Em Gái Khốn Kiếp Của Tôi

Chương 6


trước sau


 
Chương 6
 
Tiết thứ nhất là tiết tiếng Anh, giáo viên dạy tiếng Anh là một giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp nhưng Tiểu Mỹ chỉ lắng nghe được một lát thì suy nghĩ bắt đầu chạy loạn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở đối diện khu tiểu học, cách một thao trường lớn chính là khu cấp hai, cô nhìn chằm chằm vào nơi cửa sổ sáng ngời, nghĩ thầm tên Ân Triết Phi kia nhất định sẽ có vẻ mặt thối nghiêm túc và rối rắm khi biết mình và hắn học chung một khu trường học!
 
Cô bật cười xấu xa, tên nhóc đáng chết không học chung một trường với anh sao tôi có thể có cơ hội chỉnh anh?
 
"Ân Tiểu Mỹ, em trả lời câu hỏi này đi." Thấy đôi mắt đăm đăm của giáo viên tiếng Anh cùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng đó, ngay lập tức Tiểu Mỹ như bị tạt một xô nước lạnh.
 
Ân Tiểu Mỹ đứng lên, nhìn thấy trên bảng đen viết một nhóm câu tiếng Anh, nhất thời như rơi vào mộng.
 
"Những từ này có nghĩa là gì?" Giáo viên chỉ cây thước vào câu: "Good morning."
 
"Mèo lộn xộn?"
 
Giáo viên trẻ tuổi bật cười nói: "Đúng vậy, em nói nghe thử xem, tại sao mèo lại lộn xộn hả?"
 
Tiểu Mỹ nhìn bạn học xung quanh đang nín cười nín đến nội thương, gương mặt liền đỏ bừng, nhất thời trên trán đổ mồ hôi, đây coi như là xuất sư không tiệp (*) nha còn chưa có trừng trị Ân Triết Phi đã tự mình tử trận trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Là câu thơ trích từ bài thơ Shu Xiang của Đỗ Phủ bày tỏ sự thương cảm với cái chết của Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng chết trước khi đánh bại Ngụy giành được thắng lợi sự việc này đã khiến các anh hùng tương lai không khỏi rơi lệ.
 
Cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Bởi vì mèo không ngoan."
 
Các bạn học đều không nhịn được nữa cả lớp cười ầm lên, phần lớn bọn họ đã bắt đầu học tiếng Anh, ngay từ ở nhà trẻ nên mấy câu này đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Ân Tiểu Mỹ đỏ bừng mặt, tới tận bây giờ cô mới biết, người da mặt dày như cô vậy cũng sẽ có lúc xấu hổ đến mức đỉnh đầu bốc khói.
 
"Ngồi xuống đi nghe giảng cho tốt." Không thích cười như giáo viên tiếng Anh cũng bị cô bé này chọc cười, lộ ra hàm răng trắng, sau đó bắt đầu giảng giải ý nghĩa câu. Ân Tiểu Mỹ như lâm phải đại địch, ánh mắt bắt đầu nhìn chằm chằm lên bảng, cẩn thận nghe giảng.
 
Tan lớp, cô không nhịn được oán trách Tống Viên Viên ngồi cùng bàn: "Cậu không chịu nói cho mình biết..." Tống Viên Viên mang vẻ mặt vô tội ngẩng đầu lên từ dưới bàn, trong miệng đầy bánh bích quy nói: "Mình cũng đâu có biết, mình đang bận ăn bánh mà!" Lúc này, Tiểu Mỹ mới phát hiện trong ngăn bàn của Viên Viên tất cả đều là đồ ăn vặt: từ trái táo, trái đào đến bánh snack khoai và tôm, từ hạt dưa đến mứt hồng, mì trẻ em, đầy đủ mọi thứ.
 
"Wase! Cậu có nhiều đồ ăn như vậy." Tiểu Mỹ nhỏ giọng nói: "Nhưng mới vừa rồi không phải là con cú mèo đó nói, không cho học sinh đi học mang theo đồ ăn vặt sao?"
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sao hết!" Tống Viên Viên nhai nhai, hai bên quai hàm căng phồng giống như một con gấu nhai đồ ăn: "Chẳng qua là cô ấy sợ mình sẽ làm rơi đồ ăn trên đất thôi, đợi lúc về mình quét dọn sạch là được."
 
Ân Tiểu Mỹ có chút lo lắng, nhìn xem xung quanh một chút, ánh mắt chăm chú nhìn bạn học, nhắc nhở: "Cậu không sợ bạn học khác mét với giáo viên à!"
 
"Mét với giáo viên? Tại sao chứ?" Tống Viên Viên trợn tròn đôi mắt to,  có chút không hiểu, cô ăn đồ ăn của mình mà, nếu bọn họ cũng muốn ăn thì cô chia cho họ là được.
 
"Mình cũng không biết." Tiểu Mỹ nghĩ đến lúc mình còn ở cô nhi viện có đứa tố cáo với người lớn, mặc dù cô cũng không có trêu chọc bọn họ, bọn họ lại muốn làm lớn chuyện mét với giáo viên, giống như có người trời sinh liền ưa đâm thọc.
 
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Mao Thuỵ Anh dẫn theo một cô bé từ cửa phòng học đi tới, cô vội vàng nói: "Viên Viên mau cất đồ đi!"
 
Nhưng Mao Thuỵ Anh đã quát to một tiếng: "Tôi đã quy định thế nào? Ai cho phép em ăn ở trong lớp hả?" 
 
Mao Thuỵ Anh xông tới, một tay kéo Ân Tiểu Mỹ ra, đối diện với vẻ mặt thất kinh của Tống Viên Viên nói: "Tốt! Lại dám ăn ở trong lớp!" Ánh mắt vẩn đục của bà nhìn chằm chằm Tống Viên Viên với khí thế hung hăng, Viên Viên ngập ngừng, tội nghiệp nhìn về phía Ân Tiểu Mỹ.
 
"Cô ơi, hôm nay là ngày đầu tiên do cậu ấy không biết!" Ân Tiểu Mỹ lập tức nói đỡ.
 
Mao Thuỵ Anh mới nhớ ra hôm nay là ngày đầu tựu trường, bà chỉ đành thở hồng hộc nói: "Được rồi! Lần này coi như cho qua, không trừng phạt em nhưng tôi sẽ tịch thu toàn bộ đồ ăn!" Bà không khách khí chút nào tịch thu hết đồ ăn của Tống Viên Viên rồi đi ra ngoài, lúc này mới nhớ tới cô bé lén đi mật báo, lập tức cười híp mắt nói: "Em thật là một đứa bé ngoan, em tên là gì vậy?"
 
Cô bé giống như là đang chờ những lời này, liền đáp ngay: "Em tên là Lâm Đệ Nhất!" Cô rất tự hào nói ra tên mình.
 
Hả... ? Ân Tiểu Mỹ tự dưng rùng mình, quái thế nào, cái tên này còn quê mùa hơn so với mình, thật sự có thể xưng là rùa chiến đấu với rùa đất! Nhưng Mao Thuỵ Anh lại tán thưởng gật đầu, ôm bao lớn, bao nhỏ thức ăn rời đi.
 
Tống Viên Viên chép miệng, mặt như đưa đám, đầu ngón tay út khẩy khẩy cái bàn, uất ức nói không nên lời.
 
"Được rồi!" Tiểu Mỹ an ủi cô: "Sau này cẩn thận hơn chút!" Cô nhìn Lâm Đệ Nhất ở cách đó không xa, không khỏi có chút bất đắc dĩ, người thích đâm thọc luôn làm cho người ta nhức đầu.
 
Tiết thứ hai là tiết số học, giáo viên dạy số học là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, nho nhã, thoạt nhìn khí vũ hiên ngang hơn nữa trong lúc dạy học còn xen kẽ kể một chút chuyện cười để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Ân Tiểu Mỹ học rất vui vẻ, Tiểu Mỹ chọt chọt một bên mặt buồn bã của Tống Viên Viên nói: "Thầy giáo này giỏi thật ha!"
 
"Đúng vậy!" Viên Viên nhìn thầy giáo trên bục giảng ỉu xìu nói: "Thầy Lý là giáo viên ưu tú của cả nước đấy, rất nhiều trường học đều bỏ ra số tiền lớn mời thầy đi, có điều hiệu trưởng tinh ranh hơn lại bỏ ra số tiền lớn hơn giữ thầy lại, còn để cho thầy ấy đảm nhiệm chức chủ nhiệm." 
 
"Cậu biết rõ vậy à." Tiểu Mỹ rất kinh ngạc khi biết Viên Viên biết rõ ràng như thế.
 
"Bạn học Tiểu Mỹ, em trả lời giúp thầy một vấn đề này đi." Một giọng nam dịu dàng, trầm thấp vang lên, làm cho dáng vẻ con hổ nhỏ của Ân Tiểu Mỹ chấn động.
 
Trời ạ! Hôm nay bản thân đạp phải cứt chó sao? Tại sao ai cũng điểm tên cô vậy! Tiểu Mỹ không nhịn được muốn oán thán, những giáo viên này trí nhớ kinh người, sao chỉ mới soát qua tên một lần đã nhớ rõ cô vậy? Hay là bởi vì hôm nay cô mặc một thân màu hồng, quá mức nổi bật? Cô dùng tốc độ sánh ngang với rùa đen chậm chạp đứng lên, vẻ mặt so với Tống Viên Viên ở một bên càng như đưa đám. 
 
Thầy Lý dịu dàng nhìn Tiểu Mỹ nói: "Đếm từ một tới một trăm theo cách vừa rồi thầy mới chỉ." Tiểu Mỹ hết sức phiền muộn, nhìn chằm chằm vào thầy giáo, cô đếm từ một tới mười còn có vấn đề chứ đừng nói việc đếm tới một trăm.
 
Dạ dạ a a hồi lâu, cuối cùng cô chỉ đành từ bỏ nói: "Em không..."
 
"Ngoan ngoãn nghe giảng." Ý thầy bảo cô ngồi xuống.
 
Ân Tiểu Mỹ mang vẻ mặt đau khổ, im miệng.
 
Thật xui xẻo nhất định là cô xung khắc với cái trường học này.
 
Lâm Đệ Nhất quay đầu lại khiêu khích nhìn Tiểu Mỹ, sau đó "Từ từ" giơ tay phải thật cao giống như pháo bắn lên trời.
 
Hiển nhiên thầy Lý có chút kinh ngạc, bởi vì anh cũng không thật sự muốn hỏi Ân Tiểu Mỹ, chỉ là muốn cô bé ngoan ngoãn nghe giảng mà thôi nhưng anh vẫn nói: "Vậy thì Lâm Đệ Nhất em trả lời đi!" Lâm Đệ Nhất đứng lên ngay cả ngừng nghỉ lấy hơi cũng không, cứ một hơi nói ra.
 
Tiểu Mỹ vô cùng lo lắng nhìn Lâm Đệ Nhất, Lâm Đệ Nhất sẽ không bị đứt hơi chết chứ?
 
"À... Rất tốt." Thầy Lý không kìm được cảm thấy dở khóc dở cười, vì cô bé có cảm xúc mạnh mẽ này.
 
Nhưng được khen ngợi Lâm Đệ Nhất rất hưng phấn, quay đầu lại liếc nhìn Ân Tiểu Mỹ một cái.
 
Ôi chao, ôi chao, ôi chao, ôi chao?
 
Ân Tiểu Mỹ liên tục lâm vào tình trạng bi thương, rốt cuộc đại não đã có chút giác ngộ, tại sao Lâm Đệ Nhất lại nhìn mình? Không lẽ là đang khoe khoang với cô?
 
Mặc dù không hiểu tại sao, đột nhiên bản thân lại trở thành quân xanh của Lâm Đệ Nhất nhưng Tiểu Mỹ bỗng có một loại cảm giác hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ, cho tới bây giờ cô còn chưa từng qua gặp người nào dám chủ động trêu chọc mình, ôi chao! Những người bạn nhỏ bình thường đều sẽ rất sợ Tiểu Mỹ, cô cười cười vô lại có bản lĩnh thì ngươi phi ngựa tới đây!
 
~
 
Đến buổi chiều lúc 3 giờ, toàn bộ học sinh tiểu học giống như châu chấu từ trong sân trường tuôn ra.
 
Tiểu Mỹ liếc thấy ông Trương đang hưng phấn vẫy tay với mình, lập tức nhảy cẫng lên gọi: "Ông ơi!" Cô gái nhỏ chạy như bay đến, tựa như con khỉ lập tức nhào đến trên người ông nói: "Cháu rất nhớ ông!" Mặc dù chỉ mới tách ra một ngày nhưng cứ như đã lâu lắm rồi cô không gặp ông Trương.
 

"Ha ha! Nha đầu ngốc! Ông cũng nhớ cháu! Ngày đầu tiên đi học thế nào? " Ông Trương ôm Tiểu Mỹ vừa vui vừa gấp mà hỏi, nhìn khí sắc cô bé con này cũng không tệ lắm.
 
"Không dễ chơi!" Tiểu Mỹ lắc cái đầu nhỏ, rất là mất hứng.
 
"Vậy ông đưa cháu về nhà với mẹ nha, A Xuân đã chuẩn bị cho cháu rất là nhiều đồ ăn ngon."
 
"Vậy... Ân Triết Phi thì sao?" Cô vẫn không thể gọi ra tiếng anh trai.
 
"Buổi chiều A Phi có hoạt động khóa ngoại, học bơi với đấu kiếm phải sáu giờ mới có thể về lận!" Ông Trương ôm Tiểu Mỹ lên xe nói: "Chúng ta về nhà trước, A Phi đi xe đạp."
 
Học bơi? Tiểu Mỹ cũng không biết còn có loại hoạt động ngoại khóa này, nghĩ đến bơi lội trong lòng cô không khỏi nảy ra ý nghĩ xấu, một điểm quan trọng lập tức xông lên đầu.
 
Đây chính là điểm quan trọng, vô cùng, vô cùng, nguy hiểm...
 
"Ông Trương, dù sao cũng về sớm, cháu muốn đi cắt tóc, trên đầu trọc một chổm cắt tóc ngắn che kín mới tốt." Tiểu Mỹ năn nỉ nhìn ông Trương ánh mắt của cô là sự kết hợp giữa đen và xanh trong cái đen pha đôi chút màu xanh biếc sánh với gương mặt như búp bê của con bé thật sự là vô cùng đáng yêu, Tiểu Mỹ không phải là đứa trẻ lai hai dòng máu chứ, đột nhiên ông Trương nghĩ như vậy.
 
"Có được hay không vậy, cháu muốn cắt đi

mớ tóc dài!" Tiểu Mỹ năn nỉ nói.


 
           "Chuyện này... Ông không tiện làm chủ, phải hỏi mẹ cháu mới được." Ông Trương bị làm khó, Thường Mỹ mua cho cô một đống kẹp tóc vải len sọc, nếu cắt tóc đi không khỏi đáng tiếc. Vậy mà chung quy ông không cưỡng lại được đứa bé này nhõng nhẽo, dù cứng rắn cũng mềm đi, dẫn đứa bé này đến tiệm cắt tóc trẻ em.
 
Một tiếng sau hai người mới về đến nhà, Thường Mỹ nhìn ra ngoài cửa thấy một bé trai vừa quen thuộc lại xa lạ không khỏi "A" một tiếng, định thần nhìn lại mới nhìn ra là Tiểu Mỹ.
 
Ông Trương cười khổ giải thích: "Con bé nháo muốn cắt tóc, bác không thể làm gì khác hơn là dẫn con bé đi, Thường Mỹ đừng trách bác." Cái người thợ cắt tóc vô lương, lại còn nói mình chỉ biết cắt một kiểu tóc duy nhất, chính là úp cái chén lên đầu sau đó tỉa đi tóc thừa xung quanh.
 
"Không đâu, bác Trương đừng nói vậy, cháu chỉ hơi bất ngờ thôi." Thường Mỹ cười lên quan sát kiểu tóc kappa (*) kỳ quái của Tiểu Mỹ rồi nói: "Lần này tốt lắm, mẹ có thể lấy quần áo cũ của Triết Phi cho con mặc, đợi nó trở về cũng hù dọa cho nó giật mình." Mặc dù con bé để tóc dài đẹp mắt hơn nhưng kiểu tóc không phân biệt nam nữ như bây giờ lại càng thú vị hơn.
 
(*)
 
Đến buổi tối cha con Ân gia trở về cùng lúc, đợi khi nhìn thấy một bé trai xinh xắn, nhỏ nhắn mặc T-shirt màu đen cộng với quần ngắn, cả hai đều sửng sốt một chút, còn tưởng rằng Thường Mỹ lại nhận nuôi thêm một bé trai nữa.
 
Nhưng rất nhanh sau đó họ liền phát hiện ra đây là Tiểu Mỹ giả trang, lúc này Ân Triết Phi cau mày nói: "Khó coi chết đi được!"
 
Còn Ân Nhược Tức lại hiền lành cười nói: "Tiểu Mỹ thế này thật đáng yêu, chỉ là sao lại đổi kiểu tóc kỳ quái thế này?" Còn may là con bé này xinh xắn, nếu không với kiểu tóc kappa này quả thật rất quỷ dị.
 
"Tiểu Mỹ biết anh trai muốn có một em trai! Nên Tiểu Mỹ giả trang thành em trai là được, anh trai vẫn không thích sao?" Đôi mắt to tròn của cô chăm chú nhìn Ân Triết Phi tràn đầy mong đợi.
 
Thật chó má, cô làm vậy chỉ là muốn ra vẻ cho ba mẹ nhìn mà thôi!
 
Ân Triết Phi vốn muốn nói ra mấy lời độc ác nhưng nhìn vào đôi mắt ngọc lưu ly giống y như của mẹ thì chung quy không thể nói ra miệng, hơi mất tự nhiên nói: "Cũng được."
 
Thường Mỹ cảm động, chắp tay trước ngực nói: "Ôi! Tiểu Mỹ thật là một đứa bé ngoan, sao lại ngoan như vậy chứ? Triết Phi, sau này con phải dõi theo chăm sóc em gái nha! Được rồi, hôm nay chúng ta ăn mừng ngày đầu tiên Tiểu Mỹ đi học!"
 
Ân Triết Phi tận lực che dấu tâm tình của mình, một dáng vẻ gió thổi mây bay nói: "Cuộc thi lần này con đứng nhất toàn khối."
 
"Giỏi, vậy cũng thuận tiện ăn mừng Triết Phi đứng nhất toàn khối." Thường Mỹ cười nói. 
 
           Tại sao lại là "Thuận tiện"? Vẻ mặt Triết Phi lại âm trầm.
 
Quên đi, hôm nay sẽ không so đo với tiểu nha đầu này, còn rất nhiều thời gian.
 
Hiệp thứ N, hòa.
 
====
 
Ngay từ lúc Ân Tiểu Mỹ cắt kiểu đầu quả dưa thì kế hoạch trả thù của cô đã bước đầu hình thành nhưng cô lại chậm chạp không có áp dụng, không phải bởi vì cô không muốn, mà là bởi vì đống bài tập trên trường đang ép cô muốn điên!
 
Lớp một và lớp hai cô còn miễn cưỡng dựa vào chút thông minh để chạy theo nhưng đến học kỳ của lớp ba cô đã nghiêm chỉnh đứng cuối lớp, chẳng qua là cứ luôn gạt Thường Mỹ không dám nói cho bà biết.
 
Về phần Thường Mỹ thì cô thấy con trai mình là một thần đồng từ trước đến giờ đều không cần cô tốn tâm tư lo nghĩ, vậy nên cô cũng không mấy để ý đến chuyện học tập của Tiểu Mỹ, mà ngược lại cứ chiếu theo thiên phú của A Phi đưa Tiểu Mỹ đi học một số môn khác như học biểu diễn, học thanh nhạc.
 
Cứ như vậy, đống bài thi trong cặp sách Ân Tiểu Mỹ càng ngày càng nhiều, tựa như quả bom hẹn giờ, tùy thời sẽ khiến cô nổ tung biến thành Ân Tiểu Tra (mảnh vụn).
 
===
 
Buổi chiều thứ sáu ông Trương có chuyện phải về nhà, nên Tiểu Mỹ chỉ có thể đi tìm Ân Triết Phi đi về cùng, cô lanh lợi đi thẳng tới chỗ hồ bơi thấy bên trong tấm kính thủy tinh tất cả đều là hơi nước tạo thành lớp sương mờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Không nhìn thấy được người! Cô áp sát mặt vào cửa kiếng chớp mắt.
 
"Nhóc con, tìm ai đó!" Ông chú trong hồ bơi bước ra, trước mắt như sáng lên thằng bé thật đáng yêu cũng không biết là con nhà ai, cắt cái đầu quả dưa mà còn đáng yêu như thế!
 
"Chào ông cháu tìm anh trai của cháu! Anh ấy tên là Ân Triết Phi." Vẻ mặt của Tiểu Mỹ không giống như là đến tìm anh trai mà giống như là đi tìm cái chết.
 
"Là em trai của Triết Phi! Thật đáng yêu! Mau vào đi bọn họ sắp huấn luyện xong rồi, cháu có thể ngồi ở chỗ này chờ anh trai." Không nghĩ tới em trai của Triết Phi có dáng vẻ thế này... Không giống với Triết Phi! Giống ai đây?
 
Trong đầu ông chú chợt lóe lên, đúng rồi, mẹ Triết Phi không phải là đại minh tinh Thường Mỹ sao? Đứa bé này chính là phiên bản nhỏ của Thường Mỹ!
 
Tiểu Mỹ ủ rũ cúi đầu đi tới, một mặt là bởi vì phải đi về với Ân Triết Phi, mặt khác là bởi vì thành tích tệ hại của mình, hiện tại khiến cô như muốn hỏng mất.
 
Cô nhớ Viên Viên cũng đâu có nghe giảng nhưng lại có thể được 100 điểm còn cô mặc dù trên phiếu điểm cũng có 0 nhưng vế trước không phải 7 thì là 8!
 
Xuyên qua lớp kính, Tiểu Mỹ có thể nhìn thấy bên hồ bơi có mấy nam sinh mặc quần bơi đi tới đi lui.
 
Haiz! Thành tích của Ân Triết Phi quá tốt, vẫn cứ luôn đứng nhất hơn nữa còn là á quân trong cuộc thi bơi lội của thanh thiếu niên trong cả nước, đạt giải vô địch cưỡi ngựa thiếu niên, là lá bài chủ chốt của đội đấu kiếm, còn có thể vẽ tranh bằng một tay, nói tiếng Anh rất giỏi...
 
Ba nói sau này anh trai muốn đến Thường Thanh Đằng (*) học nên những thứ này còn kém xa vẫn chưa đủ.
(*) Tên tiếng Anh Ivy League (Liên đoàn Ivy) ban đầu đề cập đến liên đoàn thể thao của tám trường đại học ở đông bắc Hoa Kỳ (xem mục nhập NCAA ), sau đó đề cập đến bảy trường đại học và một trường cao đẳng và sử dụng "Ivy". Một tên cho liên minh đại học.
Các trường thuộc Liên đoàn Ivy đều là hạng nhất của Mỹ cũng sản sinh ra nhiều Học giả Rhodes nhất của Liên minh Đại học, tám trong bảy trường trong thời kỳ thành lập thuộc địa của Vương quốc Anh . Tám tổ chức bao gồm: Đại học Harvard, Đại học của bang Pennsylvania, trường Đại học Yale, Đại học Princeton, Đại học Columbia, Đại học Dartmouth, Đại học Brown và Đại học Cornell. Tám trường Ivy League ở Hoa Kỳ đều là các trường đại học tư thục. Giống như các trường đại học công lập, các trường này nhận được cả tài trợ của chính phủ liên bang và các khoản tài trợ tư nhân cho nghiên cứu học thuật. Các liên minh đại học hàng đầu trên thế giới ở các quốc gia nổi tiếng bao gồm Liên minh Chín trường Đại học Trung Quốc, Nhóm Đại học Russell ở Vương quốc Anh , Hội nghị Nghiên cứu Học thuật Nhật Bản , Nhóm Trường Kỹ thuật Công nghệ cao Paris ở Pháp , Liên minh Tám trường Úc , Liên minh Đại học U15 Đức và Đại học Nghiên cứu U15 Canada Liên minh v.v.
 
Tiểu Mỹ thấy thật hoang mang, không lẽ trong cái trường học đằng gì đó  toàn là quái vật như Ân Triết Phi vậy sao? Làm sao mà trên cõi đời này còn có thể có người, giỏi đồng loạt nhiều phương diện như vậy hả? Cô cảm thấy mình có thể giải quyết hết đống bài tập là đã rất giỏi rồi. 
 
"Người bạn nhỏ, mau nhìn xem, đây có phải là mẹ cháu hay không?" Ông chú đang xem máy vi tính ở bên cạnh đã lên web, tìm ra bộ phim ‘Thiên nga’ vô cùng nổi tiếng của năm đó đưa cho cô xem, Tiểu Mỹ hứng thú tiến tới.
 
Ôi chao? Thật là mẹ đó! Cô có chút giật mình nhìn chằm chằm màn ảnh!
 
Mẹ trên màn ảnh thật là đẹp nha! Mặc váy dài màu trắng giống y như một con thiên nga thánh khiết, cho đến hiện tại khi xem lại bộ phim này thì tình tiết, bối cảnh cùng cảnh quay đều không thể chê được hơn nữa Thường Mỹ ở trong đó đẹp tựa như một bức tranh vẽ!
 
Mẹ là minh tinh! Vậy mà cô lại không biết! Khó trách mỗi lần mẹ đi ra ngoài, tỷ số người ngoái đầu lại nhìn cao đến vậy!
 
Tiểu Mỹ nhìn nét đẹp của mẹ mà kinh ngạc đến ngây người, trong lúc nhất thời chỉ lo há miệng ngây ngốc nhìn màn ảnh, lúc này đội huấn luyện bơi lội đã kết thúc, các nam sinh đều đi vào phòng thay quần áo tắm. Ông chú vội vàng tắt cửa sổ video, một lát sau Ân Triết Phi lau đầu tóc ướt nhẹp đi ra, nhìn thấy Tiểu Mỹ khóe miệng cậu co rút lại thản nhiên nói: "Đi thôi!"
 
Tiểu Mỹ so với anh còn co rút hơn nhưng vẫn chào ông chú một tiếng rồi ngoan ngoãn cùng anh đi ra ngoài.
 
Ông chú có chút hiếu kỳ, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của hai đứa bé thì suy nghĩ, hình như là tình cảm anh em đang gặp nguy cơ!
 
Ân Triết Phi đi đến chỗ giữ xe, đẩy xe đạp ra ngoài, thì nhìn thấy Ân Tiểu Mỹ đang trò chuyện với bạn học bơi của mình đến khí thế ngất trời, một đám con trai vây quanh Tiểu Mỹ, vui vẻ cười đùa với đứa bé đáng yêu:
 
"Em tên là gì?"
 
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
 
"Anh trai có đẹp trai không?"
 
"Là em trai của Ân Triết Phi luôn giữ bản mặt than? Không giống nha!"
 
"Anh có một em gái cũng lớn cỡ em vậy, hai đứa có thể hứa hôn từ nhỏ?"
 
Tiểu Mỹ tán gẫu với bầy cầm thú này rất vui vẻ: "Không được đâu anh trai! Em là con gái, ôi chao."
 
Ân Triết Phi mang khuôn mặt lạnh lùng đạp xe đến đó, cau mày, chán ghét  nói: "Lên đi!"

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện