Phượng Hoàng Chấn Phong đặt nhẹ nhàng cô xuống chiếc giường rộng lớn của anh rồi bước đến ghế sofa ngồi xuống.
Lúc này từ bên ngoài Thiên Hàn Tùng Quân bước vào, anh mặc một bộ thường phục đậm chất phong lưu không có dáng vẻ nào của một vị bác sĩ trẻ cả.
Thiên Hàn Tùng Quân không để ý đến xung quanh anh liền nhìn Phượng Hoàng Chấn Phong hỏi đầy châm chọc:
- Yo...!Sao hôm nay Phượng Hoàng thiếu chủ có nhã hứng gọi tôi về vậy, người như cậu mà cũng bị thương à?_ Tuy trêu đùa là thế nhưng ánh mắt của anh vẫn đảo nhìn xung quanh rồi đôi mắt đen láy dừng lại khi nhìn thấy Phượng Hoàng Ngọc Băng người đầy vết thương bầm tím đang nằm trên giường.
- Băng nhi, sao em ấy lại bị thương nặng vậy?
Phượng Hoàng Chấn Phong không hề quan tâm đến những lời nói của Thiên Hàn Tùng Quân, chỉ lãnh đạm mở miệng:
- Lo làm việc của cậu trước đi._Sau đó, anh quay bước ra ngoài.
Trong phòng, Tùng Quân bắt đầu xem qua các vị trí vết thương trên cơ thể cô rồi nhanh chóng bôi thuốc và băng bó.
Chỉ một lúc sau đó mọi vết thương đã được xử lý gọn gàng và cẩn thận.
Sắc mặt cô cũng không còn tái nhợt nữa.
Từ trong phòng, giọng Tùng Quân nói vọng ra:
- Xong rồi đấy, vào đi!_ Cánh cửa phòng được mở ra, Phượng Hoàng Chấn Phong bước vào nhìn về phía Tùng Quân đang rửa các vết bẩn trên tay rồi nhìn sang cô đang nằm yên tĩnh trên giường, sau đó cất giọng:
- Vết thương như thế nào?
- Chỉ là vết thương ngoài da không có gì đáng ngại, tôi đã bôi thuốc và băng bó rồi.
Phượng Hoàng Chấn Phong chỉ gật đầu, im lặng tin tưởng vào khả năng của Thiên Hàn Tùng Quân.
Thiên Hàn Tùng Quân vốn là người thừa kế của Thiên Hàn gia nhưng thay vì tập trung vào học hỏi về nguyên liệu chế tạo vũ khí thì Tùng Quân lại đâm đầu vào học y.
Về y thuật của Thiên Hàn Tùng Quân người khác có thể không biết nhưng Phượng Hoàng Chấn Phong thừa biết khả năng của Tùng Quân như thế nào.
Dù mang bộ dáng khá phong lưu nhưng khi bắt đầu vào công việc khả năng tập trung của Tùng Quân mới được bọc lộ.
Mọi thao tác của anh vô cùng nhanh gọn và chính xác, không có