Em Gái Của Gian Thần

Tự do và ràng buộc


trước sau

Trong thiện phòng của Đại Giác Pháp Sư cực kỳ gọn gàng, chỉ có cái giường thấp này mà thôi. Trên giường bài một bộ bàn ghế tre nhỏ, bên trên còn được lót đệm hương bồ.

Lý Lệnh Uyển cùng Đại Giác Pháp Sư ngồi cúi gối trên đệm, sau đó tiểu hoà thượng nhanh tay dâng trà, theo sau tiểu hoà thượng chấp tay đứng một bên.

Lý Lệnh Uyển đưa mắt nhìn tiểu hoà thượng, có lẽ tiểu hoà thượng này chỉ tầm ba bốn tuổi, đuôi lông mày bên phải có một nốt ruồi nhỏ.

Sau đó nàng lại quay đầu nhìn về hướng cửa phòng. Hai cánh cửa mở rộng, nàng có thể nhìn thấy dáng vẻ đầy đề phòng của Mộc Hương, hơn nữa còn có hai nha hoàn cùng mười mấy người hộ vệ đứng canh giữ xung quanh hành lang.

Lý Lệnh Uyển nhịn không được liền bật cười. Nàng nâng tách trà trên bàn lên, từ từ uống một ngụm.

Căn bản Mộc Hương cùng hai nha hoàn kia luôn canh giữ bên người nàng một tấc cũng không rời, nhưng hôm nay nàng muốn tìm gặp Đại Giác Pháp Sư là vì có vài lời muốn nói với ông ta. Nếu có nhiều người trông chừng bên người như vậy, nàng còn hứng thú gì mà nói đây?

Cho nên nàng yêu cầu Mộc Hương tránh đi nơi khác, nhưng nàng ta vẫn một mực từ chối, còn luôn theo sát bên cạnh nàng, cuối cùng nàng cũng nổi giận.

" Ta không biết đại thiếu gia đã dặn dò ngươi như thế nào, nhưng ngươi phải biết nếu ta nói với chàng ngươi chọc giận ta, kêu chàng xử lý ngươi, ta cam đoan chàng sẽ không nói câu nào liền ra tay xử lý ngươi, ngươi có tin không?"

Mộc Hương lập tức cúi đầu, lời Lý Lệnh Uyển nói tất nhiên là nàng ta tin. Từ khi Lý Duy Nguyên đưa nàng ta vào Lý phủ, tuy rằng ở Lý phủ không bao lâu nhưng nàng ta biết rõ chủ thượng đối với Lý Lệnh Uyển như thế nào, thậm chí nàng ta còn âm thầm quan sát bọn họ.

Thật sự Lý Duy Nguyên chỉ còn thiếu mỗi việc moi tim mình cho Lý Lệnh Uyển nữa mà thôi. Chỉ e rằng Lý Lệnh Uyển yêu cầu hắn chuyện gì, tất nhiên hắn sẽ không hề do dự dùng kiếm mà đâm vào ngực nàng ta.

Cuối cùng Mộc Hương chỉ đành thỏa hiệp rời khỏi phòng đứng canh giữ ngoài cửa, thậm chí còn phân phó hộ vệ đứng canh giữ ngoài cửa chùa, nhưng Lý Lệnh Uyển bắt buộc phải để cửa phòng mở.

Bởi vì Lý Duy Nguyên đã phân phó không thể rời khỏi Lý Lệnh Uyển, cho nên Mộc Hương không thể tuỳ tiện để Lý Lệnh Uyển thoát khỏi tầm mắt của mình một giây nào.

Lý Lệnh Uyển cũng lười tranh cãi cùng Mộc Hương, nàng đành tuỳ theo ý nàng ta. Sau đó nàng nhìn thấy Tiểu Phiến đứng bên cạnh mình, nàng liền phất tay với Tiểu Phiến: " Ngươi cũng đi ra ngoài đi."

Tiểu Phiến căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ tiểu thư cũng không tín nhiệm mình sao?

Thật sự nàng ta cũng hiểu được bản thân mình có lỗi với Lý Lệnh Uyển như thế nào, nhưng cả gia đình của nàng ta đều hầu hạ trong Lý phủ, vì vậy nàng ta không thể không nghe theo lời nói của Lý Duy Nguyên...

Trong lòng Tiểu Phiến vô cùng rối bời, vành mắt cũng phiếm đỏ, cuối cùng nàng ta thấp giọng lên tiếng: " Vâng." Sau đó nàng ta rời khỏi phòng, đứng ngoài hành lang.

Lý Lệnh Uyển nhìn Tiểu Phiến rời khỏi phòng, sau một lúc nàng lại quay đầu nhìn Đại Giác Pháp Sư, cười tự giễu: " Đã khiến cho Đại Sư phải chê cười."

Đại Giác Pháp Sư không nói lời nào, trên mặt chỉ mang theo ý cười, tay lần từng hạt châu trong sâu chuỗi Phật.

Lý Lệnh Uyển giơ tay vuốt ve hoa văn trên tách trà, nàng hơi rũ mắt, nhẹ nhàng nói: " Gần đây ta rất muốn tìm một ai đó để tâm sự, nhưng ta lại không thể tìm thấy ai cả. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta liền nghĩ đến Đại Sư, không biết Đại Sư có trách ta đã mạo muội đến đây quấy rầy người không?"

" Tất nhiên là không. Ngài muốn nói chuyện gì, xin ngài cứ nói, lão nạp bằng lòng lắng nghe." Đại Giác Pháp Sư chậm rãi đáp lời.

Lý Lệnh Uyển nghe xong chợt trầm mặc, nàng chỉ cúi đầu nhìn tách trà sứ lượn lờ hơi nước trên bàn.

Đại Giác Pháp Sư cũng không thúc giục nàng, ông ta vẫn như cũ lần từng hạt châu trong tay. Sau đó ông ta nhắm mắt lại, nếu không phải ông ta vẫn còn khảy Phật châu trong tay, quả thật người khác còn nghĩ rằng ông ta đã ngủ.

" Gần đây ta luôn nằm mơ thấy những chuyện trước kia." Sau một lúc, Lý Lệnh Uyển liền nhẹ giọng lên tiếng, " Căn bản đã trải qua nhiều năm nay, ta không còn nhớ rõ những chuyện trước kia, thậm chí cũng không còn để tâm đến. Nhưng gần đây, ta bắt đầu có một cảm giác mơ hồ, rốt cuộc ta không biết đâu mới là hiện thực? Ta không hiểu vì sao bỗng nhiên ta lại xuất hiện ở nơi đây?"

Nàng nói những chuyện trước kia, tất nhiên là những chuyện trước khi nàng xuyên vào quyển sách này.

Nàng biết Đại Giác Pháp Sư sớm đã thấu hiểu hết mọi chuyện, cho nên trước mặt ông ta nàng không cần gì phải che giấu.

Hơn nữa, tuần suất nàng mơ thấy chúng càng ngày càng nhiều, nhìn cũng quá chân thật. Nàng còn mơ hồ nhìn thấy căn phòng trước đây của mình, trên bàn làm việc còn vương vãi những túi snack, một gói bánh quy ăn còn dang dở, bên cạnh còn là cái laptop đã tắt nguồn, chỉ có đèn phòng được bật sáng.

Cho nên khi nàng tỉnh dậy, lại nhìn thấy tấm rèm giường thêu hoa mẫu đơn, còn có tâm bình phong cổ, nàng có chút hoảng hốt không hiểu hiện tại bản thân mình đang ở nơi nào.

Nàng cúi đầu cười khổ: " Mọi chuyện thật là hoang đường. Có đôi khi ta chợt nghĩ, tất cả mọi chuyện có phải chỉ là một giấc mơ? Những người ở đây, có phải cũng chỉ là ảo tưởng của ta? Cũng có thể đó không phải giấc mộng, bằng không sao ta có thể nhớ rõ mọi chuyện trước kia như vậy?"

" Chuyện gì là thật? Chuyện gì là giả?" Đại Giác Pháp Sư vẫn nhắm mắt như cũ, ngón tay khảy từng viên Phật châu, " Vì sao ngài cứ cho rằng thế giới kia không phải là một giấc mơ của ngài?" Giọng nói ông ta vô cùng bình tĩnh nhu hoà, nghe xong thật khiến cho tâm hồn an ổn phần nào.

Lý Lệnh Uyển chợt giật mình. Đối với những vấn đề về tâm linh hay triết học quả thật quá cao thâm, nàng không thể tài nào lý giải nỗi. Thậm chí nàng cũng không thể suy nghĩ thâm sâu như vậy.

Đôi khi chỉ cần sống qua ngày như một người bình thường là đủ, có IQ đủ xài đã là một chuyện hạnh phúc rồi, bằng không nếu cứ suy nghĩ quá cao siêu chỉ sợ sẽ càng trở nên điện loạn mà thôi.

" Nếu ngài vẫn không thể phân biệt rõ đâu là mơ đâu là thật," Trước sau giọng nói của Đại Giác Pháp Sư đều luôn bình tĩnh không
có chút gợn sóng nào, " Thôi thì cứ trân trọng hiện tại, đây mới là điều quan trọng nhất."

Lý Lệnh Uyển cười khẽ: " Chính là cuộc sống như vậy sao, ta phải sống một cuộc sống như cá chậu chim lồng à, một chút tự do đều không có. Cuộc sống như vậy, thật sự ta trân trọng không nổi."

Đại Giác Pháp Sư mở mắt lên, nhìn nàng bằng ánh mắt từ ái. " Thế gian này không có việc gì mà không bị ràng buộc. Từ lúc chúng ta sinh ra, chúng ta đã sớm bị ràng buộc với mọi thứ trên thế gian, ví như ràng buộc trong quan hệ phu thê, quan hệ phụ mẫu, quan hệ gia đình, thậm chí toàn bộ vạn vật trên thế gian đều bị ràng buộc. Ngay cả lúc chết đi, chúng ta còn phải chôn cất trong một cổ quan tài chật hẹp, có khác gì là ràng buộc đâu. Nơi nào có tự do? Bất quá đều cho con người chúng ta tự lừa mình dối người mà thôi."

" Khi còn sống con người chúng ta có nhiều thứ ràng buộc, đến lúc chết đi cũng chỉ hoá thành tro bụi cứ để gió cuốn đi, chẳng phải đây cũng là một sự giải thoát sao?"

Đại Giác Pháp Sư mỉm cười, đưa tay chỉ về phía bên ngoài cửa phòng, ý bảo Lý Lệnh Uyển hãy nhìn ra ngoài: " Ngài xem đi, cây cối, đình viện tất cả tuy chỉ là phong cảnh, nhưng chúng mãi mãi vẫn ở yên một chỗ, cũng không thể tuỳ ý muốn đi đâu là sẽ có thể đi đó."

Bên ngoài bầu trời trong xanh không chút gợn mây. Lý Lệnh Uyển nhìn thấy chỉ trầm mặc không nói gì thêm.

Đại Giác Pháp Sư lại nói tiếp: " Mọi chuyện có tốt cũng có xấu, chưa hẳn bị ràng buộc là một chuyện xấu. Lý thí chủ tính tình cực kỳ tàn bạo, thế gian này sẽ sinh linh đồ thán cũng vì hắn. Nhưng bởi vì ngài đã ra sức giam cầm con mãnh thú trong lòng hắn, cho nên thế gian này tạm thời mới được bình yên như vậy."

Lý Lệnh Uyển nghe xong liền cười rộ: " Sở dĩ ta xuyên vào đây chỉ vì chính là người trói buộc con thú dữ trong lòng chàng ấy thôi sao? Nói đúng hơn, tất cả đều do một tay ta gây ra, cho nên ta phải tự mình giải quyết chúng sao?"

Thời điểm nàng quyết định viết quyển truyện này, nàng đã suy nghĩ ra một cốt truyện thật cẩu huyết, có người chết, có người phải đổ máu.

Vì vậy ban đầu chúng hình thành từ những lời văn của nàng, nếu thật sự có một ngày mọi chuyện xảy ra giống như trong cốt truyện, nàng không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ như thế nào nữa. Cho nên nàng lại trầm mặc.

Bên ngoài gió thổi mạnh qua những cánh cửa sổ, những nhánh cây lay động không ngừng. Ngay cả những tro tàn đàn hương trong lò đồng ba chân cũng bị gió thổi bay khắp phòng.

Lý Lệnh Uyển đưa mắt nhìn lò đồng một chút, sau đó nàng đột nhiên hỏi một câu: " Đại sư, có phải những kết cuộc trong truyện không thể nào thay đổi?"

Đại Giác Pháp Sư chỉ trầm mặc không lên tiếng. Lý Lệnh Uyển liền đưa mắt nhìn ông ta, ông ta cũng đang chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt ông ta vô cùng hiền lành.

Trong lòng nàng cũng đã biết được câu trả lời, nàng rũ mắt, lại từ từ nâng tách trà sớm đã nguội lạnh lên uống một ngụm. Nhưng đôi tay chợt run lên.

Kết cuộc của nàng, còn có kết cuộc của Lý Duy Nguyên đều không thể thay đổi...

Lý Lệnh Uyển ngồi ở trong phòng Đại Giác Pháp Sư thời gian khá lâu. Bất quá hai người bọn họ cũng không nói điều gì nữa, ông ta yên lặng ngồi thiền, còn nàng thì chỉ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa phòng.

Trên bầu trời những đám mây trắng lượn lờ trôi, trong phòng vô cùng yên tĩnh lại còn có những làn khói trầm hương lan toả, nhìn phong cảnh bình yên như vậy, làm cho trong lòng cũng cảm thấy thanh thản.

Cuối cùng vẫn là Mộc Hương tiến vào phòng hối thúc nàng: " Tiểu thư, cũng không còn sớm, người phải trở về thôi."

Lý Lệnh Uyển thu hồi tầm mắt, nàng thoáng nhìn qua Mộc Hương một chút. Sau đó nàng đừng lên, nói cáo từ với Đại Giác Pháp Sư.

Lúc này Đại Giác Pháp Sư liền mở mắt lên, cũng không có ý giữ nàng lại, ông ta chỉ đưa cho nàng sâu chuổi Phật trong tay mình: " Nếu lúc nào tâm tình không yên, hãy thử ngồi thiền trong chút lát."

Lý Lệnh Uyển nói lời cảm ơn, nàng đưa tay nhận lấy chúng đeo lên cổ tay trái, sau đó liền quay người rời đi.

Xe ngựa đã sớm chờ sẵn trước cửa chùa, suốt dọc đường đi đến cửa chùa, Mộc Hương cùng đám hộ vệ luôn theo sát Lý Lệnh Uyển. Chờ sau khi nàng lên xe ngựa, thì mới cảm thấy có được một chút không gian riêng tư.

Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, từ từ chìm vào giấc ngủ. Nàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên nàng cảm thấy xe ngựa dừng lại. Trong lúc không kịp đề phòng, đầu nàng đập vào cạnh xe.

Nàng vừa đưa tay xoá trán của mình, vừa vén màn xe lên, đột nhiên nàng giật mình khi phát hiện Thuần Vu Kỳ đứng cách đó không xa. Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hắn còn dẫn theo rất nhiều hộ vệ đi cùng.

——————-//—//——————-

* Tác giả có lời muốn nói: À, hiện tại những chương sau cũng không dài lắm. Chỉ là ta luôn miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp của nữ chính, cùng nội tâm nữ chính dần dần trở nên nguội lạnh. Vì nàng quá yêu nam chính cho nên nàng mới cố gắng khống chế bản thân như vậy.

Uyển Uyển là một cô gái ngốc nghếch nhưng ngọt ngào, nàng không dám chống đối với Lý Duy Nguyên. Ta biết mấy ngày nay các độc giả cảm thấy không hài lòng với cách cư xử của nam chính, ta cũng không dám đọc bình luận của các bạn.

* Editor: đúng là Nguyên ca trói buộc Uyển Uyển như vậy là không tốt. Nhưng một người vì quá yêu càng lo sợ mất đi thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện