Lúc Lý Lệnh Uyển vén màn cửa sổ xe ngựa lên quan sát bên ngoài, Thuần Vu Kỳ đứng xa xa thoáng nhìn liền biết người trong xe ngựa là nàng. Sau đó hắn lưu loát xoay người nhảy xuống ngựa, nhanh chân đi về phía nàng.
Đám hộ vệ bao quanh xe ra sức ngăn cản hắn, không cho phép hắn tiến đến: " Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"
Thuần Vu Kỳ dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn về phía gã hộ vệ, quát lên hai chữ: " Tránh đường."
Tất nhiên đám hộ vệ không chịu tránh ra, thậm chí cũng không có ý định lùi về sau nửa bước, ngược lại còn tiến lên, giơ tay đẩy Thuần Vu Kỳ.
Hiển nhiên Thuần Vu Kỳ cũng đã nổi giận, hắn không đợi gã hộ vệ ra tay trước, hắn đã nhanh tay giơ roi ngựa đánh lên người đó.
Sau đó một người khác liền thúc ngựa đến đây, theo sau còn có đám người của Mộc Hương. Lúc này đám hộ vệ của Thuần Vu Kỳ cũng nhanh chân chạy đến, cả hai bên đánh nhau một trận bất phân thắng bại.
Nếu cứ để đám người bọn họ đánh nhau như vậy, quả thật là một chuyện không tốt. Lý Lệnh Uyển bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng nhanh tay vén rèm cửa xe, bước xuống xe ngựa.
Tiểu Phiến vội vàng đến đỡ Lý Lệnh Uyển. Bởi vì Tiểu Phiến sợ tình cảnh hỗn loạn tiểu thư nhà mình sẽ gặp chuyện không may, cho nên Tiểu Phiến luôn nắm chặt lấy tay Lý Lệnh Uyển.
Nhưng nàng lại thoát khỏi tay Tiểu Phiến, tự mình tiến lên vài bước, bình tĩnh hỏi Thuần Vu Kỳ: " Huynh đến tìm ta có chuyện gì?"
Từ sau khi nàng xuống xe, ánh mắt của Thuần Vu Kỳ luôn đặt trên người nàng, một giây cũng không rời.
Trong thời gian nàng đang chịu tang mẫu thân, lúc nào nàng cũng ăn bận đơn giản. Có lẽ do quá hấp tấp bước xuống xe, nàng đã quên khoác thêm áo choàng, thân hình mảnh mai đứng trước gió, càng nhìn thấy rõ sắc mặt nhợt nhạt của nàng.
Vào ngày đại thọ của lão thái thái, hắn đã từng gặp nàng. Sau đó Lý Duy Nguyên luôn tìm mọi cách ngăn cản không cho hắn nhìn thấy nàng nữa.
Hiện tại khi nhìn thấy nàng, chỉ trong một thời gian ngắn nàng gầy đi không ít. Trong lòng hắn vô cùng đau lòng thay nàng, hắn kêu một tiếng Uyển Uyển, theo sau nhanh chân tiến về phía nàng.
Nhưng ngay sau đó, hai người bọn họ nghe thấy một âm thanh rút kiếm vang lên, một ánh sáng xẹt ngang qua. Không biết từ bao giờ trong tay của Mộc Hương xuất hiện một thanh kiếm.
Mũi kiếm đang hướng về phía Thuần Vu Kỳ, chỉ cần hắn dám tiến lên một bước nữa, Mộc Hương sẽ không chút do dự đâm kiếm vào hắn.
Theo sát Thuần Vu Kỳ chính là Trường Thanh, tất nhiên Trường Thanh cũng là người biết võ công.
Mộc Hương vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, Trường Thanh nhanh chân tiến lên chắn trước người Thuần Vu Kỳ, đồng thời hắn ta cũng rút kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào người Mộc Hương.
Thuần Vu Kỳ chợt nhíu mày, ánh mắt càng ngày càng trở nên lạnh lùng.
Tuy rằng Lý Lệnh Uyển không biết rõ đám người của Mộc Hương thân thủ như thế nào, nhưng nàng biết đám hộ vệ của Vĩnh Hoan Hầu Phủ võ công rất là cao cường, một mình mà có thể đánh với mười người.
Xem ra đám hộ vệ phía sau Thuần Vu Kỳ đều là những người tinh nhuệ, nếu thật sứ có xảy ra xung đột chỉ e rằng...
" Các ngươi làm gì vậy?" Lý Lệnh Uyển nhìn về phía Mộc Hương, sau đó là Thuần Vu Kỳ, " Có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải động đến đao kiếm?"
Mộc Hương ra lệnh cho đám người đứng phía sau mình thu kiếm. Nhưng Mộc Hương vẫn không nghe theo mệnh lệnh của nàng, vẫn luôn chỉ mũi kiếm về phía Trường Thanh và Thuần Vu Kỳ. Mộc Hương chẳng hề nể mặt nàng chút nào.
Lý Lệnh Uyển không còn cách nào khác, chỉ đành nhìn về phía Thuần Vu Kỳ: " Huynh đến tìm ta có chuyện gì, đừng trước mặt ta động đao động kiếm như vậy, có được không?"
Thuần Vu Kỳ lại nhìn nàng, hắn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, hắn hiểu rõ nàng đang nổi giận, vì vậy liền phân phó Trường Thanh: " Thu kiếm."
Trường Thanh vâng một tiếng, sau đó lưu loát thu kiềm lại.
Thuần Vu Kỳ lại nâng tay lên vẫy vài cái, đám hộ vệ đứng phía sau cũng thu kiếm, sau đó lùi về sau mấy bước.
Vẻ mặt của Mộc Hương vẫn căng thẳng như cũ, tuy rằng nàng ta không thu kiếm về, bất quá nàng ta vẫn hạ kiếm xuống, không còn chỉ mũi kiếm về phía Thuần Vu Kỳ.
Hiện tại cục diện hai bên đã hoà hoãn hơn một chút. Lý Lệnh Uyển cũng âm thầm thở nhẹ một hơi, nhìn về phía Thuần Vu Kỳ, hỏi: " Huynh đến tìm ta, có chuyện gì?"
Nếu không có chuyện gì, làm sao hắn lại nửa đường chặn xe ngựa của nàng như vậy?
Tất nhiên Thuần Vu Kỳ cũng đã âm thầm sai người theo dõi ở bên ngoài Lý phủ, cho nên biết được hôm nay nàng rời khỏi phủ đi đến chùa Thừa Ân, vì vậy hắn nhanh chân chạy đến đây.
Có lẽ Thuần Vu Kỳ vừa mới tan triều rồi chạy đến đây, bởi vì trên người hắn vẫn còn bận quan phục.
" Ta tìm nàng, cũng không có chuyện gì." Vừa rồi Thuần Vu Kỳ nhìn Mộc Hương bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi hắn nhìn đến Lý Lệnh Uyển thì ánh mặt chợt dịu dàng hơn rất nhiều, giọng nói cũng ôn hoà hơn một chút, " Chỉ là ta quá nhớ nàng, cho nên ta muốn đến đây gặp mặt nàng."
Nàng chính là thê tử chưa cưới của hắn, thật sự hắn rất muốn nhìn thấy nàng, cho nên hắn mới đường đột làm ra chuyện như vậy. Hắn thầm nghĩ, trong lòng càng thêm giận Lý Duy Nguyên.
Lý Lệnh Uyển nghe Thuần Vu Kỳ nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy, không tránh khỏi ngẩn người. Sau đó nàng từ từ phản ứng lại, chỉ biết âm thầm thở dài.
Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng nàng vẫn tiến lên hai bước, đối mặt Thuần Vu Kỳ nói: " Ta có mấy lời muốn nói cùng huynh."
Tất nhiên Mộc Hương ra sức ngăn cản không cho nàng đi về phía hắn, nhưng Trường Thanh lập tức tiến liên, mắt thấy Trường Thanh muốn rút kiếm, hoàn cảnh ngày càng không ổn, nàng đành lên tiếng: " Mộc Hương đi cùng ta. Những người khác tạm thời cứ lui qua một bên đi."
Mộc Hương chần chờ không cử động, Lý Lệnh Uyển đã nhanh chân bước đến trước mặt Thuần Vu Kỳ: " Huynh bảo Trường Thanh đi cùng huynh, còn những người khác hãy lui xuống hết đi."
Thuần Vu Kỳ lập tức làm theo ý muốn của nàng. Nàng lại nhìn về phía Mộc Hương: " Cho dù hiện giờ ngươi là nha hoàn kề cận bên cạnh ta, nhưng nếu như ngươi cứ làm việc trái ý ta. Chắc hẳn ngươi cũng đã đoán trước số phận của mình sẽ như thế nào rồi, có đúng không?"
Mộc Hương không còn cách nào khác
đành phải phất tay kêu đám người phía sau mình lui xuống, nàng ta một bước cũng không rời khỏi Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển cũng mặc kệ Mộc Hương, nàng nhìn Thuần Vu Kỳ, tuy giọng nói có hơi nhỏ, ngữ khí lại vô cùng kiên quyết: " Thuần Vu công tử, thực xin lỗi huynh. Trong lòng ta không có chút tình cảm nào với huynh cả, cũng không muốn thành thân cùng huynh. Cho nên hôn sự của chúng ta, huynh có thể từ bỏ được không?"
Nàng đã kiên quyết từ chối như vậy, Thuần Vu Kỳ cảm thấy bản thân mình như rơi xuống đáy vực sâu vạn trượng. Nội tâm giống như có một hòn đá sắc bén đâm vào.
Nhưng hắn vẫn không thể hiện ra mặt, thậm chí hắn còn hơi mỉm cười: " Không sao cả. Chờ sau khi nàng gả cho ta, qua một thời gian nàng sẽ có tình cảm với ta thôi."
Ngụ ý của hắn chính là, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ mối hôn sự này.
Lý Lệnh Uyển lại thở dài: " Huynh cần gì phải làm như vậy? Huynh biết rõ trong lòng ta không hề có cảm giác với huynh, cho dù chúng ta có miễn cưỡng thành thân với nhau, người mệt mỏi chỉ có chính huynh mà thôi."
Hơn nữa nàng cũng sẽ cảm thấy mệ mỏi. Một mình Lý Duy Nguyên, nàng còn chưa thể ứng phó, huống chi lại thêm một Thuần Vũ Kỳ?
Cách tốt nhất cho hai người bọn họ chính là từ bỏ mối hôn sự này. Bởi vì Lý Duy Nguyên luôn nghi ngờ mối quan hệ của nàng cùng Thuần Vu Kỳ, cho nên chỉ có làm như vậy những sự nghi ngờ của Lý Duy Nguyên cũng sẽ từ từ tiêu tan bớt phần nào, đến lúc đó tất cả mọi người đều mới có cuộc sống yên bình.
" Sẽ không mệt mỏi." Thanh âm dịu dàng của Thuần Vu Kỳ vang lên, trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn nàng, " Cho dù có mệt mỏi như thế nào, ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng."
Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn nàng có chút sắc bén hơn, vẻ mặt cũng đột ngột thay đổi. Sau đó không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn nhanh tay bắt lấy tay Lý Lệnh Uyển, kéo nàng về phía mình.
Mộc Hương hốt hoảng nói không nên lời, nàng ta vội giơ thanh kiếm muốn đâm vào Thuần Vũ Kỳ.
Nhưng Lý Lệnh Uyển lại còn đang trong tay hắn. Nàng ta sợ làm Lý Lệnh Uyển bị thương, cho nên khi nàng ta ra chiêu cũng có vài phần e dè.
Lúc này Mộc Hương liền nhìn thấy một bóng người tiến đến, Trường Thanh rút kiếm ra khỏi vỏ, nhanh chóng giao đấu với Mộc Hương.
Đám hộ vệ đứng hai bên nhìn thấy tình huống đột ngột phát sinh như vậy, tất cả đều cầm kiếm giao đấu với nhau, nếu lời nói không thể giải quyết hết mọi chuyện thì cứ để đao kiếm quyết định.
Mộc Hương quát lớn: " Mau buông tiểu thư của ta ra, bằng không đừng trách ta vô tình."
Thuần Vu Kỳ tựa như không nghe thấy lời nói của Mộc Hương, hắn chỉ cúi đầu nhìn Lý Lệnh Uyển đang tựa đầu trong lồng ngực mình.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu tím, cổ áo tím nhạt, nhưng lại không quá cao, cho nên khi nàng vừa quay đầu nhìn về phía Mộc Hương, hắn liền nhìn thấy trên cổ nàng có những dấu đỏ. Những dấu vết kia chính là...
Trong lòng Thuần Vu Kỳ vô cùng khiếp sợ, hắn nhanh tay kéo sát Lý Lệnh Uyển về phía mình, trong khoảng cách gần hắn càng nhìn thấy rõ những dấu vết đó.
Hắn đưa tay sờ lên chúng, trong lòng hắn không còn sự khiếp sợ mà là phẫn nộ. Đây chính là dấu hôn. " Chuyện này là sao?"
Giọng nói của hắn không còn dịu dàng như trước, giờ phút này lại cực kỳ giận dữ cùng lạnh lùng, " Là ai đã đối xử với nàng như vậy? Nói cho ta biết, ta muốn giết chết hắn ta."
Lý Lệnh Uyển cắn chặt môi không lên tiếng. Lúc này trong đầu Thuần Vu Kỳ chợt hiểu rõ hết mọi chuyện.
" Là Lý Duy Nguyên sao? Cái tên súc sinh đó." Những lời này của hắn giống như phát ra từ trong kẽ răng, " Nàng và hắn là huynh muội, mà hắn lại dám làm những chuyện này với nàng. Ta muốn giết chết hắn."
Lúc trước Thuần Vu Kỳ vẫn luôn nghi ngờ dục vọng chiếm hữu của Lý Duy Nguyên đối với Lý Lệnh Uyển đã sớm vượt qua phạm vi huynh muội bình thường, nhưng hắn vẫn không bao giờ dám tưởng tượng Lý Duy Nguyên lại có thể làm...
Cho nên hắn đã hiểu rõ vì sao Lý Duy Nguyên luôn tìm cách ngăn cản hắn gặp mặt Lý Lệnh Uyển.
" Đồ súc sinh này." Đôi tay hắn nắm lấy tay nàng đến phát run, hắn nói ra lời nói này thật sự rất kiên định cùng lạnh lẽo, " Nhất định ta phải giết chết hắn."
Ngay cả thê tử của hắn mà Lý Duy Nguyên cũng làm nhục. Tuyệt đối hắn sẽ không buông tha cho Lý Duy Nguyên.
Lý Lệnh Uyển đang muốn lên tiếng giải thích, bỗng nhiên nàng nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa vang lên.
Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy phía xa xa có người cưỡi ngựa chạy như bay tiến đến đây, trong giây lát người đó đã tiến đến trước mặt bọn họ.
Người ngồi trên ngựa, khuôn mặt tuấn tú nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương. Nội tâm của nàng cảm thấy nặng nề. Người đó chính là Lý Duy Nguyên.
E rằng khi hắn nhìn thấy bộ dạng nàng cùng Thuần Vu Kỳ như vậy, trong lòng hắn lại càng hiểu lầm nàng mà thôi.
——————-//——//—————
* Tác giả có lời muốn nói: Lại quên mất thời giạn đăng chương mới 囧. À, chương sau hai bên sẽ khai chiến.
* Editor: Những chương gần đây cũng khá ngắn nên mình sẽ cố gắng hoàn thành thật sớm nhất có thể.