Đã qua 0 giờ, cửa sổ hơi mở hé, rèm cửa lại được kéo lại, gió đêm thổi xào xạc, ánh trăng mờ ảo chiếu rọi vào một bên giường và chiếu lên cái chăn lộn xộn trên đó.
Đôi mắt long lanh nước hơi thất thần, bờ mi ươn ướt, đôi môi hơi hé mở khó khăn hít thở, hai gò má ửng đỏ lan xuống dưới cơ thể, tương phản với làn da trắng nõn của cô, có một lớp ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên người cô.
Càng ngày càng mất khống chế, vai cô đè xuống gối, ánh sáng dịu dàng đó dường như cũng bị phá vỡ và nghiền nát, bùng cháy trong tiếng thút thít và không ngừng bùng nổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay cô bị lật lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau, những khe hở giữa các ngón tay cũng khít vào nhau, như thể hận không thể trói chặt lại để không thể tách nhau ra.
Ánh sáng trong đôi mắt của Vân Chức nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Nghiên Bắc.
Trong đôi mắt hơi long lanh nước, như nham thạch bị hun nóng rơi xuống khuôn mặt cô, luồng ánh sáng mạnh như thể sắp hủy diệt và nuốt chửng con người ta, đồng thời như muốn cháy lên vì những cơn đau nhói, hoàn toàn thoát khỏi cơn điên cuồng bị trói buộc, anh như muốn đào cả trái tim của mình ra để giao nộp cho cô.
Vân Chức đã kiệt sức nhưng anh vẫn cúi thấp người si mê hôn cô, chiếc nhẫn cưới kiểu nữ đeo trên cổ anh rơi xuống, cọ xát vào cô vừa lạnh vừa nóng.
Cô cảm thấy bản thân có lẽ cũng điên rồi, tất cả những thứ khác trở nên trống rỗng, xung quanh như thể cái gì cũng đều biến mất, chỉ muốn ôm chặt anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm, đắm chìm trong màn đêm này.
Từng tế bào như siết chặt.
Niềm khao khát hoang dại xen lẫn nỗi tuyệt vọng khi bước chân vào cánh cổng địa ngục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức ôm chặt Tần Nghiên Bắc, ranh giới của sự ngượng ngùng dường như đã bị xóa nhòa, cô thì thầm bên tai anh, mơ màng bất giác nói yêu anh, đổi lại là sự mất lý trí của anh.
Lúc cô được anh bế về phòng tắm, Vân Chức mệt mỏi đến mức không mở mắt nỗi, Tần Nghiên Bắc dịu dàng thì thầm gọi cô, “Chức Chức” và “Bà xã” anh đều gọi, cũng không bởi vì để chờ cô trả lời mà anh chỉ chìm đắm trong cái cách xưng hô này.
Vân Chức nghe thấy anh hỏi: “Làm sao mà em dám chạy đến nơi xa xôi như vậy một mình thế.”
Cô nhớ lại nỗi bất an mười mấy tiếng đó, giọng mũi rất đặc: “Có xa đi nữa em cũng đến, Tần Nghiên Bắc, nếu anh có chuyện gì mà còn giấu em, tự mình gồng gánh nữa, dám làm trị liệu mà cũng không chịu nói với em, thì em ---“
Lời nói dữ dội hơn cô không thể nói ra, anh ghì chặt gáy cô rồi hôn xuống. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vân Chức cố chấp cũng rất khó mà giải quyết, cô nắm lấy bờ vai anh: “Anh đừng nghĩ qua loa cho xong, may mà đã làm trị liệu rồi, có thể hồi phục, nếu anh làm trị liệu mect mà gây hại cho não bộ, trí nhớ cũng bị xóa đi, bộ không sợ sẽ quên mất em sao?”
“Không thể nào,” Tần Nghiên Bắc không để cô nói tiếp, bế cô lên, “Những năm đó Tần Giang Xuyên can dự vào não bộ của anh mà còn không thể khiến anh quên sạch sẽ, bây giờ anh đều dựa vào em mà sống, nếu mà dám quên thì coi như chết rồi.”
Vân Chức không muốn nghe cụm từ chướng mắt này, cô tức giận nhìn chằm chằm anh, Tần Nghiên Bắc thấy cô sống động như vậy, như thế đang cố gắng trèo ra khỏi vỏ sò của mình, anh càng đau lòng hơn, sợ cô ra nước ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm gì, trước đó cô còn bị anh bỏ cô độc một mình ở trong nhà và trường học.
“Xin lỗi,” Tần Nghiên Bắc ôm cô “Mấy ngày đó anh bận bịu ở ngoài, lúc nào anh cũng không muốn về nhà, lúc em ở trường anh đi đến để nhìn em, cũng không dám đi lại gần. Nếu lỡ em nhìn thấy thì anh nhất định sẽ không kiểm soát được hành vi, sợ sẽ làm ra những điều cực đoan ép em đính hôn với anh.”
“Lúc ở sân bay tinh thần anh đã rất suy sụp, nếu còn không đi có lẽ sẽ không kháng cự được.” Anh vùi đầu vào hõm cổ của cô, cười một cách đầy khổ nào “Trước khi em ôm anh, đầu óc anh đều chỉ muốn gặp em, đến khi em đến rồi, ngay cả quay đầu lại anh cũng không làm được. Chuyến bay 10 mấy tiếng không biết trải qua thế nào, kết quả là em không muốn nhắn tin với anh nữa.”
Vân Chức gật đầu: “Em cố ý dấy, lúc em ra sân bay đã nghĩ, nếu phản ứng của anh lạnh nhạt như vậy thì em sẽ không liên lạc với anh.”
Tần Nghiên Bắc giữ khuôn mặt cô, hơi dùng sức.
Vân Chức nghe anh nói nhiều như vậy, những thất vọng hôm đó đều đã tan biến, hàng mi ươn ướt hơi run lên, mím môi thừa nhận: “Nhưng em không nỡ.”
Tần Nghiên Bắc tắm cho cô, mới đầu Vân Chức có hơi ngại, nhưng từ từ cô cũng thả lõng, để cho anh chăm sóc, cô ít nhiều gì cũng cảm nhận ra được cơ thể anh bắt đầu nóng lại rồi.
Cơn rã rời lại tìm đến, cô không tỉnh táo lắm, dựa vào anh mà híp mắt chìm vào giấc ngủ, sau khi nằm lên giường cô đã mơ rất nhiều thứ.
Trong mơ đều là khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc qua mỗi độ tuổi, cuối cùng là cảnh anh ngồi bên cửa sổ cao mười mấy tầng, quay lưng lại với bóng tôi thăm thẳm, mỉm cười với cô, lưu luyến nhìn cô, rồi lại ngã ra phía sau, cả người rơi vào màn đêm tối tăm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Lờ mờ sáng Vân Chức chợt tỉnh giấc, nhịp tim đập liên hồi đến mức khó thở, tay vừa chạm lên mặt đã phát hiện khuôn mặt cô toàn nước mắt, cô hoảng loảng bật dậy, gọi tên anh “Nghiên Bắc”, vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Không có ai.
Bên cạnh trống trải.
Vân Chức sững sờ vài giây, hơi lạnh từ trên đầu đổ xuống, mồ hôi gần như ngay lập tức làm ướt áo ngủ.
Vân Chức loạng choạng đi tìm để mở cây đèn ngủ lên, ánh sáng mờ ảo chiếu vào cả căn phòng xa lạ, khắp nơi đều trống trải, chỉ có gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, thổi nhẹ nhàng.
Vừa nhìn thấy cửa sổ lộng gió như vậy, Vân Chức liền bị hoảng sợ, cô chạy bổ