Con trai, có bận việc gì không?_ Phượng Hoàng phu nhân thật sự bất lực trước sự lạnh lùng vô cảm của con trai mình.
- Không! Có chuyện gì mẹ cứ nói!_ Phượng Hoàng Chấn Phong bình thản thả người xuống bộ sofa kiểu hoàng đế rồi lạnh lùng đáp.
- Đây là Ngọc Băng là em gái ruột của con, ta từng nhắc đến với con trước đây, con hãy thay ta nuôi dưỡng,chăm sóc và dạy dỗ cho con bé được không?_ Phượng Hoàng phu nhân cất giọng trầm thấp nhanh chóng vào thẳng vấn đề, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt điển trai nhằm xem phản ứng của anh.
Phượng Hoàng Chấn Phong vẻ mặt sắc lạnh vẫn không chút cảm xúc,đôi mắt hổ phách sắc bén âm trầm đánh giá cô gái trước mặt.Như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn vào mình, Ngọc Băng e dè ngẩng đầu lên đưa đôi mắt con mèo to tròn sợ hãi nhìn anh.
Cho dù đã thấy qua vô số người con trai khôi ngô tuấn tú trên Tivi, thời khắc này Ngọc Băng cũng không khỏi kinh ngạc, người con trai trước mặt thật sự đẹp trai quá đi.
Khuôn mặt anh vô cùng đẹp như được điêu khắc, đường nét trên khuôn mặt sâu như tượng tạc, mỗi một giác quan cũng đều tính tế vô cùng.
Đôi mắt sâu thẳm đen tuyền lấp lánh như ánh sao, dường như một ánh mắt thôi cũng có thể nhìn thấu linh hồn một người.
Chiếc mũi cao thon cùng đôi môi mỏng khẽ nhếch lên đầy ma mị.
Ngọc Băng ngẩn người nhìn vẻ đẹp của anh mà quên mất đi sự sợ hãi ban đầu.
Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau cùng đánh giá về đối phương, bằng một cách nào đó âm thanh lạnh giá bén nhọn, xuyên qua lớp không khí vang lên.
- Tùy mẹ sắp xếp!_ Anh lạnh lùng ném lại vài chữ rồi đứng dậy lên lầu.
Phượng Hoàng phu nhân nghe vậy, trong lòng phấn khởi vui mừng không thôi.
Bà sâu xa, ý vị quan sát cô con gái nhỏ của mình.
Bà có thể đưa cô qua Mỹ sống cùng bà nhưng bà lại không làm thế.
Bởi vì bà muốn con gái khi lớn lên thật mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân mình.
Bà biết cô chính là ánh nắng mặt trời sưởi ấm cho 5 đứa con trai suốt ngày lạnh lùng như tảng băng ngàn năm của bà.
Suy nghĩ trong chốc lát, bà mới mĩm cười dịu dàng nhìn cô:
- Băng nhi, từ giờ trở đi con tên Phượng Hoàng Ngọc Băng - thiên kim đại tiểu thư Phượng Hoàng gia và tòa thành Băng Phong này chính là nhà con và con chính là cô chủ của nơi đây.
Com sẽ sống ở đây cùng anh hai Phượng Hoàng Chấn Phong và 4 người anh trai khác nữa đó là Thiên Hàn Tùng Quân, Huyết Cửu Đình Phúc, Đông Phương Long Thần và Hoàng Ngọc Uy Vũ.
Con phải nghe lời các anh và tuyệt đối đừng bao giờ chọc giận hay cãi lời các anh.
Con nhớ chưa?_ Phượng Hoàng phu nhân thận trọng dặn dò cô.
Đọc t????????????ệ???? ha????, t???????????? cập ????ga???? ++ T???????? mT????????????ệ????.Ⅴ???? ++
- Con nhớ rồi ạ! Nhưng mẹ không sống cùng con sao ạ?_ Ngọc Băng đưa đôi mắt long lanh ngập tràn nước mắt nhìn bà.Cô không muốn rời xa bà một lần nào nữa cả.
- Con gái ngoan, không được khóc! Mẹ sẽ không sống cùng con được.
Con sẽ sống ở đây với các anh và bác quản gia nhé! Họ sẽ thay mẹ chăm sóc và bảo vệ cho con thật tốt, chẳng ai còn có thể bắt nạt, ức hiếp con nữa đâu.
Các anh sẽ cho con tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất nên con yên tâm nhé! Khi nào có thời gian mẹ sẽ về đây thăm con.
Con có chịu không?_Phượng Hoàng phu nhân cưng chiều ôm cô vào lòng dỗ dành.
Bà thật sự cũng không nỡ rời xa cô con gái bé bỏng này của mình một chút nào cả nhưng cả thế giới của bà đang ở Mỹ.
Ngọc Băng do dự một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.
Phượng Hoàng phu nhân xoa đầu cô đầy yêu thương.
Bà kêu Trần quản gia đưa cô đi nghỉ ngơi.
Ngọc Băng sau khi được thay một bộ váy mới trong xinh đẹp hơn nhiều.Bộ váy trắng