móc: “Anh….anh nghiêm chỉnh chút đi xem nào!”
Như thế làm sao mà cô có thể nghiêm túc nói chuyện kết hôn! Nói như thế, hệt như là cô đang bất bình trước chuyện anh dừng lại hôm qua, như thể là cô đang… cầu xin anh trụy lạc vậy.
Tần Nghiên Bắc quả nhiên là