Gần đây tâm trạng Tạ Lẫm không được tốt, làm cái gì cũng không có hứng thú.
Hôm nay Tần Chiếu rủ anh đi đánh golf, nhưng anh cũng không có hứng thú, cả buổi anh cứ thất thần lười biếng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.
Tần Chiếu quay lại sau khi vung gậy, hưng phấn khoe với Tạ Lẫm: “Thấy thế nào? Vừa rồi tớ phát huy đánh mấy trái cũng khá tốt đúng không?”
Tạ Lẫm tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên chiếc ghế đẩu trước mặt, có chút lười biếng, hời hợt nói: “Lợi hại.”
Tần Chiếu cầm chai nước khoáng trên bàn lên, nói: “Cậu thôi đi, thất thần cả sáng nay, cậu vốn không có thấy.”
Rốt cuộc Tạ Lẫm cũng ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Cậu biết tớ không xem, còn hỏi làm gì?”
Tần Chiếu đã sớm phát hiện ra tâm trạng máy bữa nay của Tạ Lẫm không ổn rồi, uống nước xong rồi đặt chai nước xuống, tò mò nhìn anh, hỏi: “Gần đây cậu sao vậy? Không còn là chính mình nữa rồi.”
Tạ Lẫm lười biếng nói: “Cuối năm, công ty có nhiều việc.”
Tần Chiếu nói: “Thật không? Cậu như thế này làm tớ tưởng cậu đang đang thất tình.”
Tạ Lẫm ngước mặt lên nhìn Tần Chiếu, tỏ vẻ không vui.
Tần Chiếu không để ý, vừa nhắc tới chuyện này, cậu đột nhiên nghĩ tới Chu Uyển Doanh.
Cậu lấy điện thoại ra, mở Wechat và nói: “Uyển Uyển đang rất vui vẻ trong đoàn làm phim, hai ngày trước cô ấy còn tổ chức sinh nhật tuổi 21 của mình.”
Tạ Lẫm đưa mắt nhìn Tần Chiếu, tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết được?”
“Tớ có Wechat của cô ấy.” Tần Chiếu vừa nói vừa vào Khoảnh khắc của Chu Uyển Doanh trong Wechat, nhấp vào ảnh sinh nhật cô ấy đăng ngày hôm kia rồi đưa cho Tạ Lẫm xem.
Mặt Tạ Lẫm không cảm xúc, rũ mắt nhìn tấm ảnh. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Trong ảnh, Chu Uyển Doanh mặc một chiếc áo phao rất dày màu đen, trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật xinh đẹp, trên khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ nở nụ cười rạng rỡ.
Trên bánh sinh nhật ghi: Uyển Uyển, sinh nhật vui vẻ.
Trên bánh có cắm cây nến số hai mươi mốt.
Ánh mắt Tạ Lẫm dừng tại trên khuôn mặt tươi cười xán lạn của Chu Uyển Doanh, có chút thất thần.
Nhưng thực tế không ai biết rằng, đây là lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm cuộc đời có người tổ chức sinh nhật cho cô.
Tối đó cô đã hạnh phúc đến rơi nước mắt, cô ôm chầm lấy từng người nhân viên xung quanh mình.
*
Tần Chiếu thấy Tạ Lẫm say sưa nhìn ảnh Chu Uyển Doanh đến mức mất hồn, trêu đùa nói: “Thế nào? Có muốn thêm Wechat của Chu Uyển Doanh không? Tớ gửi qua cho cậu?”
Tạ Lẫm mặt không đổi sắc nhìn đi chỗ khác, nhìn Tần Chiếu: “Tại sao tớ phải kết bạn?”
Giỡn hay gì, làm sao mà Tổng giám đốc Tạ lại có thể chủ động theo đuổi con gái chứ.
Anh đút tay vào túi đứng dậy rời đi, để lại cho Tần Chiếu một bóng lưng vô tình.
*
Chu Uyển Doanh quay xong phim, khi cô trở về Bắc Thành thì cũng đã là tháng ba rồi.
Khi đó mùa xuân mới bắt đầu, Bắc Thành lạnh hơn Đại Lý một chút, nên cô kịp thay quần áo dày hơn.
Việc đầu tiên sau khi trở về, chính là đi thăm thầy Mạnh và cô Hạ.
Trước khi đi còn cố ý hỏi một câu rằng có ai ở đó nữa không.
Bây giờ cô thật sự rất sợ việc gặp phải Tạ Lẫm.
Sợ rằng một khi gặp được anh, cô sẽ không khống chế được sự rung động trong trái tim mình.
Cũng may không có Tạ Lẫm đó, vì vậy cô đã rất vui vẻ chia sẻ những trải nghiệm của lần quay phim này với thầy Mạnh và cô Hạ.
Trong lòng Mạnh Lan rất tán thưởng Chu Uyển Doanh.
Đột nhiên cũng hiểu ra, một người có tầm nhìn cao như Tạ Lẫm có thể bị Chu Uyển Doanh thu hút, đó chắc chắn là do sự hấp dẫn riêng biệt của cô.
Bởi vì Chu Uyển Doanh đã đón sinh nhật lần thứ hai mươi mốt trong đoàn phim nên Mạnh Lan cũng cố ý chuẩn bị cho cô một món quà, đó là một cuốn sách bìa cứng về tổng quát lịch sử toàn cầu, nói: “Cô Hạ của cháu nói rằng cháu thích đọc sách, nội dung của bộ này khá hay, coi như là quà tặng sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của cháu.”
Lại ân cần chỉ bảo cô, nói: “Thật ra rất nhiều người đều coi nhẹ, nếu muốn làm một diễn viên giỏi nhất định phải học thêm kiến thức. Đến cuối cùng có thể đi được bao xa, liên quan rất nhiều tới tri thức và chiều sâu của bản thân.”
Chu Uyển Doanh ghi nhớ trong lòng, cảm kích nói: “Cám ơn thầy Mạnh, con sẽ ghi nhớ ạ.”
Hạ Diệc Phương tặng Chu Uyển Doanh một bộ trang sức, vì nó quá đắt, Chu Uyển Doanh sợ hãi nhanh chóng từ chối, cô vốn không dám nhận. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Nhưng đã ở cùng nhau mấy hôm nay, Hạ Diệc Phương thực sự rất thích Chu Uyển Doanh, cũng đã thực sự xem cô như một nửa con gái của mình, nghĩ nếu là con ruột của mình, bà sẽ rất đau lòng khi nó còn nhỏ tuổi mà đã phải tự ra ngoài làm việc.
Bà cầm chiếc vòng đeo vào tay Chu Uyển Doanh, nói: “21 tuổi rồi, dù sao cũng là nữ minh tinh, nên mua một ít trang sức tử tế."
Lại nói: “Cháu cứ yên tâm đeo, không đắt đâu, nhưng mà cháu rất hợp với màu xanh ngọc lục bảo này.”
Bà cũng đeo cả chiếc vòng cổ lên cho Chu Uyển Doanh, lùi lại ngắm nghía rồi cười nói: “Thật xinh đẹp. Khi nhìn thấy bộ trang sức này, cô đã nghĩ nó sẽ rất hợp với cháu. Quả nhiên, không phải người đẹp vì trang sức, mà là trang sức đẹp vì người.”
“Đồ trang sức này đeo trên người cháu, trông nó càng đẹp hơn ban đầu.”
Chu Uyển Doanh hai mắt nóng lên, cảm kích nói: “Cảm ơn cô Hạ.”
Hạ Diệc Phương cười vỗ lên tay cô, nói: “Không cần cảm ơn. Nếu cháu có thời gian thì hãy thường xuyên đến đây nói chuyện và đi mua sắm với cô, như vậy cô sẽ rất vui."
“Nhất định rồi ạ.” Chu Uyển Doanh nói: “Nếu rảnh cháu sẽ tới chơi ạ.”
Hạ Diệc Phương nắm lấy tay Chu Uyển Doanh, mừng thay cho