Em Khiến Anh Cuồng Si

Chương 11


trước sau


Thời điểm Tạ Lẫm phát hiện ra hình như Chu Uyển Doanh cố tình trốn tránh anh.
 
Chắc là vào tháng 07, bộ phim điện ảnh mới do Chu Uyển Doanh làm nữ chính chính thức khởi chiếu. Chủ đề của bộ phim này được công chúng đón nhận hơn bộ ‘Kiếm Mặt trăng’, Chu Uyển Doanh nổi tiếng chỉ trong một đêm, trong vòng mấy ngày, fans Weibo đã tăng lên vài triệu. 
 
Khi đó Chu Uyển Doanh đã chính thức bận rộn, thường xuyên nhận được lời mời chụp ảnh bìa từ các tạp chí lớn. Các bữa tiệc ở trong giới cũng đều mời cô đến dự.
 
Đối với người trong giới giải trí mà nói, các bữa tiệc kiểu này thực sự là một dịp rất tốt để xã giao.
 
Chu Uyển Doanh đã từng là một người không chút nổi bật bên trong cái giới này, cho dù khi đó Trương Nguyệt đưa cô tới tham gia thì cũng sẽ không có ai chú ý đến cô trong các buổi hoạt động đó cả.
 
Nhưng khi phim điện ảnh công chiếu, độ hot của cô bỗng được cao lên, khi tham gia tiệc tối thì sẽ có rất nhiều người quen biết hoặc không biết tiến tới trò chuyện với cô vài câu.
 
Nhưng trời sinh cô đã không giỏi xã giao, toàn bộ quá trình đều phải bày ra gương mặt tươi cười, khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
 
Hơn nữa đoạn thời gian trước vì phải đi khắp nơi tuyên truyền phim nên cô đang cực kỳ mệt, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã phải lập tức tham gia nhiều lịch trình quay chụp kèm với các loại hoạt động xã giao như này, khiến cô cảm thấy cả người như sắp rã rời kiệt quệ.
 
Quan trọng hơn là, Trương Nguyệt không cho cô tuyển nhân viên, từ mấy ngày đó tới nay, tất cả công việc đều do cô tự mình làm, từ tự mua quần áo, tự trang điểm, thậm chí phải tự bắt taxi để tham gia các hoạt động như này. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Cho đến khi cô Hạ biết được chuyện này vào mấy hôm trước thì bà đã cho cô mượn tạm tài xế của bà ấy.
 
*
 
Tối nay, cô ngồi xe tới khách sạn tham gia một bữa tiệc từ thiện.
 
Khi đến nơi, đã có đầy xe đỗ trước cửa.
 
Chú Hạ tài xế lái xe vòng ra ngoài cửa khách sạn tìm một lượt mà cũng không tìm được chỗ trống để đậu xe.
 
Chu Uyển Doanh ngồi ở ghế sau, thấy cũng hơi trễ rồi nên cô nói với tài xế: “Chú Hạ, chú dừng ở chỗ đối diện bãi đỗ xe giúp cháu, cháu đi bộ qua cũng được ạ.”
 
Chú Hạ cũng không còn cách nào khác, đành phải lái xe sang chỗ đối diện bãi đỗ xe.
 
Xe dừng lại, Chu Uyển Doanh lễ phép nói với tài xế: “Chú Hạ, làm phiền chú ở ngoài chờ cháu một lát nhé.”
 
Chú Hạ liên tục nói: “Không sao không sao, cháu cứ từ từ.”
 
Chu Uyển Doanh gật đầu, lúc này cô mới mở cửa xe ra, xách váy bước xuống xe.
 
Đêm nay cô mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng nhạt, phần chân váy hơi rộng, khá bất tiện khi đi đường.
 
Một tay cô cầm túi xách, tay kia cầm tà váy, mang một đôi giày cao gót bảy phân, cẩn thận đi tới phía trước.
 
Ngay khi cô đang đứng ở ven đường, chờ làn xe đi qua, lúc cô chuẩn bị sang đường, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc chạy tới đây.
 
Xe Rolls-Royce màu đen, biển số xe ngũ quý.
 
Xe chạy tới, nhân viên tiếp đón tại cửa khách sạn vội vàng tiến lại hỗ trợ di dời xe.

 
Chiếc xe Rolls-Royce đến muộn, thuận lợi chạy vào vị trí để xe rộng rãi.
 
Thật ra đêm nay trời vẫn còn mưa, mặt đất có chút ẩm ướt.
 
Chu Uyển Doanh nhìn thấy một bóng người duyên dáng bước xuống từ chỗ ghế phụ.
 
Tuy rằng cách hơi xa, nhưng Chu Uyển Doanh vừa liếc mắt đã có thể nhận ra ngay, đó là nữ minh tinh Tống Nam Chi.
 
Cô ấy vừa xuống xe, trợ lý đứng bên cạnh lập tức bung dù, che chắn mưa cho cô ấy.
 
Chu Uyển Doanh nhìn gương mặt Tống Nam Chi đang nở một nụ cười xinh đẹp, bỗng nhiên cảm thấy Trương Nguyệt nói rất đúng, chỉ có thiên kim nhà giàu như thế này mới là người cùng một thế giới với Tạ Lẫm.
 
Cô thấy xe tắt máy, khi cửa bên ghế lái mở ra, cô vô thức trốn ra sau cái cây lớn bên cạnh.
 
Cô cũng không hiểu vì sao mà bản thân lại muốn trốn tránh, có lẽ do cảm giác mặc cảm tự ti trong lòng ảnh hưởng.
 
Bởi vì cô thích Tạ Lẫm, mà cảm thấy không có chỗ dung thân.
 
Hai tay Tạ Lẫm đút vào túi quần, đi ở phía sau Tống Nam Chi, hai người một trước một sau tiến vào khách sạn.
 
Chu Uyển Doanh đứng phía xa nhìn bọn họ tiến vào, mới đi ra cái cây, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xách theo tà váy thận trọng tránh vũng nước, đi qua phía bên kia đường.
 
Bởi vì trên đường bị kẹt xe nên Chu Uyển Doanh tới muộn một chút.
 
Thời điểm cô tiến vào đại sảnh, bữa tiệc đã bắt đầu, người chủ trì đang phát biểu ở trên đài, đa số khách mời đều đã ngồi vào bàn.
 
Cô đứng ở cửa, nhìn vào bên trong.
 
Cơ bản mỗi bàn đều đã đầy chỗ, chỉ có bàn bên Tạ Lẫm là còn trống một ghế.
 
Vì bữa tiệc được tính theo số lượng người có mặt, nên sẽ không có nhiều chỗ ngồi.
 
Bên bàn đám Tạ Lẫm còn trống bởi vì có ai đó vẫn chưa tới kịp.
 
Chu Uyển Doanh nhìn thấy một chiếc bàn trong góc hình như vẫn còn một chỗ trống, cô vô thức muốn đi qua bên đó.
 
Nhưng muốn đến đó, vẫn phải đi qua bàn của đám người Tạ Lẫm.
 
Bởi vì tiệc tối đã bắt đầu, cô xách theo tà váy đi sang hướng bên kia, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
 
Tạ Lẫm đã nhìn thấy cô từ sớm, ánh mắt dừng trên người Chu Uyển Doanh, lại thấy cả đoạn đường cô đều không nhìn về phía anh đến một lần.
 
Cũng không biết là không nhìn thấy, hay là làm bộ không nhìn thấy.
 
Tần Chiếu còn đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy Chu Uyển Doanh xách theo tà váy muốn đi về phía trước, cậu cười gọi cô lại: “Đây nè, em gái Uyển? Đi đâu đấy? Bên đây có chỗ ngồi này.”
 
Cậu chỉ vào cái ghế trống bên cạnh Tạ Lẫm, nói: “Ngồi chỗ này đi.”
 
Chu Uyển Doanh nghe thấy Tần Chiếu nói chuyện với cô thì bất giác dừng bước.
 
Nhưng cô cũng không ngồi xuống bên cạnh Tạ Lẫm, cười nói: “Không sao đâu, tôi sang bên kia cũng được.”
 
“Vậy tôi đi trước.” Nói xong, cũng không đứng lại quá lâu, cô lập tức xách theo tà váy đi đến phía cái bàn trong góc kia. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Tần Chiếu nhìn theo bóng dáng Chu Uyển Doanh, hơi ngạc nhiên, cậu đến gần Tạ Lẫm, nhỏ giọng hỏi: “Tình huống này là sao? Không phải hồi trước em gái Uyển còn rất nhiệt tình với cậu sao?”
 
Vì còn mang theo ô che mưa, còn tự đưa nó đến nhà Tạ Lẫm.
 
Sao bây giờ có cơ hội ngồi cạnh Tạ Lẫm thì ngược lại không ngồi?
 
Vẻ mặt Tạ Lẫm lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Sao tớ biết được.”
 
Từ lần trước gặp Chu Uyển Doanh ở cửa rạp hát cho tới bây giờ thì cũng đã qua tầm bốn tháng.
 
Tạ Lẫm là người được coi như thiên chi kiêu tử cao quý có chức có quyền từ nhỏ, không có khả năng chủ động theo đuổi phụ nữ.
 
Chu Uyển Doanh không chủ động xuất hiện, anh cũng không có hứng thú mà suy đoán tâm tư của cô.
 
Bình thường công việc của anh rất bận, cũng không thường xuyên nghĩ đến Chu Uyển Doanh. Chỉ khi phim điện ảnh được công chiếu, gần đây cô bỗng được hot, đôi lúc sẽ nghe thấy đạo diễn hoặc là nhà đầu tư nào đó nhắc tới tên Chu Uyển Doanh trong các bữa tiệc.
 
Nghe thấy tên Chu Uyển Doanh, anh mới có thể bất chợt nhớ tới cô.
 
Khi nhớ tới cô, ít nhiều sẽ có chút bực bội không tên.
 
Rốt cuộc người phụ nữ đang câu dẫn anh, lại bỗng nhiên không nói một lời mà biến mất khỏi tầm mắt anh, sống 28 năm cuộc đời, chưa từng có ai dám dụ dỗ anh như vậy. 
 
Suốt cả bữa tiệc, Chu Uyển Doanh đều yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng nói chuyện với những người bên cạnh cô.
 
Tại chiếc bàn trong góc này, khách mời đều là những người không quá nổi tiếng, dạo này Chu Uyển Doanh đang hot, địa vị cao hơn trước rất nhiều. 
 
Nhưng cả đêm Chu Uyển Doanh đều rất khiêm tốn, khi nói chuyện cùng người khác, khuôn mặt cô đều sẽ nở một nụ cười dịu dàng.
 
Sau khi ăn xong, những diễn viên ngồi cùng bàn cầm điện thoại xin được chụp ảnh chung với cô, ai đến cô cũng không từ chối, dịu dàng nở nụ cười đồng ý.
 
Cả một đêm Tạ Lẫm đều có chút thất thần, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về hướng Chu Uyển Doanh một cái. 
 
Khi nhìn thấy một nam diễn viên dựa lại gần Chu Uyển Doanh để chụp ảnh chung, khuôn mặt anh đột nhiên tối sầm lại.
 
Anh đưa mắt nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh rất lâu, vậy mà cô không hề nhìn về phía này lấy một cái.
 
*
 

Bữa tiệc hôm nay kết thúc, thời gian cũng không quá muộn.
 
Tần Chiếu đã quyết định gọi đám bạn trong giới bọn họ về nhà chơi mạt chược.
 
Tâm trạng Tạ Lẫm không tốt lắm, cả một đêm đều bày ra bộ mặt người sống chớ gần.
 
Vậy mà đêm nay vận may của anh còn rất tốt, ở trên bàn đại sát tứ phương [1].
 
[1] Đại sát tứ phương (大杀四方): đánh đâu thắng đó
 
Cậu bạn thân vô tình nói đùa, hỏi: “A Lẫm đây gọi là đen tình, đỏ bạc à [2]? ”
 
[2] Gốc: Tình trường thất ý, tiền bặc đắc ý (情场失意,赌场得意): nghĩa là thất bại trong tình yêu, thành công trên sòng bạc, hay theo theo người Việt ta hay nói “đen tình, đỏ bạc”.
 
Bằng hữu ở trong giới ai mà không biết Tạ Lẫm là cây vạn tuế ngàn năm, vẫn luôn độc thân.
 
Vốn dĩ lời nói này cũng chẳng có gì, nhưng đêm nay lại đúng lúc đụng trúng họng súng của Tạ Lẫm, anh hừ lạnh một tiếng, hiệp kế tiếp lại xuống tay càng tàn nhẫn, tất cả bạn bè có mặt đều thua đến rỗng túi, gào lên thảm thiết: “Đại ca đừng mà, dù sao cậu cũng phải để lại cho chúng tôi ít tiền mua thuốc lá chứ.”
 
Khi trời gần sáng, Tạ Lẫm thắng đến mức thoả mãn, sảng khoái ném xấp tiền dày lên trên bàn.
 
Tạ thiếu gia coi tiền tài như cỏ rác, mời mọi người ăn khuya.
 
Còn anh thì đứng dậy rời đi, về nhà tắm rửa ngủ bù.
 
*
 
Lần thứ hai nhìn thấy Chu Uyển Doanh, là vào cuối tháng 07.
 
Hôm đó Tạ Lẫm khá phiền muộn, nhàn rỗi không có việc gì nên đi tìm Mạnh Lan chơi cờ.
 
Hôm đó anh không lái xe, ngồi ở ghế sau, còn chưa vào sân thì đã nhìn thấy Chu Uyển Doanh qua

cửa sổ xe. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Cô mặc một chiếc áo chống nắng màu trắng và một chiếc quần đùi màu lam nhạt, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, đang ngồi xổm hái rau với cô Hạ.
 
Trên mặt nở một nụ cười xinh đẹp, đang vui vẻ nói gì đó với cô Hạ, cũng không biết trên gương khuôn mặt trắng nõn đã dính phải bùn đất.
 
Tạ Lẫm nhìn gương mặt Chu Uyển Doanh xuyên qua cửa sổ xe.
 
Ánh mặt trời tháng bảy đã chói mắt, nhưng anh lại cảm thấy nụ cười của Chu Uyển Doanh còn lóa mắt hơn.
 
Anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, đến khi xe chạy vô sân, Mạnh Lan đi từ trong nhà ra, nhìn thấy xe của Tạ Lẫm, cười nói: “Bác còn tưởng là ai đến? Sao hôm nay cháu lại có thời gian rảnh thế?”
 
Tạ Lẫm bước xuống xe, hai tay đút vào túi, lạnh nhạt nói: “Nhàm chán rảnh rỗi nên cháu muốn sang đây ăn ké bữa cơm.”
 
Hạ Diệc Phương cầm một rổ đồ ăn từ trong vườn đi tới, cười nói: “Vậy cháu tới vừa đúng lúc, trưa nay có đồ ăn ngon đấy nha.”
 
Chu Uyển Doanh đang ngồi xổm hái rau, nghe thấy tiếng của Tạ Lẫm, ngẩng đầu nhìn về phía anh theo bản năng. 
 
Đúng lúc Tạ Lẫm cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt và thần sắc đều rất lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc gì.
 
Chu Uyển Doanh và anh nhìn nhau được hai giây ngắn ngủi thì cô không tiếng động cúi đầu, lại tiếp tục yên lặng hái rau.
 
Hạ Diệc Phương đi đến trước mặt Tạ Lẫm, khi thấy Tạ Lẫm nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh thì bà quay đầu cười gọi cô: “Uyển Doanh, đừng hái rau nữa, bằng này chắc đủ rồi. Trời nắng, mau vào nhà thôi.”
 
“Vâng.” Chu Uyển Doanh đáp một tiếng, nói: “Cháu tới ngay.”
 
Cô cắt cây rau cuối cùng, bỏ vào trong rổ rau dưa, sau đó mới đứng dậy, đi phía sau nhóm Hạ Diệc Phương vào nhà.
 
Gần đây Mạnh Lan mua được một bộ tranh chữ mới, vừa vào nhà đã mời Tạ Lẫm đến thư phòng của ông xem.
 
Tạ Lẫm nhàn nhạt “Vâng” một tiếng, sau đó theo Mạnh Lan lên lầu.
 
*
 
Chu Uyển Doanh bưng rổ rau đi theo sau Hạ Diệc Phương vào phòng bếp.
 
Cô do dự một chút, vẫn nhịn không được mà nói: “Cô Hạ, cháu phải rồi ạ.”
 
Hạ Diệc Phương bất ngờ, quay người nhìn về phía Chu Uyển Doanh, có chút ngạc nhiên: “Sao lại phải đi rồi? Không phải nói ở lại đây ăn cơm trưa sao?”
 
Chu Uyển Doanh nói: “Cháu vừa mới nhận được thông báo. Mấy hôm trước cháu có nhận chụp hình cho một tạp chí, đột nhiên bên họ đẩy lịch trình, hai giờ chiều nay phải bắt đầu chụp rồi ạ. Có lẽ không ăn trưa kịp.”
 
Hạ Diệc Phương nghe là vì công việc, cũng không cứng rắn giữ Chu Uyển Doanh lại, đưa cô ra sân, nói: “Vậy để cô kêu chú Hạ đưa cháu về, đi đường cẩn thận một chút.”
 
Chu Uyển Doanh cười gật đầu, nói: “Cháu biết rồi. Cháu đi trước đây cô Hạ, cô nói một tiếng với thầy Mạnh giúp cháu nhé.”
 
“Ừm.” Hạ Diệc Phương gật gật đầu, nói: “Cháu đi đi. Trời nắng nóng, chú ý một chút, đừng để bị cảm nắng.”
 
“Vâng ạ.”
 
Thật ra không có công việc gì cả, chỉ do Chu Uyển Doanh không muốn ở cùng một không gian với Tạ Lẫm mà thôi.
 
Cô có chút không dám đối diện với anh.
 
Biết rõ chính mình không xứng với anh, vậy mà mỗi lần gặp mặt, vẫn cứ không khắc chế được mà thích anh.
 
*
 
Khi Tạ Lẫm và Mạnh Lan từ trên lầu đi xuống, cũng đã đến giờ ăn trưa.
 
Đồ ăn đều đã được bưng lên bàn, trên bàn lại chỉ có ba bộ chén đũa.
 

Tạ Lẫm đút hai tay vào túi, đi theo Mạnh Lan vào nhà ăn.
 
Nhìn thấy trên bàn chỉ bày ba bộ chén đũa, ánh mắt anh hơi trầm xuống, vẻ mặt lại rất lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc gì.
 
Mạnh Lan hỏi: “Sao chỉ có ba bộ chén đũa thế? Uyển Doanh đâu?”
 
Hạ Diệc Phương đang bưng món cuối cùng từ phòng bếp ra, nói: “Nói là có công việc, đã về rồi.”
 
Tạ Lẫm không nói gì, cũng không hỏi gì, kéo ghế dựa ngồi xuống, bộ dạng lạng nhạt như thường.
 
*
 
Chỉ là bữa trưa hôm nay, Tạ Lẫm ăn cơm mà thật sự không nếm được mùi vị gì.
 
Chu Uyển Doanh trốn anh đã quá rõ ràng, Tạ Lẫm là loại người sát phạt quyết đoán trên thương trường, sao có thể nhìn không ra cô gái nhỏ suy nghĩ gì.
 
Giống như lúc trước Chu Uyển Doanh tìm mọi cách tiếp cận anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều lập tức nở nụ cười, khi gặp anh ở nơi công cộng cô cũng sẽ trộm nhìn anh, khi vô tình gặp được cô cũng sẽ lại đây chào hỏi anh. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Vì muốn trả chiếc ô, cô đã ba lần chạy tới nhà tìm anh.
 
Vì muốn có cơ hội ở riêng anh, đã cố ý lấy cớ mời anh ăn cơm.
 
Ý đồ tiếp cận anh của cô khi đó quá rõ ràng, hiện giờ bộ dáng trốn tránh anh cũng vô cùng rõ ràng.
 
Tạ Lẫm nghẹn một bụng buồn bực, buổi chiều đi về nội thành, chạy đến cửa hàng đồ cổ của một người bạn giết thời gian để phân tán lực chú ý. 
 
Hai tay đút túi bước vào, vừa vào cửa liền hỏi: “Gần đây có đồ tốt hay gì không? Mang ra đây cho tớ xem.”
 
Anh đi vào cửa hàng, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh bàn.
 
Người bạn thân Dương Trình đang ở đứng ở quầy, cầm kính lúp xem một món đồ sứ màu xanh ngọc. 
 
Thấy Tạ Lẫm đến, y vội vàng cầm bình hoa ra, hưng phấn nói: “Cậu đến đúng lúc thật, giúp tớ xem cái này.”
 
Nói xong y ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh Tạ Lẫm, đưa bình hoa sứ cho anh xem.
 
Tạ Lẫm cầm lấy quan sát, rồi hỏi: “Mua bao nhiêu tiền?”
 
“Sáu vạn.” Dương Trình khẩn trương hỏi: “Thế nào? Có đáng giá hay không?”
 
Tạ Lẫm cong môi cười, đặt bình hoa lên trên bàn, nói: “Nếu cậu ném tiền vào nước thì có nghe thấy tiếng động không.”
 
“Không phải chứ?” Dương Trình lập tức sầu thảm, hỏi: “Đồ giả sao?”
 
Tạ Lẫm “Ừ” một tiếng, lười biếng nói: “Mô phỏng theo thời nhà Minh, kỹ thuật không tồi, nhái theo khá tốt. Nhưng là đồ giả, được cái màu sắc khá tốt, cầm đi bán hàng nhái, chắc có thể thu lại được đâu đó hai vạn.”
 
Dương Trình còn tưởng mình nhặt được bảo bối, sau khi nghe Tạ Lẫm nói xong, lập tức thất vọng tràn trề, nói: “Sớm biết thế này đã để cậu xem trước rồi.”
 
Lại dặn dò Tạ Lẫm: “Cậu tuyệt đối không được nói với cha tớ, không thì cha tớ lại đến mắng tôi phá của.”
 
Tạ Lẫm vắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào ghế bành, nói: “Tớ lại không rảnh rỗi như vậy. Hơn nữa ngành này của cậu, khó tránh khỏi có lúc nhầm lẫn, cha cậu cũng không phải không có lúc nhìn nhầm.”
 
Dương Trình đáp: “Vậy cũng đúng.”
 
“Bây giờ mỗi ngày tớ đều cầu liệt tổ liệt tông phù hộ, tuyệt đối đừng để cho gia sản của tổ tiên lụi bại trong tay tớ.”
 
Y ôm bình hoa xoa xoa, đứng dậy cầm bình hoa đặt vào giá để hàng đồ giả.
 
Khi quay lại, nhìn thấy Tạ Lẫm vắt chéo hai chân, nghịch chiếc bật lửa trong tay, đôi mắt cụp xuống trông có vẻ khá mất tập trung. 
 
Y đi lại đó, tò mò hỏi: “Cậu có chuyện gì vậy? Sao lại thất thần thế này?”
 
Tạ Lẫm trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nâng mắt lên, nhìn về phía Dương Trình.
 
Anh trầm ngâm một lát, bỗng nói: “Hỏi cậu chuyện này.”
 
“Cậu nói đi.” Dương Trình lập tức lên tinh thần.
 
Tạ Lẫm nói: “Cậu nói, một người phụ nữ, nếu trước kia vẫn luôn tìm mọi cách tiếp cận cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu đều sẽ tươi cười với cậu, nhưng bỗng nhiên có một ngày, mỗi lần cô ấy gặp cậu, không chỉ không cười, thậm chí chào hỏi cũng không làm, còn muốn trốn tránh cậu, là vì cái gì?”
 
Kinh nghiệm tình trường của Dương Trình cũng không nhiều lắm, nhưng nghe mấy lời này cũng không thấy khó đoán, khẳng định rằng: “Chuyện này còn không phải quá đơn giản sao, người ta không thích cậu nữa.” Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Tạ Lẫm: “…”
 
Dương Trình ra vẻ nhiều chuyện, đột nhiên nhìn Tạ Lẫm cười, tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế đại ca? Cậu bị người phụ nữ nào đá à?”
 
Tạ Lẫm ha hả một tiếng, ngẩng đầu nhìn y, nói: “OK, cậu cút được rồi đấy.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện