Vân Chức nhớ là cuối cùng cô được anh bế lên, như có một thứ gì đó tích tụ đến cực điểm, bộc phát cơn phóng túng.
Sau đó cô không có ấn tượng, nguồn năng lượng duy nhất đã cạn kiệt, trong đầu cô dường như chỉ có một khoảng trống, khi biết có anh ở đó, cô bỏ mặc tất cả mà buông thả bản thân, đắm chìm cùng anh.
Vân Chức không nằm mơ nữa, cô ngủ rất ngon, lúc mở mắt dậy thì cả eo và chân đều đau nhức, cô từ từ thở nhẹ ra, cảm thấy lần này thật sự cũng không thể ngủ một cách bình thường khiến cô thấy hoa mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
….thực sự là rất mất mặt.
Vân Chức nắm chặt góc chăn, nhớ lại một trong những cuốn tiểu thuyết mà Đường Dao đưa cho cô có tên là ‘Ông xã anh nhẹ một chút.”
Đoạn trong chương đầu tiên miêu tả lần đầu tiên nữ chính bị người chồng tàn nhẫn làm cho choáng váng, như thế còn chưa đủ, chồng cô ấy như một người cầm thú, nó có kích thước dọa người, nữ chính ngất đi xong lại bị anh làm cho tỉnh, nữ chính khóc lóc cầu xin, bò lên giường nhưng bị kéo lại, thậm chí làm đến mức phải vào viện.
Mà vấn đề là, tên nhân vật chính bị sửa lại, nam và nữ chính là Tần Nghiên Bắc và Vân Chức.
Là ….cảm giác đi vào nhân vật một cách chân thật.
Cô nghiêm túc nghi ngờ là Đường Dao kiểm duyệt không sát sao, mới gửi cho cô một bộ truyện có nội dung rõ ràng là có hơi quá khích mà, đến mức khiến cô có tâm lý nặng nề. Lúc nửa đêm cô lén đọc, đọc đến mức ngơ ngác, lòng thầm lo lắng không biết mình sẽ trải qua những gì trong tương lai.
Huống hồ gì thực tế là kích thước của Tần Nghiên Bắc còn tốt hơn những gì trong tiểu thuyết đó miêu tả, quả thật là…dọa người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi thật sự đi cùng anh đến bước này, mỗi một lần cô nguyện ý đều là quyết tâm như con thiêu thân lao vào đám lửa, đặc biệt là tối qua, trong trạng thái khắp nơi trên cơ thể anh đều không thể kiểm soát, dù có quá khích hơn nữa cũng được, lúc cô hôn lên yết hầu anh đã chuẩn bị cam tâm tình nguyện chịu mọi thương tổn rồi.
Nhưng trên thực tế, bất kể lần đầu hay lần cô bước vào phòng tắm, cho dù anh có điên cuồng thế nào đi chăng nữa, tất cả những gì cô cảm nhận được đều là tình yêu đong đầy của anh, ngoài lúc đầu cô không thích ứng được, nhưng sau đó nó trở thành một thú vui thuần túy khi liên tục thử thách ngưỡng cửa đó, và ngất đi vì không chịu nỗi nữa.
Là cô lo bò trắng răng chứ ông xã cô không cầm thú như thế.
Cánh tay vòng qua ôm eo Vân Chức càng thêm chặt, thấy cô tỉnh rồi anh lại ôm cô cẩn thận xoay người cô lại.
Vân Chức vừa nhúc nhích liền cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều, xem ra sau khi cô mất ý thức anh đã cẩn thận tắm rửa cho cô.
Vân Chức điều chỉnh nhịp thở, cố gắng để bản thân trong bình tĩnh hơn, ngước mắt nhìn anh, một đêm trôi qua, đôi mắt hằn tơ máu của Tần Nghiên Bắc không những không bớt mà còn trông rõ ràng hơn. Anh hơi cụp mắt xuống, không muốn để cô nhìn thấy, vuốt ve ót cô: “Có khó chịu không em.”
Vân Chức không trả lời câu đó mà hỏi lại: “Có phải anh không ngủ không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nghiên Bắc định nói vài câu dỗ dành cô, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của cô, anh lại nghẹn xuống, ‘ừm’ một tiếng, trả lời một cách thành thật: “Anh không yên tâm về em, cũng sợ ngủ thì khi tỉnh lại không còn gì nữa.”
Anh từ từ vuốt ve tấm lưng của cô, ôm chặt cô: “Là anh không tốt, tối qua anh quá ích kỉ, không kiềm chế, quá đáng với em rồi.”
Vân Chức cảm thấy chua xót và ngọt ngào xen lẫn, biết anh đang lo được lo mất, cô nhích người sát lại gần lồng ngực anh, nhích gần đến mức không thể gần hơn nữa, mới ngước mặt lên hôn vào cằm anh, vành tai cô đỏ rực, cô nhẹ nhàng an ủi: “Không thể trách anh, dù sao mấy chuyện này….anh cũng không kiểm soát được.”
Cô nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Nếu không thì sau này…em sẽ cố gắng hơn để anh không thấy tự trách.”
Hai câu này vừa nói xong, bầu không khí trở nên ngưng đọng một vài giây, Tần Nghiên Bắc đột nhiên giữ chặt khuôn mặt của cô, nhấn cô xuống gối.
Biệt thự ngoài mặt đường, Vân Chức mơ hồ nghe được tiếng xe ngoài cửa, cô nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, có lẽ đã gần trưa rồi, đại khái là đã trôi qua thêm 1 tiếng kể từ lúc cô thức dậy ban nãy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô lo lắng nhiều ngày như vậy, hiếm khi có thể thoải mái, cô túm lấy Tần Nghiên Bắc bắt anh nhắm mắt ngủ một giấc, anh một hai muốn dỗ cô ăn cơm, đợi hai người ăn xong cô lại bắt anh nằm xuống và ngủ tiếp, sau khi chắc chắn trạng thái tinh thần của anh đã tốt hơn rất nhiều, cuối cùng mới cho anh rời khỏi giường.
Điện thoại để trên tủ đầu giường đã được chỉnh thành im lặng, lúc Vân Chức mở lên xem, sau gần hơn 100 tin nhắn như cú đánh bom của Phương Giản tối qua, thì anh lại gửi thêm mười mấy tin nhắc nhở, nhìn ra được sự lo lắng của anh ấy. Vì không dám tìm Tần Nghiên Bắc nên chỉ đành gửi gắm hi vọng vào Vân Chức.
Vân Chức vừa định trả lời thì điện thoại lại bị Tần Nghiên Bắc giựt lại, anh lướt mắt qua lịch sử tin nhắn ở phía trên, rồi nhấn vào để gửi tin nhắn thoại: “Có việc gì cứ tìm thẳng tớ, đừng làm phiền vợ tớ.”
Anh tắt màn hình, liếc mắt nhìn qua Vân Chức đang ngồi với vẻ mặt đầy vô tội, cô mấp máy đôi môi bị anh cắn: “Cả ngày hôm nay em và cậu ta nhắn tin còn nhiều hơn 1 tháng em gửi tin nhắn cho anh đấy.”
Vân Chức nói: “Thế trước kia chúng ta ít liên lạc, rốt cuộc là vấn đề của ai vậy.”
Tần Nghiên Bắc trầm mặc, bế cô từ trên giường đi vào phòng tắm, như những ngày tháng ở Tùy Lương, để cô ngồi bên bồn tắm, từ từ cẩn thận lau mặt cho cô, hôn lên đôi môi căng mọng của cô, ánh mắt trầm thấp: “Vấn đề của anh, em đổi cách khác trừng phạt anh, chứ phạt anh bằng cách để anh ghen với Phương Giản là quá không thể nói nỗi.”
Vân Chức nén cười đến mức mặt cô đỏ bừng lên, vén mái tóc ngắn của anh lên, xoa bọt xà bông trên cái cằm đang căng ra của anh, nhướng mắt nói: “Ai khiến em có lòng tốt, thấy anh có thái độ hối lỗi, em phạt anh…”
“Phạt anh hôm nay,” Cô đang mỉm cười bỗng dưng tắt cười, nghiêm túc nhìn anh, nhẹ nhàng nói “Chính thức có một vị hôn thê.”
Vân Chức không hề quên hôm nay chính là ngày đính hôn ban đầu của Tần Nghiên Bắc, nếu muốn quay về nước, trở lại Hoài Thành để làm lễ đính hôn chắc chắn là chuyện không thể. Nhưng hình thức trước giờ đều không quan trọng, điều quan trọng là cô ở bên cạnh anh, giữa cô và anh vốn cũng không cần sự chứng kiến của mọi người. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Lịch đếm ngược trong điện thoại của Tần Nghiên Bắc, trên màn hình lúc sáng đã nhắc anh, anh nhìn nó một lúc rất lâu, rồi tắt đi, cũng chưa hề nhắc một câu nào trước mặt Vân Chức, sợ mình không biết chừng mực sẽ làm cho cô thấy áp lực.
Anh như một người đang đi trên lưỡi dao, nâng niu cô như bảo bối, sợ rằng hễ sai một bước nào thì cô sẽ hoàn toàn mất niềm tin với anh.
Mãi cho đến giờ phút này, cô cười híp mắt nhìn anh, chủ động cho anh một đáp án mà anh trông chờ mãi.
Vân Chức liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường bên ngoài, Phương Giản thúc giục buổi chiều đi viện nghiên cứu để kiểm tra toàn diện, giai đoạn 24 giờ nguy hiểm đã trôi qua, nếu kiểm tra ổn thỏa thì mới có thể hoàn toàn yên tâm được.
Cô nhớ trên đường từ viện nghiên cứu trở về biệt thự tối qua, cô nhìn sơ qua thì thấy trên đường có một tiệm trang sức, cô muốn đợi lát nước đi ra ngoài, tìm cơ hội tốt nhất là có thể nhân lúc Tần Nghiên Bắc đi làm kiểm tra để đi ra mua một chiếc nhẫn, để anh có cảm giác mình đã đính hôn một cách chân thật nhất.
Anh cứ mãi đeo chiếc nhẫn không được thừa nhận mà mình tự mua đó, không hề tháo ra, cô nhìn thấy rất đau lòng.
Vân Chức còn chưa tập trung lại thì đôi môi đã bị anh hôn xuống, hương trái cây và bọt ngọt ngào bồng bềnh trong không khí, cô đưa tay chống đỡ mặt bàn bằng đá cẩm thạch, cổ tay run rẩy, bị anh ôm vào lòng càng chặt.
Đầu lưỡi vừa chạm vào, một tiếng chuông cực lớn vang lên từ cửa phòng dưới lầu, vang lên liên hồi, cổ họng Phương Giản sắp đứt, giọng nói như gào lên: “Tớ nói này---sắp hết một ngày rồi, có thể để tớ vào gặp cái không hả!”
Phương Giản rất gấp gáp, cho đến khi đạt được ý nguyện là gặp được Tần Nghiên Bắc thì anh mới cảm thấy gáy mình có hơi lạnh lạnh.
Anh ấy nhìn trộm sang Vân Chức, đúng lúc nhìn thấy vành tai đang đỏ bừng cùng với một vài dấu vết nhàn nhạt trên cổ cô, trong lòng thầm mắng mấy câu chửi thề.
Anh ấy biết mình đúng trúng họng súng của cái vị thái tử gia này rồi, liền vội vàng hắng giọng giải thích: “Còn không phải là….tớ không an tâm sao, với lại sắp tới giờ rồi, bên ngoài có hơi mưa, xe ngừng dưới lầu rồi, khi nào đi đây?”
Vân Chức đương nhiên muốn càng sớm càng tốt, Tần Nghiên Bắc nắm tay cô, ánh mắt liếc nhìn ra sắc trời ngoài cửa: “Các người lái xe, tớ và Chức Chức đi bộ qua.”
Biệt thự cách khu nghiên cứu không xa, đi bộ cùng lắm chỉ mất 20 phút.
Vân Chức tích cực đồng ý, cô nghi ngờ là do Tần Nghiên Bắc nhìn thấu được tâm tư muốn đi bộ của cô nên mới nói như vậy, đi bộ tốt hơn nhiều so với việc lái xe, tiện cho cô áng chừng đoạn đường và thời gian đi đi về về tiệm trang sức, tránh cho việc anh kiểm tra xong mà cô còn chưa về. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Mưa cũng không to lắm, bỗng nhiên đổ xuống, bầu trời có chút u ám nhưng chỉ là một đám mây bay qua, khi mưa tạnh sẽ tự nhiên tan biến.
Vân Chức không hề cảm thấy khí trời này có gì không tốt, cô bị Tần Nghiên Bắc vây trong vòng tay anh, chiếc dù màu đen nghiêng hẳn sang một bên, bàn chân giẫm lên những tia nước nhỏ bắn vào mũi chân của hai chiếc giày kề sát nhau.
Chỉ là một vài bước đi đơn giản mà cô đã hạnh phúc đến mức không nỡ đi nhanh quá.
Con đường này ngoài viện nghiên cứu, chủ yếu là biệt thự biệt lập và một số cửa hàng cao cấp, người qua lại không ít, phần lớn là đi nhanh qua, lắm lúc có người nghiêng đầu quan sát cặp đôi có vẻ ngoài xuất chúng này.
Vân Chức sợ Tần Nghiên Bắc bị ướt nên cô cố gắng kéo anh lại, cố gắng để hai người có thể nép vào trong dù.
Nước mưa rất lạnh nhưng người anh lại rất nóng.
Anh đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Em mệt không?”
Vân Chức bật cười: “Mới đi được bao xa chứ, em còn chưa---“
“Hôm nay không giống vậy.” Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu nhìn cô, gần như là dựa sát vào vành tai cô: “Đi bộ không khó chịu chứ?”
Vân Chức đột nhiên hiểu ra ý anh, miệng cô míp lại tức giận nhìn anh, đôi mắt nhướng lên, rất nhanh sau đó cô chú ý đến tiệm trang sức với tấm biển logo rất to bắt mắt. Cô kiềm chế để mình không nhìn nhiều, giả vờ bình thường nắm tay anh, cúi đầu quan sát chiếc nhẫn trên tay anh.
Có lẽ anh thích kiểu đơn giản, tinh tế, đeo ra ngoài không quá phô trương.
Cô không muốn Tần Nghiên Bắc phát hiện, cố ý lảng sang vấn đề khác: “Nghiên Bắc, công việc ở công ty giải quyết như thế nào rồi, có suôn sẻ không anh, khi nào thì chúng ta có thể về nước?”
“Vẫn tốt,” Tần Nghiên Bắc nhẫn nại nói cho cô nghe: “Từ khi lật đổ Tần Chấn, các nhà sản xuất máy bay ở Châu Âu và Hoa Kỳ đã cố gắng hết sức để ngăn chặn các chuyến bay thử nghiệm trong nước. Những chuyện cần xử lý anh đã giải quyết xong từ tối qua rồi, họ không thể động tay nữa. Nhưng có vẻ như họ nhìn ra được trạng thái của anh không tốt, có lẽ mấy thủ đoạn trong giới thường trường không hiệu quả nên là bước tiếp theo định là sẽ nhổ đi cái gai chướng tai gai mắt là anh đây.”
Vân Chức cau mày, dù cô nghe ra được ý cười của anh, nhưng không thể không thấy bất an, cô vô thức