Tình Nhu dỗi hờn không buồn nhìn hắn nữa, cô thẳng thừng quay mặt đi, một đường khí nóng thở ra cho thấy sự ức chế nhẹ những chuyện tên biến thái này làm với bản thân mình.
Nam nhân cũng hiểu nên chỉ nhẹ nhàng xoa đầu vật nhỏ, xong xuôi đỉ ra bếp, đeo tạp dề vào rồi tự tay nấu bữa tối cho cả hai.
Mọi hành động rất nhanh nhẹn và gọn gàng, tay nghề cũng khéo léo và biết nấu nhiều món ăn nên việc chuẩn bị bữa ăn cho cả hai, nhất là chăm bẵm cho vật nhỏ không phải là vấn đề lớn với Nhâm Cảnh Thâm
Trong khi đó, Tình Nhu nhìn xung quanh, tò mò:
- Bà Miên cùng mọi người nghỉ sớm rồi à anh?
Cảnh Thâm vừa nấu nướng vứa tiếp chuyện:
- Ừ, tôi bảo họ về rồi...!với cả sắp tới không cần thường xuyên tới đây nữa, họ sẽ về lại biệt phủ Nhâm gia, tiếp tục công việc cũ tại đó
Tình Nhu ngớ người, cô gặng hỏi:
- Sao thế anh? Có mọi người sẽ đỡ đần các công việc nhà mà cũng vui vẻ hơn chứ ạ?
Nhâm Cảnh Thâm đưa ra một bát cơm chiên nóng hổi, mùi thơm hửi lên mũi đã thu hút Tình Nhu rất nhiều.
Nam nhân ngồi bên cạnh cô, cả hai cùng dùng bữa tối, hắn trả lời:
- Không cần đâu, tôi với em ở cùng nhau đã quá vui vẻ rồi...!Còn việc nhà thì em đừng lo, cách vài ngày tôi sẽ gọi họ tới
Tình Nhu vừa xúc cơm vừa lặng thinh suy nghĩ, ở cùng tên biến thái này 24/7, chưa biết tương lai ra sao chứ gần tới đây đã thấy nguy hiểm cho bản thân rất nhiều.
Nữ nhân ăn thật nhanh vì cơn đói lặi quặn dưới bụng, trước mắt cô phải nạp năng lượng một chút, tí nữa mới có sức lí lẽ với tên ác ma này được
Nhâm Cảnh Thâm cơ hồ không hiểu Tình Nhu sao ăn nhanh thế, châm chọc:
- Em đói lắm à? Ăn đến mắc nghẹn bây giờ
Tình Nhu liếc mắt sang nhìn hắn, ánh mắt hằm hè trước khuôn mặt cà rỡn của nam nhân, còn không phải do Nhâm Cảnh Thâm hắn biến cô thành dạng khổ sở vậy sao.
Nữ nhân quay ngoắt đi không quan tâm, giận dỗi như con mèo xù lông, chỉ rằng nữ nhân không có móng vuốt để cào sạch đi khuôn mặt dày của hắn
Sau cùng cả hai ăn xong rồi, Nhâm Cảnh Thâm cũng dọn dẹp xong, toan đi lại gần vật nhỏ thì cô lớn tiếng:
- Nè khoan...!anh đừng có qua, đứng đó...!đứng đó nói chuyện cho ra lẽ
Nhâm Cảnh Thâm đặt đĩa nho xuống bàn, hắn nhàn nhã ăn tráng miệng, đáp:
- Ừ..
em nói đi
Tình Nhu cẩn thận ủ ấm chiếc áo lông quanh mình, thắc mắc:
- Sao tự dưng anh lại bảo mọi người về nhà chính chứ? Mà em với anh ở riêng...!em không yên tâm
Nhâm Cảnh Thâm nhún vai, trầm mặc:
- Em nhạy cảm quá rồi..
tôi đâu làm gì em mà lại khiến em không yên tâm
Tình Nhu bắt đầu cảm thấy có chút mơ hồ, không đợi Tình Nhu đáp lại, Cảnh Thâm đi đến