Thời gian khai máy chính thức của bộ phim điện ảnh là vào ngày 23 tháng 10.
Bởi vì là một bộ điện ảnh kiếm hiệp, Chu Uyển Doanh đóng vai nữ chính nên có rất nhiều cảnh đánh võ, để đảm bảo chất lượng của những cảnh đó, Chu Uyển Doanh đã vào đoàn huấn luyện trước một tháng.
Đạo diễn Mạnh Lan có yêu cầu khắt khe đối với diễn viên, trong suốt thời gian quay phim, hình thể của Chu Uyển Doanh phải được kiểm soát chặt chẽ, không được quá béo hay quá gầy, thân thể phải uyển chuyển nhẹ nhàng linh hoạt, đánh võ phải có lực.
Cho dù đã tiếp nhận huấn luyện trước một tháng, Chu Uyển Doanh vẫn thường xuyên bị thương. Lưng bị đau do treo trên dây thép, mỗi ngày về khách sạn trên đùi cô đều có dấu bầm tím.
Đây không phải là điều khó khăn nhất, mà điều khó khăn nhất chính là đạo diễn Mạnh Lan nổi tiếng nghiêm khắc, một cảnh phim nếu quay không đạt sẽ phải quay đi quay lại rất nhiều lần.
Chu Uyển Doanh vốn cũng khá tự tin vào khả năng diễn xuất của mình cho đến khi cô có một cảnh khóc quay đi quay lại cả ngày, đạo diễn vẫn chưa mắng cô thì cô đã bị cảm xúc của mình làm cho mất kiểm soát, trong lúc giải lao cô đã trốn trong nhà vệ sinh khóc.
Cô gọi điện cho một người bạn ở xa, vừa khóc vừa nói rằng cô cảm thấy mình không thích hợp với nghề diễn viên và muốn rời khỏi đây.
Cô ở trong ngành này cũng đã gần bốn năm, từng đóng vai phụ ở phim trường mỗi ngày, từng trải qua những ngày tháng chật vật khi không được nhận đóng phim mà cô thậm chí còn không khóc.
Cô luôn lạc quan, nhưng trải nghiệm của mấy tháng qua khiến cô bắt đầu run sợ, việc phải quay đi quay lại ngày hôm nay cuối cùng trở thành chất xúc tác khiến cô không thể khống chế được nữa phải oà khóc.
Ở đầu dây bên kia, Trần Việt vừa đến ga tàu hỏa để đón khách đưa về khách sạn. Thời điểm cậu quen biết Chu Uyển Doanh là lúc cô mới mười sáu tuổi, từ trên núi xuống, sau đó cô ở lại khách sạn nhỏ này làm việc.
Ông chủ thấy cô tuổi còn nhỏ lại xuất thân từ trên núi, nên bắt nạt cô không hiểu chuyện đời, đưa cho cô mức lương một ngàn năm trăm tệ, nhưng cái chuyện vặt gì trong cái khách sạn này cũng đều để cô làm.
Cô phụ trách dọn phòng cho khách, giặt ga trải giường, chăn mền, lúc bận rộn vẫn phải xuống bếp phụ giúp nấu ăn, rửa bát cũng là công việc của cô. Một cô gái nhỏ, đôi tay suốt ngày ngâm trong nước, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Cô không nói chuyện với bất cứ ai vào thời điểm đó và rất cảnh giác với hầu hết mọi người. Vẻ mặt vô cảm, ngoại trừ đôi mắt ấy, đẹp đến độ làm người ta khó mà phớt lờ được.
Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng Trần Việt cũng làm quen được với Chu Uyển Doanh.
Đó là bởi vì có một vị khách động tay động chân với Chu Uyển Doanh, Trần Việt giúp cô mắng vị khách đó nên Chu Uyển Doanh mới bắt đầu coi cậu như một người bạn.
Có một lần đón Tết Trung thu, những nhân viên khác trong khách sạn đều nghỉ phép để về nhà, chỉ có Chu Uyển Doanh và Trần Việt là không về.
Hai người ngồi trên bậc thềm trước cửa ngắm trăng. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Trần Việt hỏi nhà của Chu Uyển Doanh ở đâu.
Chu Uyển Doanh ngẩn người nhìn về nơi xa, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tôi không có nhà.”
Buổi tối hôm đó, Trần Việt đã biết về hoàn cảnh của Chu Uyển Doanh.
Gia đình cô sống ở một vùng núi rất nghèo khó, trên có hai người anh trai, dưới có hai người em trai. Cô là cô con gái duy nhất trong nhà.
Khi em trai cô chào đời, cô đang học lớp ba trong trường tiểu học và học rất giỏi, nhưng bố cô đã cấm cô tiếp tục đến trường và bắt cô ở nhà chăm em.
Cô bị tước đoạt cơ hội được đi học, ngày ngày cõng em trai trên lưng, đứng trước cửa nhà nhìn các bạn đến trường.
Cô càng lớn thì càng xinh đẹp, dáng người yêu điệu thon thả, anh cả cô kết hôn, muốn mua nhà trong thành phố. Bố mẹ cô không đủ tiền thì nảy ra ý định đối với cô, cô mới mười sáu tuổi, bố mẹ giấu cô sắp đặt hôn sự, muốn bán cô cho một nhà giàu có trong thôn để đổi lấy tiền sính lễ.
Cô đã trốn khỏi nhà. Vào lúc nửa đêm, cô trốn khỏi nhà với vài trăm tệ mà cô đã bí mật cất giấu.
Trong quá trình chạy trốn, giống như một con chim sợ cành cong [1], rất sợ bị bắt lại. Mãi đến khi ngồi trên tàu hỏa, cô mới từ từ bình tĩnh trở lại.
[1] Chim sợ cành cong – Kinh cung chi điểu (惊弓之鸟): mô tả những người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự.
Cô không biết đi đâu, tiền trên người cũng không đủ để tiếp tục ngồi tàu hỏa, vì vậy cô xuống tàu, lưu lạc đến mảnh đất Vũ Châu xa lạ.
Khi kể về những điều này với Trần Việt, Chu Uyển Doanh cũng không hề khóc.
Cô chỉ biết thẫn thờ nhìn vào khoảng không, không biết cuộc đời này sẽ đi về đâu.
Sau đó có một người quản lý đến Vũ Châu du lịch, khi nhìn thấy Chu Uyển Doanh thì vô cùng kinh ngạc và vui sướng, khen cô xinh đẹp, khen cô có một gương mặt đậm chất điện ảnh và một đôi mắt biết kể chuyện.
Chu Uyển Doanh cảnh giác với mọi người theo bản năng và ban đầu cô cũng không phản ứng với đối phương.
Nhưng người quản lý đó đã sống trong khách sạn hơn nửa tháng, và đưa ra các loại bằng chứng để chứng minh rằng bản thân thực sự là một quản lý nghệ sĩ, muốn thuyết phục cô làm diễn viên.
Nửa tháng sau, cuối cùng Chu Uyển Doanh cũng bị anh ta thuyết phục, Trần Việt cùng cô đi đến Bắc Thành một chuyến.
Quản lý đó làm việc cho một công ty giải trí nhỏ, và công ty đó thực sự đã sản xuất một số bộ phim truyền hình. Nhưng thời điểm Chu Uyển Doanh ký hợp đồng, công ty đó đang trên bờ vực phá sản.
Ba tháng sau, công ty phá sản, người quản lý ngày đó đưa Chu Uyển Doanh đến Bắc Thành cũng đổi nghề và trở về quê hương.
Chu Uyển Doanh cứ như vậy mà ở lại Bắc Thành, bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình bằng cách đóng vai phụ trong các đoàn làm phim khác nhau để tích lũy kỹ năng diễn xuất.
Mặc dù mấy năm nay cô vẫn luôn ở trường quay đóng vai phụ, đóng người mua nước tương [2] ở một số bộ phim truyền hình, nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho Trần Việt, cô đều rất lạc quan, nói về việc hôm nay cô được đóng vai có lời thoại, hoặc là việc cô phát hiện ra một quán mì nhỏ ăn rất ngon.
[2] Mua nước tương (打酱油): nghĩa đen là đi mua nước tương bình thường, nghĩa bóng là từ dùng chỉ việc không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường.
Mọi việc như thể chỉ là những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Trong mắt Trần Việt, Chu Uyển Doanh vẫn luôn yêu đời thế đấy.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô khóc, cậu vội vàng hỏi: “Sao thế? Đạo diễn mắng em hả?”
Chu Uyển Doanh nắm chặt điện