CHAP 22: NHỮNG THỨ CÁC NGƯỜI MẤT ĐI…KHÔNG PHẢI CHỈ THẾ THÔI ( 17+)
- Anh 2 à, sao anh không xuống ăn sáng vậy? – Vũ Bội thấy anh 2 mình không xuống ăn sáng,cũng không sang rủ cô đi học,thì lò đầu vào phòng anh nũng nịu gọi…thì cô vô cùng sửng sốt và bối rối khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt…Gia Bảo và nó nằm ôm nhau ngủ say sưa,nó nằm gối đầu lên ngực Gia Bảo,1 tay anh vòng qua ôm lấy eo nó,1 tay nó cũng vòng lên ôm chặc lấy cổ anh,chiếc chăn màu trắng chỉ đắp đến eo,phần thân trên trần lộ hết ra ngoài,nhưng có thể biết được họ không mặc gì trên người…2 người ngủ say sưa không biết trời đất gì…nhưng sao cửa không khoá…là cố ý?
-…Huhuhu…em xin lỗi…- Vũ Bội lặng lẽ chạy vụt xuống lầu,cô muốn che đi những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống,không thể nào,mặt dù lần trước bắt gặp,từ trước đến giờ cũng nghi ngờ,nhưng hôm nay chứng kiến tận mắt thật làm cô không thể tin đây là sự thật,mặt dù người cô yêu là người khác nhưng từ trước đã quen với 1 anh trai trong lòng chỉ có mình,tại sao anh 2 lại như trở thành con người khác khi ở cạnh chị ta thế này…không phải anh luôn lạnh nhạt với mọi thứ…thậm chí không cho bọn con gái lại gần sao…sao có thể?…sao lại thay đổi…mọi người gọi cô là thiên sứ,nhưng cô rốt cuộc cũng không phải…cô cũng là 1 người bình thường…cô cũng có ganh tị…cũng có phẩn nộ…không có chị ta là tốt rồi…
Cùng lúc đó,trong căn phòng đó,khi Vũ Bội vừa đóng cửa chạy đi,nó liền mở mắt ra,nở 1 nụ cười hết sức gian sảo,bên trong nó,như vang vọng tiếng cười rất ghê sợ…như tiếng vọng…từ địa ngục…
- Hừ…thiên sứ à…cánh của cô không còn sạch nữa…tôi nhìn thấu trái tim cô…chào mừng cô đến với địa ngục…đến chổ tôi sẽ vui hơn…làm thiên sứ thật là uổng phí…chỉ cần cho tôi trái tim…tôi sẽ dẫn đường cô đi…nếu không…thứ cô mất đi không phải chỉ có thế thôi đâu…
-…Em thức từ khi nào thế,sao không ngủ thêm…- Gia Bảo giật mình thức giấc,nhìn thấy nó đang mở mắt suy nghỉ gì đó…miệng lẩm bẩm cái gì,anh không rỏ…anh nâng mặt nó lên,âu yếm hôn 1 nụ hôn buổi sáng…mũi anh cụng cụng vào mũi nó…môi ngậm ngậm lấy môi nó đùa giỡn…
-…Không phải…chỉ là trời hơi lạnh em tính ngồi dậy mặc áo vào…
-…Không sao…cho em quần áo tự nhiên…- Nói xong,Gia Bảo vòng 2 tay qua,ôm chặc lấy nó vào lòng,quấn lấy nó như 1 tấm chăn,hơi ấm của anh toả ra thật ấm áp…che lấp đi cái lạnh buốt da vào sáng sớm…cảm giác thật dễ chịu…nhưng bây giờ không còn là ấm nữa mà là nóng…nóng rực…sự đụng chạm thân thiết…đặc biệt Gia Bảo ôm quá chặc…làm cho người nó chạm cả vào cái nhạy cảm của anh,còn ngực nó thì dính chặc vào người Gia Bảo…làm cả người họ nóng rần hẳn lên…có lẻ chỉ 1 đêm không thể thoả lấp được 3 ngày anh thiếu hơi nó…
-…1 lần nữa nhé…-Gia Bảo cuối xuống,thì thầm vào tai nó…
-…Không chịu 1 lần nữa đâu,đau lắm…
-…Không đau…lần này anh sẽ làm thật nhẹ nhàng…- nghe được lời nói ngọt hơn ca