CHAP 13: KÍ ỨC 1 NĂM TRƯỚC( 18+)
-Cộ có thể đừng làm phiền người khác được không…?-cậu ngừng đàn hỏi
-Anh không thấy em hát rất hay sao…-Nó cười cười nói
-Tôi không thấy thế…-Cậu lạnh lùng đáp,mà không nhìn cô 1 cái
-…anh không thấy bài hát này rất giống…nói về em sao…-cô vuốt nhẹ vai cậu…
-…Tiếc là không phải thế…-cậu nhếch mép cười
- vậy thế dành cho ai?
-…Sao tôi phải nói cô biết…-cậu lại lạnh nhạt đáp
-…Nếu anh không nói…vậy em coi đó là em đấy…
-…Đừng nói khích tôi…bài hát này dành cho người con gái…vì tôi…mà cả đời không tỉnh lại…và tôi đang cố yêu cô ấy
-…Và anh không thể yêu…-nó nhếch mép nói
-Tôi không nói thế
-…em biết…vì anh sẽ yêu em…em chắc chắn thế…
-…Không liên quan tới cô…tránh khỏi mắt tôi…-xong cậu quay đi…
-…Anh không đàn nữa sao?
-…Không muốn nữa…-cau lạnh lùng quay đi
-…Hẹn gặp lại anh…
-…Đừng xuất hiện trước mắt tôi…
2 ngày sau tại 1 cữa hàng quà lưư niệm trên con đường số 21
-Chào cậu nhóc,đã bảo sẽ gặp lại cậu lần nữa mà…-nó từ đâu bay ra dứng trước mặt cậu…
-…Sao lại là cô…biến đi…
-…Này nhóc,chị điều tra rồi nhóc 15,chị 16,nhóc thua chị 1 tuổi,phải gọi “chị nghe chưa…
-…Không thích…
-…Thằng nhóc này thật hư…cư sử với người lớn như thế…có gọi “chị” không… ……-Tôi không gọi…cũng không cần gọi…tôi không muốn gặp cô lần nữa -cậu lạnh lùng đáp
-Cậu không muốn gặp tôi vì cậu sợ mình sẽ yêu tôi đúng không?cậu là chàng trai đẹp nhất tôi từng gặp,dù cậu không biết tôi là ai,nhưng chúng ta sẽ cưới nhau đó…
-…thần kinh…- Cậu khẻ cười nó…rồi quay lưng bước đi…
-…Này…cậu có thể nghĩ tôi điên khùng…nhưng lần đầu thấy cậu…tôi cảm thấy cậu có gì đó rất giống tôi…có thứ gì đó gắng kết với nhau…giống như đối phương có thứ gì đó bản thân tìm kiếm…trái tim cậu…có thể cho tôi được không…tôi không có trái tim…hãy cho tôi đập cùng nhịp tim với cậu nhé…-Nó chạy theo,chắn trước mặt cậu nói…
-…Những gì cô nói…rất tiếc tôi chưa từng cảm thấy…- Cậu nhếch mép cười rồi vòng qua nó,tiếp tục bước đi…
-…Cậu nói dối…trong bản nhạc của cậu…cậu luôn cố chơi các bản nhạc vui tươi,tràn đầy hạnh phúc…nhưng tiềc là trong đó luôn chứa đựng 1 tâm trạng bi thương…1 nỗi đau…nhìn vào ai cũng tưởng đó là 1 bản nhạc hoàn hảo…nhưng thực ra…ở nốt la ở lần cao độ thứ 2,cậu luôn bị lỗi…nó luôn ám ảnh cậu…giống như những phím đen trong tôi…-Nó vươn người,kề sát,nói nhỏ vào tai cậu…rồi bỏ đi trong sự ngở ngàng của cậu bé…
Từ ngày đó,ngày nào nó cũng lẫn quẫn bên cậu,dính như kẹo cao su,làm đủ thứ chuyện xấu hổ để cậu chú ý,nhưng cậu vẫn lạnh nhạt với nó,nhưng nó cũng không bỏ cuộc,cùng cậu trải qua rất nhiều chuyện,1 con đường đầy khó khăn thử thách và nước mắt…cho đến 1 ngày…
Rầm
Cánh cữa nhà đó bị đá tung ra,cậu đang ướt sũng vì dầm mưa chạy ùa vào nhà nó…ôm chặc nó…hôn cuồng nhiệt…
-…Này cậu sao thế?-nó đẩy cậu ra,hốt hoảng hỏi
-…Hảy để tôi yêu em được không?…tôi đã yêu em đến mức không còn là mình nữa…-cậu hôn nó say đắm nói
-…Anh không đùa…đây là chuyện anh chắc chắn hơn bất cứ thứ gì…anh đã quá yêu em…anh không thể tiếp tục chạy trốn bản thân nữa…anh yêu em đến mức sẽ ngừng thở nếu 1 ngày không nhìn thấy em…anh có thể có lỗi với cả thế giới…nhưng anh không thể có lỗi với trái tim mình…
-…Đột nhiên cậu sao thế?-nó