Chương 7
Tiểu Mỹ như bị điện giật, nhảy khỏi sự bao vây của mọi người, vụng về muốn leo lên xe của anh, lập tức có nam sinh tốt bụng ôm cô ngồi lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cảm ơn anh..." Cô còn chưa kịp nói hết câu, Ân Triết Phi đã đạp bàn đạp chạy đi!
Làm hại cô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng!
Người con trai này thật là siêu cấp xấu tính! Tiểu Mỹ ngồi ở phía sau, bắt lấy áo anh nghiến răng nghiến lợi.
Thiếu niên đạp xe đạp xuyên qua phố xá phồn hoa sầm uất, ánh đèn rực rỡ được thắp lên, gió đêm lành lạnh thổi xuyên qua mái tóc cậu, mang tới cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, mùi hương dầu gội đầu cùng một chút nước khử trùng của hồ bơi, bởi vì chạy quá nhanh hai bên bộ quần áo thể thao phồng ra như một cánh buồm.
Đầu tóc ngắn của Tiểu Mỹ bị gió táp đến làm cho bù xù như đống rơm, cô cười hì hì nói: "Anh trai, quần áo của anh bị gió thổi phồng lên giống như nịt ngực á!"
"Két ——!" Một tiếng thắng xe điếc tai vang lên, xe dừng ngay lại, đầu cô va vào tấm lưng kiên cố của người phía trước, người này quay đầu lại tặng cho cô một ánh mắt ăn thịt người.
"Sao lại dừng lại?" Cô xoa xoa lỗ mũi.
"Đèn đỏ." Cậu lời ít mà ý nhiều đáp lại, sau một lát nói thêm: "Giữ cho vững đi đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần đầu bắt chuyện thất bại nhưng Tiểu Mỹ cũng không nổi giận.
Muốn báo thù một người, thì trước tiên phải lấy được tín nhiệm của người đó!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc này cô rất am hiểu đấy!
~
Khí trời càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã đến tháng 11, hôm nay là ngày lễ tạ ơn vào ngày lễ này trường học cho học sinh tiểu học nghỉ nửa buổi chiều, giáo viên tiếng Anh xinh đẹp lấy ra một xấp thiệp chúc mừng dịu dàng nói: "Các bạn nhỏ hôm nay là lễ tạ ơn, các em có thể viết những câu cảm ơn vào thiệp chúc mừng này, sau đó có thể về nhà sớm đưa cho ba và mẹ xem!"
Giáo viên tiếng Anh phát thiệp ra, rồi xoay người viết những câu tiếng Anh liên quan đến lễ tạ ơn lên bảng đen.
Buổi sáng học mỹ thuật, mới vừa vẽ qua tranh cảm ơn đấy! Lần đầu tiên Tiểu Mỹ biểu đạt lòng hiếu thảo rất là kích động, đặc biệt chọn một đoạn lời chúc dài nhất viết lên.
Sau khi tan học, người con gái hiếu thuận Tiểu Mỹ dưới sự hướng dẫn của ông Trương trực tiếp giao tấm lòng hiếu thảo này đến công ty của Ân Nhược Tức.
~
Trong phòng làm việc, Ân Nhược Tức đang xem xét lại tài liệu cho hội nghị lần sau, thư kí Văn Huyên đẩy cửa đi vào nói: "Ân tổng, đây là bản kê hàng hoá bên Đông Nam Á đưa tới." Cô là một người con gái trẻ tuổi, có gương mặt xinh đẹp cùng dáng người yểu điệu, lúc này cố ý kéo thấp cổ áo sơ mi, theo động tác cúi người của cô khe rãnh mê người như ẩn như hiện.
Vậy mà Ân Nhược Tức không hề ngẩng đầu lên chỉ nói: "Trước cứ để đó đi."
Cô có chút thất vọng đặt đồ xuống, dịu dàng nói: "Ân tổng, còn có chuyện gì không?"
"Không có." Anh đơn giản nói ra hai chữ này, dáng vẻ nhíu mày kiểm tra tài liệu vô cùng xuất chúng.
Đều nói thời điểm đàn ông nghiêm túc là mê người nhất, quả nhiên lời này không sai.
Văn Huyên chỉ đành phải đi ra ngoài, mới đi tới cửa thì một đứa bé giống như một viên đạn đạo xông tới, suýt nữa đụng ngã cô.
"Ba ba!" Tiểu Mỹ quơ cánh tay ngắn ngủn, lập tức nhào tới trên người ba mình!
Hiển nhiên là Ân Nhược Tức lấy làm kinh hãi: "Tiểu Mỹ? Sao con lại tới đây? Hôm nay không đi học sao?"
"Hôm nay là lễ tạ ơn! Giáo viên nói muốn tụi con tặng quà cho phụ huynh!" Cô giống như con thỏ đào đất, lục lọi trong cặp sách, lôi ra bức tranh nhăn nhúm do mình vẽ cùng với tấm thiệp chúc mừng xinh đẹp.
Ông Trương ngồi xuống ghế salon trong phòng làm việc, nhận lấy trà của Văn Huyên đưa tới cười nói: "Vẫn là con gái tỉ mỉ, đứa cháu trai kia của bác cũng không ngoan được như vậy, Nhược Tức vui không?"
Ân Nhược Tức nhìn bức tranh đầu trâu mặt ngựa, tựa như không phải vẽ người mà cảm động cười, ngược lại anh chưa từng nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ tặng cho quà cho mình, anh cứ luôn cảm thấy Tiểu Mỹ với Thường Mỹ tương đối thân cận, lại lo lắng con bé từng gặp phải cha nuôi như vậy sẽ sợ hãi mình, cho nên đối với con bé cũng không mấy thân thiết nhưng hình như anh sai lầm rồi, con bé mười phần tinh lực này tuyệt đối là người của trường phái lạc quan!
Văn Huyên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mỹ giống Thường Mỹ như đúc, trong lòng không khỏi có chút bực mình, người phụ nữ kia lúc nào thì lại sinh ra một đứa bé nữa vậy, thế mà cô lại không hề hay biết gì!
Cái cô tức chính là, Thường Mỹ chẳng qua cũng chỉ là một minh tinh mà thôi, thật không rõ vì sao Ân tổng lại coi trọng cái loại phụ nữ không có đầu óc đó.
Trẻ con nhạy cảm, lập tức nhận ra được ánh mắt mang ý xấu, liền nhìn sang Văn Huyên lớn tiếng nói: "Dì à, ánh mắt dì thật là đáng sợ!"
Ôi chao? Cô thế nào... Văn Huyên vội vàng cười nói: "Đứa bé này, nói gì đó, dì rất đáng sợ sao?"
Ánh mắt Tiểu Mỹ lướt qua cổ áo kéo thấp của cô ta, ngây thơ nói: "Vâng, có thể là vì dì trang điểm quá đậm đó! Thoạt nhìn rất dọa người, mẹ Tiểu Mỹ không trang điểm cũng rất xinh đẹp! A! Ngực của dì giống như cái mông quá! Thật là tròn!"
Lúc này Ân Nhược Tức mới nhìn đến trang phục của nhân viên mình, lập tức quát lớn: "Cài nút áo lại đi! Như vậy còn ra thể thống gì!"
Gương mặt Văn Huyên đỏ bừng, vừa cài lại nút áo vừa vội vã đi ra ngoài, trên mặt ông Trương như cười như không, người phụ nữ này không phải là muốn đào người từ tay Thường Mỹ đó chứ? Người phụ nữ này tính nhầm rồi, tiểu tử Ân Nhược Tức này đã nhìn quen đấu đá trên thương trường, ghét nhất chính là phụ nữ nhiều tâm cơ, huống hồ trước đây tiểu tử này đã phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể theo đuổi được Thường Mỹ, ông đều tận mắt chứng kiến hết thảy.
Mà cũng không sao, dù gì thì cũng chỉ là một thư ký, chờ thư ký trước đó hết phép nghỉ bệnh trở lại thì đổi là được.
Ân Nhược Tức xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Mỹ nói: "Cảm ơn Tiểu Mỹ nha, ba ba rất thích." Mặc dù trên thiệp chúc mừng có vài từ đơn viết còn sai nhưng anh lại cảm thấy rất ấm lòng.
Anh tháo khung hình trong phòng làm việc xuống, lấy hình vẽ bên trong ra, trịnh trọng đặt bức tranh Tiểu Mỹ vẽ vào trong.
"Oa! Bức tranh Tiểu Mỹ vẽ là tác phẩm nghệ thuật đó!" Tiểu Mỹ ngẩng đầu vui mừng, phòng làm việc mang phong cách lạnh, cứng rắn lại bởi vì một bức vẽ kỳ quái mà sinh ra một chút không khí ấm áp.
"Nhất định tương lai Tiểu Mỹ sẽ trở thành một nhà nghệ thuật gia!" Ông Trương không ngừng vỗ ngọt, nịnh bợ con bé.
"Chú Trương, trưa nay cùng đi ăn cơm đi! Sau đó nhờ chú chở Tiểu Mỹ về nhà." Ân Nhược Tức ôm lấy con gái, sao con bé này vẫn nhẹ như vậy.
"Cần gì ăn bên ngoài? Đúng lúc, đã lâu rồi chưa có tới nhà ăn của công ty vẫn rất hoài niệm, ở nơi này ăn là được rồi, Tiểu Mỹ đi cùng ông đến nhà ăn có được hay không?" Ông quá hiểu Ân Nhược Tức, thằng nhóc này luôn cảm thấy thẹn trong lòng, nên