"Còn ra thể thống gì nữa không?"
Hai người đang đùa giỡn trên giường thì bỗng nhiên nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hi Văn và Đàm Gia Tường giật mình ngước nhìn, thấy ông Đàm đang đứng ở ngay cửa.
Khác với vẻ mặt thờ ơ của anh, cô sợ đến mức mặt mũi tái mép mà đẩy nhẹ anh ra xa rồi ngồi ngay ngắn lại.
Ông liếc nhìn cô một cái rồi nhìn sang anh, quay lưng lại nói.
"Ra ngoài nói chuyện một lát."
Đàm Gia Tường ngồi dậy rồi đứng lên rời khỏi giường chỉnh lại cổ áo, cô vẫn ngồi đó nhìn theo bóng anh.
Trong lòng cô bây giờ, dường như có một thứ cảm giác rất khác khi đối diện với ông Đàm.
Nó không chỉ là cảm thấy khó gần như lúc đầu bước chân vào nhà này, mà còn là những lo lắng về mối quan hệ giữa cô và anh.
Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua, anh đi đến cửa đã quay đầu lại nhìn cô, vẫy tay.
"Lại đây."
Hi Văn ngoan ngoãn xuống giường, mang dép lê rồi bước đến.
Cô mặc một chiếc áo bông rộng ấm áp, hệt như một chú thỏ con có bộ lông mềm mại mà dày cộm.
Đứng trước mặt Đàm Gia Tường, cô ngước lên rồi đảo tròng mắt nhìn anh, đợi xem anh muốn nói gì.
Chỉ thấy anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài chạm vào tóc cô, lướt qua da mặt, vén nó ra sau vành tai.
"Đợi tôi."
Cô không hiểu nghĩa của câu nói này lắm, vì nó khiến cô thấy trước mắt mênh mông mịt mù.
Không rõ đợi ở đây là đang đợi anh làm chuyện gì.
Nhưng cô vẫn không có ý hỏi, chỉ mỉm cười nhẹ rồi gật đầu.
Đàm Gia Tường bước xuống, còn chưa đến ngồi đối diện với cha mình thì đã lên tiếng.
"Nếu nhắc chuyện hôn ước, thì tôi không có gì để nói với ông đâu."
Ông Đàm ngồi ở đó thong thả uống trà, giống như lần quay trở lại này của ông đã có chuẩn bị hoặc tính toán gì đó từ trước.
Gần đây ông không xuất hiện, nhưng không có nghĩa rằng những chuyện mà anh đã làm vì Hi Văn là ông không rõ.
Kể từ giây phút thấy anh đưa cô bước chân vào căn nhà này, ông đã biết cô sẽ là người làm đảo lộn mọi thứ.
Đặt ly trà xuống bàn, sắc mặt của anh vẫn không thay đổi mà ngồi ở đó, không hứng thú lắm với câu chuyện của ông.
"Vậy còn chuyện của cô ta? Con hứng thú không?"
Đàm Gia Tường nhìn ông, hai ánh mắt nhìn nhau với những suy tính riêng của bản thân.
Anh không muốn cô bị kéo vào những chuyện rắc rối của gia đình mình.
Nhưng ngày nào quan hệ giữa anh và cha anh vẫn còn rạn nứt, thì ngày đó cô cũng khó mà có được sự đồng thuận của ông.
Từ đầu anh đã nói, anh không muốn có người cha này, càng không muốn nhúng tay vào chuyện của ông và mối hôn sự kia.
Ông Đàm nhằm vào Hi Văn, vì ông thừa hiểu cô ở trong lòng anh bây giờ đã có một vị trí nhất định.
"Ông muốn gì?"
Anh không nôn nóng hỏi, nhưng ánh mắt rõ ràng có phần nôn nóng khi nghe nhắc đến Hi Văn.
Lúc này, cô vẫn ngồi ở trong phòng nhìn ra cửa, cánh cửa đóng hờ.
Cô không có ý định nghe lén chuyện riêng của cha con họ, cũng không muốn nghe họ cãi nhau vì mình.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn không thể rõ rốt cuộc thì mình đồng ý quay lại đây lần nữa là đúng hay sai.
Ông Đàm cười nhạt.
"Chẳng phải ban đầu con đưa cô ta về nhà này chỉ để trả nợ hay sao?"
"Vậy bây giờ xoá nợ, con và cô ta chấm dứt từ đây."
Đàm Gia Tường nhìn ông đăm chiêu một hồi, cười khẩy lên tiếng.
"Ông nghĩ ông có thể sao?"
Ông nhìn anh với ánh mắt hơi kinh ngạc, không hiểu anh cho lắm.
Mà thực ra, ngay từ lúc mẹ anh mất đi, con người anh ra sao và thế nào, ông cũng đều không hiểu rõ.
Nói ông là người cha thương con vì gia đình và vì sự nghiệp, ai ai cũng đồng cảm.
Nhưng nói ông là gã đàn ông bạc tình giả dối, chỉ có Đàm Gia Tường mới là người nhìn thấu.
Anh không vạch trần bộ mặt của ông với bọn họ, vì anh tin có ngày ông cũng sẽ phải chịu báo ứng.
Nói không chừng, báo ứng của ông chính là anh, một đứa con trai nhất định không nhận cha mình dù có chung dòng huyết thống.
Thấy ông không nói được gì, Đàm Gia Tường mới lên tiếng.
"Ông nghĩ tôi sẽ làm theo ông, tin tưởng ông tuyệt đối giống như mẹ tôi ngày trước à?"
Nghe nhắc đến người vợ quá cố, nơi đáy mắt của ông Đàm thoáng hiện lên nét bi