Vân Chức luôn cảm thấy ngại ngùng khi thân mật với Tần Nghiên Bắc ở nơi công cộng, không rõ là do cô sợ bị mọi người xung quanh nhìn hay sự tự ti từ sâu trong cốt tủy cô rồi.
Nhưng lần này cô không nghĩ gì nữa, khi tận mắt nhìn thấy bóng dáng của Tần Nghiên Bắc sắp biến mất, cô kích động chỉ muốn chạy thật nhanh đến ôm anh.
Tai Vân Chức rất đỏ, cô cảm nhận được sự dòm ngó của mọi người xung quanh, sức lực cũng không còn đủ nữa, cánh tay vòng qua ôm anh cũng có chút mỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa hơi thả lỏng tay ra, Tần Nghiên Bắc đã nắm chặt cánh tay cô.
Vân Chức hơi giật mình, anh quá lạnh rồi, nhiệt độ trên da anh rất khác thường, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh, ở khoảng cách gần như vậy cô mới nhìn rõ được mấy ngày nay hình như anh đã gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hơn, bờ mi có sự lạnh nhạt khó nói.
“Nghiên Bắc….”
Vân Chức muốn hỏi sức khỏe anh, nhưng bên cạnh đều là cán bộ cấp cao của Tần thị, cô sợ nói nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt với anh.
Nếu là trước đây, Tần Nghiên Bắc bây giờ có lẽ sẽ xoay người ôm lại cô, anh chưa bao giờ quan tâm hoàn cảnh xung quanh, ở đâu anh cũng đều muốn làm gì thì làm, chỉ cần anh nhích lại gần là cô có thể thấp giọng nói với anh mấy câu rồi.
Nhưng lần này Tần Nghiên Bắc chỉ nắm tay cô, nghiêng người cúi thấp đầu nhìn cô một cái, rồi hỏi một cách rất hờ hững: “Chức Chức, làm sao em lại đến đây.”
Anh phản ứng rất từ tốn, lí trí, là người nắm quyền danh xứng với thực của Tần thị, không phải là chú mèo lớn cầu xin cô nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cổ họng của Vân Chức nghẹn lại, càng cảm thấy mình giống như một người bạn gái trẻ con chỉ biết làm loạn, rất nhiều lời đột nhiên trở nên không thích hợp để nói, cô hít thở một cách khó khăn, nhưng vẫn cố giữ nụ cười: “Em….đến tiễn anh.”
Một tay còn lại của Tần Nghiên Bắc siết lại bên hông.
Anh nhìn chính mình trong tấm kính phản chiếu lại, anh gầy đi, bên trong lớp áo đều là những vết thương, ánh mắt cũng đỏ ngầu, chỉ cần đối mặt với cô là cô có thể sẽ phát hiện ra.
Sắp sửa không chịu nổi nữa rồi.
Tinh thần như sắp nổ tung, những âm thanh cảnh báo buốt tai như thể có thể lún xuống bất cứ lúc nào.
Những điều cuồng loạn mà anh muốn làm với cô, chỉ cần anh không thể kiềm chế bản thân quay lại và ôm cô, nó sẽ trở thành sự thật.
Anh bây giờ đang giẫm một chân lên bờ vực, không chịu được những kích thích của cô, nếu anh hơi để bản thân mình phóng túng, thì hôm nay nhất định sẽ không đi được, trị liệu sẽ không thể làm, anh sẽ hoàn toàn trở thành một kẻ tâm thần, lại một lần nữa cưỡng ép cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô chỉ là đến tiễn anh.
Anh không thể làm chuyện gì quá đáng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ tiễn xong rồi,” Ánh mắt của Tần Nghiên Bắc cố ý liếc nhìn đồng hồ trên tường, giọng nói bình tĩnh “Nếu không có chuyện gì gấp thì Chức Chức nghe lời anh, nên quay về rồi.”
Bàn tay đang run của Vân Chức càng siết chặt hơn, kiên trì hỏi: “Cơ thể anh thế nào, có phải anh bệnh rồi không.”
“Không có,” Anh lạnh nhạt đáp, “Chỉ là thời gian hơi gấp, anh có hơi mệt, đừng lo.”
“Thế thì…em gây phiền phức cho anh rồi.” Vân Chức cúi đầu, rút tay ra khỏi người anh, từ từ lùi lại để cho anh đi.
Cô vừa rút ra, tinh thần của Tần Nghiên Bắc như cũng bị lôi ra theo từng chút một, anh nghe ra được những lời uất ức và thất vọng, biết phản ứng của mình có lẽ hơi khốn nạn, anh cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay của mình, cực kì kiềm chế, nhưng lúc cô hoàn toàn rời khỏi người anh thì anh vẫn bất giác xoay người lại, ôm cô vào lòng.
Chỉ ôm một chút thôi rồi sẽ buông ra.
Đưa tay xoa xoa đầu, ép vai mình lại, xương cổ tay khẽ run.
Trong giọng nói ồn ào của những người xung quanh, âm thanh anh phát ra rất ổn định, bên ngoài nghe rất lạnh nhạt nhưng thực tế lại như đang nắm lấy khúc cổ cuối cùng, cầu xin hỏi: “…..Chỉ là đến tiễn anh sao.”
Vân Chức cố gắng lấy hết dũng khí, nhưng giờ đây cô đã thu mình lại, ủ rũ gật đầu.
Cái ôm này thật sự rất ngắn, từ đầu đến cuối Tần Nghiên Bắc cũng không cho cô có cơ hội để nhìn kĩ anh.
Vân Chức trách mình quá bốc đồng, sau khi cô điều chỉnh lại cảm xúc lại đưa tay ra đẩy nhẹ Tần Nghiên Bắc, nhướng mắt nói với anh: “Đừng để trễ giờ, mau đi đi, em cũng phải về đây, sau này sẽ không làm như thế này nữa.”
Vân Chức vùng vẫy để thoát ra khỏi cánh tay anh, vẫy tay về phía lối ra vào, kiềm lại để không quay đầu nhìn anh nữa, cứ đi thật nhanh ra khu vực ngoài. Sau khi xác định anh không nhìn thấy nữa cô mới ngừng bước chân, vòng qua sau tấm biển, nhìn bóng dáng anh từ từ biến mất ở cửa bay.
Một giây cuối cùng anh dường như đã quay đầu lại, biết rõ không có cái gì những vẫn đứng thẳng người lên nhìn.
Mãi cho đến khi máy bay cất cánh Vân Chức mới bất định đi về phía quầy làm thủ tục, vốn muốn hồi vé nhưng một giây trước khi lời nói ra cô lại lùi lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi điện thoại cho người phụ trách, sau khi xác định là ngày kia sẽ có thể lấy visa thì cô sẽ đi làm thủ tục đổi.
Đổi thành chuyến bay ngày kia.
Đợi xử lý xong thủ tục, cô chỉ ngồi thất thần ở chiếc ghế bên cạnh và cúi gập người xuống.
Lại bốc đồng nữa, rốt cuộc là cô đổi làm gì thế….
Đến sân bay anh không phải rất hoan nghênh, lẽ nào cô còn có thể im hơi lặng tiếng chạy đến nước Anh à, thế không phải là kinh hỉ, mà rất có thể sẽ là sự lạnh nhạt mà cô sẽ không thể chịu đựng được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Không những không thể đi, mà thời gian anh ra nước ngoài có lẽ nên ít xuất hiện, ít liên lạc, tránh ảnh hưởng đến anh làm việc.
Nhớ lại phản ứng vừa nãy của Tần Nghiên Bắc, về đạo lý Vân Chức đều hiểu nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt, cúi người áp đầu lên cánh tay.
Cô thừa nhận.
Bây giờ cô đã rất khó chịu rồi.
Lúc sống cùng nhau cô nghĩ tình cảm của mình sẽ như dòng nước chảy dài, có thể sẽ lên men một cách chầm chậm, chỉ cần hợp với anh là tốt rồi. Nhưng đến hôm nay cô cuối cùng cũng nhìn ra được bản thân.
Hóa ra sự dịu dàng và ấm áp trong ấn tượng của người khác đều là giả, thật sự thứ cô cần là tình yêu luôn nồng cháy, đối phương vừa mới hơi lạnh nhạt thôi mà cô đã không chịu được rồi.
Cô căn bản không phải là không có ham muốn, tình cảm của cô cũng không phải nhạt nhòa.
Tình yêu của Tần Nghiên Bắc cứ âm thầm lớn lên trong cô, cái khoảnh khắc cô nhìn thẳng vào nội tâm mình thì tất cả như đã ùn ùn kéo đến rồi.
Cô không muốn kiềm chế lại lí trí, cô muốn Tần Nghiên Bắc yêu cô, một tình yêu không kiềm chế, không đắn đo, một tình yêu nồng nhiệt phóng túng.
-
Lúc Phương Giản đến đón, vừa nhìn thấy trạng thái hiện của Tần Nghiên Bắc tim anh đã suýt ngừng đập, anh ấy xông đến bắt lấy cánh tay của anh, người bên cạnh quá nhiều, anh ấy có chết cũng không dám lắm mồm, chỉ nhìn chằm chằm biểu cảm của Tần Nghiên Bắc.
Không bình thường, tuyệt đối có vấn đề rồi.
Bình thường mà nói, tình hình của anh có tệ đi nữa cũng sẽ không tệ đến mức này.
Vẻ mặt của Tần Nghiên Bắc ngoài sự lạnh băng dán chữ cấm lại gần, ngược lại cũng không có gì quá bất thường, nhưng Phương Giản vừa nhìn vào đôi mắt anh là có thể xác định, nội tâm bên trong của anh đã hoàn toàn sụp đổ. Nếu đổi lại là người bệnh khác sớm đã không thể đứng vững được rồi.
“Bên chỗ viện nghiên cứu đã sắp xếp xong rồi,” Phương Giản thấp giọng nói “Tình hình của cậu không tốt, công việc trước hết cứ để đó đi, hoặc để đám người đi cùng giải quyết, cậu phải lập tức đi với tớ, nếu thật sự không được thì làm trước đi, tớ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Trước kia Phương Giản vẫn còn thấy may, nhưng bây giờ anh ấy đã thật sự thấy sợ rồi.
Sắc mặt của Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt, đẩy anh ra: “Không để đó được, tớ buộc phải tự mình đi, nếu không giải quyết xong vấn đề bên này trước thì chuyện chạy thử máy bay trong nước sẽ bị ảnh hưởng.”
“Với trạng thái tinh thần bây giờ của cậu mà đòi đi đối mặt với đám sói ăn thịt người không nhả xương đó?!” Phương Giản tức giận, “Kéo dài thêm mấy ngày nữa thì có làm sao! Tốt nhất là đợi cậu ổn định lại!”
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nhìn anh ấy: “Là bởi vì tớ sợ cái dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ này của tớ bị bà xã mình nhìn thấy nên tớ đã đuổi cô ấy đi lúc ở sân bay đấy, tớ không thể bình tĩnh được! Thời gian trị liệu cứ như cũ không đổi, bây giờ tớ đi làm cho xong công việc.”
Phương Giản nghe thấy liền thấy muốn ngừng thở: “Bây giờ đi liền? Nghỉ ngơi cũng không nghỉ luôn? Máy bay quan trọng đến vậy?! Tần Nghiên Bắc đã lúc nào rồi, cậu cao thượng cái gì vậy!”
Tần Nghiên Bắc bật cười, hốc mắt anh rất sâu, những sự cực đoan khi tinh thần bị suy sụp bắt đầu lộ ra.
“Tớ không cao thượng.”
“Tớ ích kỷ muốn chết.”
“Tớ muốn để cho chiếc máy bay đó bay lên trời, ai muốn cản thì đừng nghĩ tới chuyện được sống, chẳng qua là tớ….”
Chẳng qua là anh.
Muốn cho cô một món quà cầu hôn rất nhỏ này thôi.
Phương Giản bị người của Tần Nghiên Bắc giám sát 24/24, tự do cá nhân cũng không có, anh đã không quan tâm nữa, anh ấy đã ngồi đợi trong viện nghiên cứu mà giây như tính bằng năm, cuối cùng chiều hôm sau cũng đợi được Tần Nghiên Bắc quay về. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Thần sắc còn đáng sợ hơn cả lúc anh đón ở sân bay, anh chỉ từng nhìn thấy ở những bệnh nhân nhiều lần tự sát nhưng không thành rồi lại điên cuồng muốn kết liễu chính mình.
Lúc Tần Nghiên Bắc xuống xe, chờ để đi vào phòng trị liệu riêng cùng Phương Giản, cửa vừa đóng lại sắc mặt anh đã trắng bệch, anh đạp cửa phòng tắm ra trước, một tay giữ thành bồn và nôn dữ dội.
Sự hụt hẫng, tự trách bản thân, mệt mỏi, căng thẳng, phản ứng thuốc tra tấn tinh thần đẩy con người ta chìm sâu hơn vào tuyệt vọng.
Phương Giản đóng sầm cửa lại, cuối cùng anh dùng một chân đá vào cánh cửa, người đàn ông đứng trong bóng tối hơi đứng thẳng dậy, nước chảy từ trên cằm lan xuống cổ áo, anh quay đầu lại hỏi: “Bệnh này của tớ có phải nhiều lắm thì chỉ có thể làm giảm bớt chứ không thể trị khỏi được không.”
Phương Giản không nói lời nào.
Anh lại hỏi: “Mức độ di truyền rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến con, không có cách nào để không bị cả phải không.”
Đôi mắt Phương Giản đỏ lên.
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc rất suy sụp: “Một cô gái tốt như cô ấy, phải cùng một người như tớ, tớ còn làm cô ấy tức giận, ở sân bay đến nhìn mặt tớ còn không dám, chỉ có tối qua