Sau khi ký được hợp đồng đóng phim, Trương Nguyệt bắt đầu đưa Chu Uyển Doanh tới một số địa điểm để làm quen.
Ví dụ như tiệc kỷ niệm một năm khai trương của một tạp chí nổi tiếng, nếu là trước kia, một nghệ sĩ tuyến mười tám không có danh tiếng như Chu Uyển Doanh sẽ không có tư cách tới đó.
Không biết do Trương Nguyệt có quan hệ rộng, hay do mọi người trong giới giải trí đều thuộc kiểu gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng tóm lại Chu Uyển Doanh cũng nhận được thư mời dự tiệc tối.
Trước khi tham dự tiệc tối, Chu Uyển Doanh trở lại công ty để trang điểm và làm tóc. Lúc này cô không có trợ lý, cũng không có chuyên gia trang điểm, cô sử dụng phòng trang điểm chung của công ty.
Sau khi đến nơi, cô tới phòng thử đồ thay một chiếc váy dạ hội, đó là một chiếc váy được làm bằng lụa màu lam nhạt dài đến mắt cá chân.
Chu Uyển Doanh cao, dáng cũng đẹp, làn da trắng nõn, thật sự không thể tìm thấy một khuyết điểm nào. Cổ thiên nga xinh đẹp cùng với bờ vai vuông vắn, lưng có xương bướm, vòng eo nhỏ gọn và khuôn ngực đầy đặn.
Dáng người của cô có thể nói là sinh ra để mặc váy dạ hội, tôn lên những đường cong quyến rũ, hoàn toàn nổi bật vóc dáng hoàn hảo của cô.
Sau khi thay đồ xong, cô ra khỏi phòng thử đồ và ngồi trước gương, bắt đầu trang điểm cho bản thân.
Kỹ thuật trang điểm của cô khá bình thường, nhưng thắng ở việc cô được trời cao ưu ái nên dù có để mặt mộc thì cũng rất xinh đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng, nếu vào vai tiên nữ cũng rất phù hợp.
Khi Trương Nguyệt mang theo trợ lý từ chỗ Nhan Khanh qua đây, Chu Uyển Doanh đã tự trang điểm và uốn tóc xong, cô đang đứng trước máy lọc nước uống nước.
Thấy Trương Nguyệt đi qua, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Vốn dĩ Trương Nguyệt mang theo chuyên gia đến trang điểm cho Chu Uyển Doanh, nhưng khi nhìn thấy Chu Uyển Doanh, dù là quản lý lâu năm đã gặp qua rất nhiều người đẹp nhưng trong nháy mắt cô cũng bị kinh ngạc trước vẻ đẹp kiều diễm của Chu Uyển Doanh. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Chu Uyển Doanh là kiểu người ngày thường không trang điểm cũng đã rất đẹp, nếu trang điểm một chút và làm thêm kiểu tóc nữa thì thật sự đẹp đến mức khiến người khác không rời mắt được.
Khi Trương Nguyệt nhìn thâhs Chu Uyển Doanh, trong đầu cô ngay lập tức hiện lên dòng chữ: Người con gái có vẻ đẹp trong sáng.
Kỳ thật cô trang điểm rất nhẹ, mái tóc xoăn dài trông có chút lười biếng, nhưng nhìn qua trông như một mỹ nhân lạnh lùng lại có phần trong sáng.
Trương Nguyệt chợt cảm thấy, chuyên gia trang điểm và chiếc váy mình mượn được có thể bỏ đi rồi.
Kiểu người như Chu Uyển Doanh, cho dù khoác bao tải cũng có thể đẹp tới mức làm cho người ta không rời mắt.
Trương Nguyệt tỉnh táo trở lại, lại gần kiểm tra kỹ khuôn mặt của Chu Uyển Doanh, thấy không có bất kỳ vấn đề nào, gật đầu nói: “Sửa soạn lại chút, sắp đi rồi.”
Chu Uyển Doanh “Dạ” một tiếng, đặt ly nước xuống rồi tới trước gương thoa thêm chút son môi, cầm lấy túi xách rồi đi theo Trương Nguyệt ra cửa.
Khi tới đại sảnh của yến tiệc, đã là bảy giờ rưỡi.
Đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy, một bữa tiệc linh đình, đó chính là hội chợ phù hoa [1] của giới giải trí.
[1] Hội chợ phù hoa (名利場): Đây là tên của một cuốn tiểu thuyết được tác giả người Anh sáng tác. Tác giả nói tầng lớp cấp cao như một hội chợ nhốn nháo, xôn xao. Khi tầng lớp quý tộc dẫm đạp lên tầng lớp thấp buộc họ phải còng lưng hầu hạ bọn quý tộc lắm tiền. Nói đến tính phù phiếm hư ảo của xã hội, đằng sau những món đồ xa xỉ mắc tiền, cuộc sống phong lưu bằng việc lừa lọc, gian trá mà ăn trên xương máu của tầng lớp lao động.
Nhưng Chu Uyển Doanh lại không thích những dịp kiểu này, cô thích ở trường quay hơn là ở trong những nơi phù phiếm hào nhoáng như vậy.
Mặc dù Chu Uyển Doanh rất xinh đẹp, nhưng hiện tại cô cũng chỉ là một diễn viên tuyến mười tám không có danh tiếng nên cũng không có quá nhiều người chú ý đến cô.
Cho dù chú ý tới, họ cũng chỉ đánh giá bề ngoài của cô, sẽ không có người chủ động bắt chuyện với cô.
Dù sao mỗi nghệ sĩ ở đây đều có địa vị cao hơn cô, sẽ không ai hạ thấp thân phận mình tới trò chuyện với một nghệ sĩ tuyến mười tám như cô.
Hơn nữa dựa theo quy củ, cô mới là người cần chủ động đi tìm người giao thiệp.
Nhưng Chu Uyển Doanh rất khó thích ứng với trường hợp như vậy, cô thà tìm một góc ngồi đợi cũng không muốn mang nụ cười gượng gạo đi tìm ai đó để trò chuyện.
May mà Trương Nguyệt khá bận trong việc giúp đỡ xây dựng các mối quan hệ cho các các nghệ sĩ dưới sự quản lý của mình nên cũng không có tâm trạng để ý tới cô.
Nếu không nhất định cô sẽ bị mắng là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế [2].
[2] Đối nhân xử thế (为人处世): Nghĩa là cách ứng xử khéo léo để được lòng người, có lợi cho bản thân mình.
Cô đi xung quanh rìa đại sảnh, thỉnh thoảng lấy chút đồ ăn. Mọi người đều sôi nổi trò chuyện, giao lưu mà không hề chú ý đến cô.
Chu Uyển Doanh cảm thấy như vậy rất thoải mái dễ chịu, cô thích cảm giác không bị người khác chú ý.
Cô uống quá nhiều nước, cho nên giữa chừng có đi vệ sinh một chút.
Loại khách sạn lớn này, cho dù là toilet cũng có mùi hương dễ chịu.
Sau khi ra khỏi toilet, cô rửa sạch tay và đánh thêm chút son môi.
Khi ra ngoài, cô vốn định trở lại yến tiệc nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy một gương mặt đẹp trai quen thuộc.
Tạ Lẫm đút một tay vô túi, đứng hút thuốc ở bồn hoa bên ngoài toilet.
Ánh đèn hành lang chiếu vào người, khiến dáng người anh trông càng thêm cao ráo và đẹp trai hơn.
Chu Uyển Doanh nhìn thấy Tạ Lẫm, trái tim có chút mất khống chế đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Có lẽ do ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt Tạ Lẫm quá lâu,cũng đã bị anh phát hiện nên quay qua nhìn về phía cô.
Hai người nhìn nhau, Chu Uyển Doanh nhìn vào cặp mắt đen nhánh sâu thẳm của Tạ Lẫm, trái tim đập thình thịch giống như nai con chạy loạn.
Gò má cô càng đỏ bừng hơn, sau khi cố gắng bình tĩnh một chút mới đi qua bên đó, mỉm cười và chủ động chào hỏi Tạ Lẫm: “Xin chào, tôi là Chu Uyển Doanh, xin hỏi ngài còn nhớ tôi không?”
Tạ Lẫm năm nay hai mươi bảy tuổi, hiếm khi bị một cô gái trẻ gọi là “Ngài”, anh nhướng mày hỏi ngược lại: “Trông tôi già lắm à?”
Chu Uyển Doanh sửng sốt, vội vàng giải thích: “Không không không, đây là… kính ngữ.”
Thật ra cô muốn nói, ngài rất trẻ và đẹp trai, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai cuốn hút như anh.
Đêm nay tâm trạng Tạ Lẫm khá tốt, thấy cô gái nhỏ đỏ mặt nhìn mình, nhếch môi cười, hiếm khi được thảnh thơi nên hỏi một câu: “Cô vừa nói cô là ai?”
“Chu Uyển Doanh ạ.” Chu Uyển Doanh hỏi: “Anh còn nhớ tôi không? Lần trước ở khách sạn Di Hoà dùng bữa, sau khi ăn xong, trong thang máy tôi bị người… Anh là người đã giải vây giúp tôi.”
“À.” Tạ Lẫm nhớ lại, nói: “Nữ chính của Mạnh Lan?”
Chu Uyển Doanh vội vàng gật đầu, nhìn Tạ Lẫm cười, nói: “Đúng rồi ạ.”
Hai mắt Chu Uyển Doanh sáng ngời, khi mỉm cười càng quyến rũ động lòng người hơn, Tạ Lẫm bất giác bị nụ cười này làm cho lóa mắt, nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, chân thành cảm ơn: “Chuyện lần trước tôi thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Thật ra nếu Chu Uyển Doanh không nhắc tới, Tạ Lẫm vốn cũng không nhớ ra. Anh hạ giọng nói: “Chuyện nhỏ mà thôi.”
Chu Uyển Doanh mím môi cười.
Cô thấy Tạ Lẫm vẫn đứng đó tiếp tục hút thuốc, có vẻ như không muốn nói thêm gì với cô.
Cô cười, cũng rất biết điều nói: “Vậy tôi đi ra trước.”
Tạ Lẫm lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, thật sự không muốn nói thêm điều gì.
Chu Uyển Doanh mỉm cười, lúc này mới trở lại đại sảnh của bữa tiệc.
Cậu bạn thân Tần Chiếu từ toilet đi ra, đúng lúc nhìn thấy Chu Uyển Doanh đi lướt qua người Tạ Lẫm, tò mò xem bóng dáng Chu Uyển Doanh rồi đi tới bên cạnh Tạ Lẫm hỏi: “Cô gái vừa nói chuyện với cậu là ai thế? Cô ấy xinh đẹp thật đấy, sao trước nay tớ chưa từng gặp qua nhỉ?”
Tạ Lẫm một tay kẹp thuốc, một tay bấm điện thoại, nói nhỏ: “Nữ chính của Mạnh Lan.”
Khi điện thoại được kết nối, anh nghe điện thoại và đi hướng ngược lại.
*
Lần thứ ba Chu Uyển Doanh thấy Tạ Lẫm là mấy ngày sau tại vũ hội từ thiện.
Đó là trước khi tiến vào đoàn phim, cũng là lần cuối cùng Trương Nguyệt dẫn cô đi làm quen, nói với cô lúc đi trên đường: “Dịp này, hiện tại cô vốn không có tư cách để đến đây, phải rất khó khăn mới giành được cơ hội này cho cô, cô phải biết quý trọng. Ở trong giới giải trí này toàn dựa vào các mối quan hệ, nếu cô không chủ động đi xã giao, chẳng lẽ cô đang trông chờ vào vị đại gia nào đó chủ động tới làm quen hay sao?”
Chu Uyển Doanh mím môi không nói chuyện. Cô thật sự không giỏi giao tiếp, cảm giác cầm ly rượu đi tiếp cận rồi làm quen với người khác khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
Mặc dù cả đoạn đường đã được Trương Nguyệt tận tình dạy bảo, nhưng khi tới vũ hội, nhìn thấy tất cả mọi người đều là những nhân vật hàng đầu có sức ảnh hưởng lớn trong giới giải trí, cô vẫn không có