Phượng Hoàng Ngọc Băng nhận lấy ly sữa một hơi uống sạch,hương vị ngọt béo hoà tan vào miệng,cô vô cùng thích.
- Ngon quá!
- Vậy đến tối tôi pha cho cô nữa nhé!
Ngọc Băng vui vẻ gật đầu, Ni Ni lập tức đưa cô đi tắm rửa sạch sẽ, Ni Ni đưa cô đến tủ quần áo chỉ vào nói:
- Đây là trang phục bà chủ đã chuẩn bị tạm thời cho cô.Cô thích bộ nào thì lấy mặc nhé!
Ngọc Băng nhẹ nhàng gật đầu,Ni Ni liền ra ngoài.
Đến trưa, Ni Ni đem thức ăn lên phòng cho cô, gõ cửa:
- Cô chủ! Ăn cơm thôi nào!_ Ngọc Băng vẫn ngồi gục mặt một góc không nói lời nào.
- Cô chủ ơi! Cô mở cửa ra đi nào, từ tối hôm qua tới giờ cô chưa ăn gì hết!
- Không ăn! Không ăn đâu!_ Ngọc Băng nhìn ra ngoài cửa lắc đầu nói.
- Cô chủ! Không ăn sẽ bị đau dạ dày đó, sáng nay cô chỉ uống chút sữa không có chất dinh dưỡng!
- Aaaaa! Không ăn! Không muốn ăn đâu! Đi đi_ Ngọc Băng tức giận hét lớn.
...
Trần Ni Ni nhẫn nại hết lời khuyên nhủ cô nhưng cô vẫn không nghe đành bưng mâm cơm xuống.
________________
Đến tối khoảng 8h, Phượng Hoàng Chấn Phong từ tập đoàn trở về, Trần Ni Ni liền báo cáo lại tình hình của cô.
- Cậu chủ, lúc sáng cô chủ chỉ uống chút sữa, nhưng từ lúc đó đến giờ cô ấy không chịu ăn uống gì cả, tôi lo cô ấy sẽ không chịu nổi mất.
Nghe Trần Ni Ni nói cô không chịu ăn cơm thì đôi mày kiếm anh nhíu lại.
Con bé này định tuyệt thực luôn hay sao chứ?
Tắm xong, anh lấy chìa khóa dự phòng trực tiếp mở cửa phòng cô ra.
Ngọc Băng đang nằm nghịch điện thoại thì bất ngờ thấy anh đi vào phòng mình.
- Anh...hai! Anh ra khỏi phòng em!
Anh không có một chút biểu cảm gì trước câu nói đuổi người của cô mà anh lập tức đi đến bế cô vững bước đi xuống lầu mặc cho người trong lòng không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh.
- Anh hai! Anh làm gì vậy? Bỏ em xuống.
- Đã gọi một tiếng anh hai thì ngoan ngoãn nghe lời.
Ngọc Băng như nhớ ra lời căn dặn của Phượng Hoàng phu nhân tối hôm qua.
Cô dừng lại mọi động tác phản kháng, vùng vẫy, ngoan ngoãn để cho anh bế.
Chấn Phong nhìn cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình thì nhếch môi hài lòng sải bước một đường thẳng đi xuống nhà ăn, anh đặt cô ngồi lên đùi mình.
Ngọc Băng nhìn bàn ăn trước mặt cùng mùi hương thơm phức sộc thẳng vào mũi cô khiến cô không khỏi cảm thấy đói bụng.
- Sao? Thích không?
- Thích ạ! Anh hai! Em muốn ăn!_ Ngọc Băng cười tít cả mắt đáp khiến Chấn Phong nhíu mày khó hiểu.
- Bình thường ở Kiến gia em không được ăn những thứ này sao?
- Không ạ! Dì và chị không cho em ăn a!_ Ngọc Băng thành thật trả lời.
- Vậy bọn họ thường cho em ăn cái gì?_ Anh tò mò hỏi.
- À, em ăn thức ăn thừa của người hầu, đôi lúc còn không được ăn gì suốt mấy ngày liền a!_ Ngọc Băng ngây ngô trả lời.
Nghe cô nói mà anh không khỏi tức giận, cảm thấy phẫn nộ với những con người không một chút tình người này.
Tuy nhiên khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn không xuất hiện một