Buổi biểu diễn kết thúc lúc 11 giờ tối.
Chu Uyển Doanh theo sau đám đông, chậm rãi bước ra ngoài.
Đêm nay cô mặc một cái áo gió màu đen, đội một chiếc mũ bucket màu đen, khiến khuôn mặt cỡ bằng một bàn tay của cô đã nhỏ trông lại càng nhỏ hơn.
Cô đút đôi tay vào túi áo, cúi người lặng lẽ theo sau đám đông.
Từ trên lầu nhìn xuống, cơ thể cô trông thật nhỏ nhắn, gầy gò nhưng lại cô đơn.
Khi Tần Chiếu từ trên ghế đứng dậy, thò đầu nhìn xuống bên dưới, đột nhiên nói: “Có phải mình bị ảo giác không? Tại sao mình cảm thấy em gái Uyển gầy hơn trước kia thế.”
Vẫn là mùa thu mà, sao tấm lưng kia trông mỏng manh như một tờ giấy thế này.
Tạ Lâm không nói chuyện, khoanh tay bước xuống lầu.
Không phải chỉ ốm thôi đâu.
Hồi nãy, đầu tiên khi nhìn thấy cô thì anh đã cảm thấy cô rất gầy rồi, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một bàn tay và chiếc cằm nhọn.
*
Ở bên ngoài rạp hát, Chu Uyển Doanh đứng bên lề đường bắt xe.
Cũng do bây giờ tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, có rất nhiều người bắt taxi. Chu Uyển Doanh đứng bên đường đợi rất lâu vẫn chưa bắt được chiếc taxi nào.
Khó khăn lắm mới bắt được một chiếc nhưng lại bị người khác cướp mất.
Cô lặng lẽ tránh sang một bên, nghĩ đợi những người này đi rồi mới bắt chuyến xe tiếp theo.
Cô ngơ ngẩn cúi đầu, bỗng một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua, đứng sang một bên theo bản năng, nhường đường cho người ta đi.
Nhưng chiếc xe này trông có chút quen, cô cúi đầu vài giây rồi lại vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa ngẩng đầu lên, vừa hay thấy Tạ Lẫm đang hạ kính cửa ghế sau xe xuống. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô không kịp phòng bị nên đã va vào ánh mắt đen huyền sâu thẳm của Tạ Lẫm, chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.
Cô không nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội để gặp lại Tạ Lẫm, tim cô đập thình thịch, cô cười với anh, chào hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, lâu rồi không gặp.”
Tạ Lẫm không nói gì khác, chỉ nói: “Lên xe.”
Chu Uyển Doanh hơi sửng sốt nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, chắc do Tạ Lẫm tiện đường nên muốn cho cô đi nhờ một đoạn.
Vì thế cô cảm kích nói cảm ơn, đi đến mở cửa sau rồi ngồi vào.
Tối nay Tạ Lẫm đi xã giao nên có uống chút rượu, vì vậy anh không tự lái xe.
Khi Chu Uyển Doanh lên xe, anh nói với tài xế: “Chung cư Tử Kinh.”
Nghe vậy, Chu Uyển Doanh vội vàng nói: “Không phải. Hiện tại tôi không thể ở đó.”
Bây giờ đến lượt Tạ Lẫm kinh ngạc, quay đầu nhìn cô hỏi: “Vậy cô sống ở đâu?”
“Ở đường Minh Hoa, hoa viên Thành Nam.” Khu vực đường Minh Hoa là khu ổ chuột nổi tiếng ở Bắc Thành, lẫn lộn cá và rồng [1], tam giáo cửu lưu [2], loại người nào cũng có.
[1] Lẫn lộn cá và rồng (鱼龙混杂): ý nói có rất nhiều hạng người ở một nơi nào đó.
[2] Tam giáo cửu lưu (三教九流): ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.
Tạ Lẫm nghe vậy liền cau mày, nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh.
Nhưng ánh mắt Chu Uyển Doanh lại rất hồn nhiên nên anh cũng không muốn nói nhiều làm gì, quay đầu đi, nói với tài xế: “Lái xe đi.”
*
Nửa tiếng sau, chiếc xe đừng trên đường Minh Hoa, bên ngoài hoa viên Thành Nam.
Tạ Lẫm giơ tay hạ cửa kính xuống, liếc nhìn ra ngoài cửa xe.
Mặt đường dơ bẩn, bầu không khí không được sạch sẽ khiến anh phải nhíu mày. Cách đó không xa có một người vô gia cư say khướt nằm ngay bên đường.
Anh quay đầu nhìn về phía Chu Uyển Doanh, nghiêm túc hỏi cô: “Bây giờ cô đang sống ở đây?”
Chu Uyển Doanh gật đầu.
Chung cư Tử Kinh cô từng ở vốn là ký túc xá của công ty, sau khi cô cãi nhau với Trương Nguyệt, Trương Nguyệt không cho cô tiếp tục ở lại nơi đó nữa nên đã đuổi cô ra ngoài.
Cô đã xem qua vài căn phòng ở gần đó, nhưng giá thuê phòng đều rất cao.
Hiện tại cô không đi làm, cũng không biết số tiền tiết kiệm trong tay kéo dài được bao lâu, nên cô muốn tiết kiệm chúng.
Trước kia, trong khoảng thời gian đóng mấy vai phụ nho nhỏ thì cô đã từng sống tại hoa viên Thành Nam này. Thật ra cũng không tệ, nơi này nhìn qua hơi bẩn và loạn chút thôi, nhưng tiện ở chỗ phương tiện giao thông ở nơi này rất tốt, buổi tối chỉ cần đừng ra ngoài quá khuya, ở nhà khóa cửa cẩn thận, bình thường sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cô cười với Tạ Lẫm nói: “Không sao đâu. Trước kia khi đóng vai phụ tôi đã sống ở đây rồi, cũng được ba năm. Chủ nhà bây giờ cũng là chủ nhà trước kia của tôi, là người rất tốt, nghe nói tôi muốn về lại đây ở nên đã giảm cho tôi vài trăm tiền thuê nhà lận đó.”
Tạ Lẫm có chút kinh ngạc, nhìn Chu Uyển Doanh: “Cô từng đóng vai phụ sao?”
Chu Uyển Doanh cười gật đầu, nói: “Cũng đâu đó ba năm, tôi debut năm mười sáu tuổi.”
Đúng là Tạ Lẫm có hơi ngạc nhiên, anh còn tưởng Chu Uyển Doanh ra mắt thì đóng phim cho Mạnh Lan luôn, thật không thể nhìn ra cô đã trải qua nhiều năm làm diễn viên như vậy rồi.
Chu Uyển Doanh thấy trời đã muộn, cũng không dám tiếp tục làm trễ việc của Tạ Lẫm, cô cảm kích nói: “Vậy tôi lên nhà trước, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Tạ Lẫm nhìn cô, cuối cùng khẽ gật đầu, dặn dò: “Chú ý an toàn.”
Chu Uyển Doanh nhìn Tạ Lẫm, đôi mắt bỗng nhiên có chút nóng lên.
Cô cảm thấy bản thân thật sự rất thích Tạ Lẫm, nhưng cũng biết rõ mình và anh khác nhau một trời một vực.
Cô cố nén sự khó chịu trong lòng, vui vẻ nở một nụ cười thật tươi rồi nói: “Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.”
Cô mở cửa xuống xe, đứng ở bên đường mỉm cười vẫy tay với Tạ Lẫm, sau đó xoay người đi về phía khu dân cư.
Tạ Lẫm nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Uyển Doanh qua cửa xe một lúc lâu, nhìn đến lúc cô đi vào khu dân cư, đợi bóng hình đó biến mất khỏi tầm mắt mới không nhìn nữa.
Yên lặng một lát, anh mới mở miệng nói với tài xế: “Trở về thôi.”
*
Tạ Lẫm về đến nhà thì cũng đã 1 giờ sáng.
Có thể do không còn quá mệt mỏi nên khi anh tắm rửa xong cũng không buồn ngủ nữa. Anh ngồi luôn lên ghế sô pha, châm một điếu thuốc.
Hút được một nửa, anh nhớ ra điều gì đó, mở chiếc laptop trên bàn trà lên. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Anh dựa vào lưng ghế sô pha, để laptop lên đùi, một tay cầm điếu thuốc, một tay gõ tên Chu Uyển Doanh trên thanh tìm kiếm.
Những điều hiện lên nhiều nhất trên mạng của Chu Uyển Doanh vẫn là về phim điện ảnh “Kiếm mặt trăng”.
Thời gian cô xuất hiện trước mắt khán giả quá ngắn, trong Bách Khoa Baidu cũng có rất ít thông tin về cô, ngoài bộ phim " Minh Nguyệt Kiếm" này, lần duy nhất cô có tên họ là khi cô diễn nữ số năm trong một bộ điện ảnh vào năm ngoái.
Cảnh quay chỉ có hai ba phút nhưng đã khiến Tạ Lẫm phải ngạc nhiên vì vẻ đẹp đó.
Chính vì đoạn phim hai ba phút này nên cuối cùng đã có công ty nhìn trúng cô, ký kết hợp đồng xong xuôi thì cô được đưa cho Trương Nguyệt quản lý.
Ngoài hai bộ phim này, những thông tin