Nằm mơ Chu Uyển Doanh không nghĩ tới sẽ nhận được cuộc gọi từ thầy Mạnh Lan.
Chiều hôm đó, khi cô đang tập thể dục ở bên ngoài thì bỗng dưng thầy Mạnh gọi điện cho cô, ông nói ông biết chuyện của cô rồi, bảo cô đến nhà ông một chuyến, ông sẽ nghĩ cách giúp cô.
Chu Uyển Doanh thật sự rất bất ngờ, cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Tuy rằng cô đã đóng phim của thầy Mạnh rồi, nhưng thật sự thì thầy Mạnh và cô cũng không thân thiết gì. Huống chi đóng phim từ hồi nào rồi, cô không ngờ thầy Mạnh vẫn còn nhớ tới cô.
Sáng hôm sau, Chu Uyển Doanh chuẩn bị quà, bắt taxi đến nhà thầy Mạnh.
Lần đầu tiên cô tới đây là vào dịp Tết âm lịch hồi tháng hai, nháy mắt cái thì đã qua hơn nửa năm. Hoàn cảnh bây giờ, đối với Chu Uyển Doanh mà nói thì cũng có chút cảnh còn người mất.
Cô xách túi quà đi vào nhà thầy Mạnh, còn chưa đến gần, từ xa cô đã nhìn thấy cô Hạ đang đợi cô trước cửa.
Hạ Diệp Phương đứng trước cửa đợi một lúc, nhìn thấy Chu Uyển Doanh đang bước đến, bà cười đi đến: “Cô vẫn còn đang nghĩ có phải vì lâu rồi không tới nên con không nhớ đường tới không. Đang định gọi điện cho con đây.”
Chu Uyển Doanh ngượng ngùng xin lỗi: “Cháu xin lỗi cô Hạ, đã để cô chờ cháu như thế.”
“Không lâu đâu.”
Hạ Diệc Phương cũng mới nghe chồng kể về chuyện của Chu Uyển Doanh hai hôm trước thôi, bây giờ khi nhìn thấy cô bà lại có chút đau lòng, nắm chặt tay Chu Uyển Doanh, nhìn khuôn mặt của cô, đau lòng nói: “Mới mấy tháng không gặp mà thôi, sao con lại gầy đi nhiều thế này.”
Chu Uyển Doanh cũng ngại ngùng, cười nói: “Có thể do dạo này con ăn uống không được tốt nên có hơi gầy tí.”
Hạ Diệc Phương nắm tay Chu Uyển Doanh kéo vào nhà nói: “Con nên ăn nhiều hơn một chút, gầy thế này thật khiến người ta đau lòng.”
Bà nói thêm: “Bình thường cô và thầy Mạnh không quá để ý đến mấy chuyện trong giải trí, cô cũng chỉ mới biết tin con xảy ra chuyện vào mấy hôm trước thôi.”
“Con bé này, dù gì con cũng do lão Mạnh mang đến, xảy ra chuyện lớn như thế mà con cũng không biết nói cho chúng ta hay. Tuy thầy Mạnh của tụi con có hơi lớn tuổi nhưng cũng đã đi trên con đường này mấy chục năm rồi, ở trong giới cũng có chút quan hệ, ít nhiều gì cũng có thể nghĩ biện pháp cho con.”
Bỗng nhiên Chu Uyển Doanh muốn khóc, hạ giọng nói: “Con sợ sẽ gây thêm phiền phức cho cô và thầy Mạnh.”
Vào thời điểm cô mới xảy ra chuyện, đúng là cô nghĩ đến chuyện nhờ thầy Mạnh giúp đỡ. Nhưng cô biết, mấy năm nay thầy Mạnh chỉ chuyên tâm quay phim điện ảnh, cũng không biết nên hỏi chuyện ở trong giới giải trí thế nào.
Huống chi thầy Mạnh cũng đã lớn tuổi, một ông lão gần 70 rồi, cô thật sự rất ngại khi lấy chuyện của mình để làm phiền ông ấy. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Trong nhà, Mạnh Lan đang ngồi trên ghế so pha gọi điện thoại, nhìn thấy Chu Uyển Doanh bước vào thì lấy tay chỉ vào cái ghế ý bảo cô ngồi xuống.
Chu Uyển Doanh để quà lên bàn, sau đó cô mới lễ phép ngồi xuống ghế so pha.
Mạnh Lan đang gọi điện với một người bạn cũ, cười nói: “Quyết định vậy đi, tối nay tôi mời, ở Đức Thắng Lâu, không gặp không về.”
Đầu dây bên kia nói cái gì đó, hai người cười hàn huyên một lát, Mạnh Lan cười nói: “Cái ông này cứ yên tâm, đêm nay chắc chắn sẽ cùng ông ăn uống no say. Đúng lúc bên chỗ tôi vẫn còn vài bình rượu ngon, tối sẽ mang tới.”
“Được, vậy tối nay gặp.”
Dừng cuộc gọi, Mạnh Lan để điện thoại lên trên bàn trà, lúc này mới nhìn về phía Chu Uyển Doanh, ông nói với cô: “Người mà lúc nãy thầy gọi chính là ông bạn cũ của thầy, gần đây ông ấy đang lập kế hoạch quay một bộ điện ảnh, vẫn chưa chọn nữ chính, tối nay thầy sẽ dẫn con đến làm quen một chút. Ông ấy nợ thầy một ân tình, chắc sẽ không làm thầy mất mặt đâu.”
Chu Uyển Doanh thật sự rất kinh ngạc khi nghe thầy Mạnh nói như vậy, cô không ngờ thầy Mạnh lại giới thiệu tài nguyên cho cô.
Mạnh Lan sợ cô gái nhỏ nghĩ nhiều, giải thích: “Con yên tâm, như ăn một bữa cơm bình thường thôi, họ đều là những người đàng hoàng sẽ không làm những chuyện tầm bậy đâu.”
Đối với mấy bữa tiệc kiểu này đúng thật Chu Uyển Doanh vẫn còn ám ảnh, nghe thấy thầy Mạnh nói như vậy thì cũng nguôi ngoai phần nào.
Cô tin rằng thầy Mạnh lo lắng cho cô như vậy là vì muốn giúp cô, nhất định sẽ không hại cô.
Cô không biết nên để tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào, hốc mắt đỏ lên: “Thầy Mạnh, thầy lo lắng cho con như thế, con không biết phải báo đáp thế nào.”
Mạnh Lan xua tay, nói: “Dù sao con cũng là học trò của thầy, bây giờ con xảy ra chuyện, thầy giúp đỡ con một chút cũng chuyện nên làm.”
“Hơn nữa, con là người khắc khổ, nỗ lực, nghiêm túc và có năng khiếu diễn xuất, hiện tại trong giới showbiz khó mà tìm được người thứ hai, thầy cũng không muốn mai một nhân tài. Nếu con suốt ngày chỉ để ý đến chuyện bản thân xinh đẹp ra sao mà không chịu kiên trì nỗ lực đóng phim, thầy cũng sẽ không quan tâm đến con.”
Mạnh Lan cũng có nguyên tắc, ông đồng ý giúp đỡ Tạ Lâm cũng vì ông hiểu rõ Chu Uyển Doanh, ông không muốn một cô gái nhỏ khắc khổ kiên định như con bé cứ thế mà bị mai một.
Nhưng đổi lại là một bình hoa đầu óc trống rỗng chỉ biết đi tìm lối tắt, dù do Tạ Lẫm mở miệng thì ông cũng sẽ không giúp.
Chu Uyển Doanh rưng rưng nước mắt, cô cố gắng kìm nén chúng lại, cực kỳ nghiêm túc nói: “Thầy Mạnh, con nhất định sẽ nỗ lực hết mình, tuyệt đối không phụ lòng của thầy.”
Mạnh Lan vui mừng gật đầu: “Con đã có ý chí như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ thành công.”
Chu Uyển Doanh đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói với Mạnh Lan: “Nhưng mà thầy Mạnh ơi, trước kia con ký hợp đồng với công ty thì trên hợp đồng có viết là không được tự ý đóng phim, nếu giấu công ty đi diễn thì con phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rất cao.”
Mạnh Lan nói: “Chuyện này con không cần lo lắng, dù gì thầy cũng đã làm trong cái giới này mấy chục năm rồi. Nếu thầy ra mặt, ông chủ của công ty con cũng phải nể mặt thầy vài phần.”
Lời này đương nhiên không phải sự thật.
Tuy ông đã làm đạo diễn mấy chục năm, ở trong giới cũng coi như đức cao vọng trọng, nhưng mà chuyện của tư bản, đúng thật là ông khó mà thọc tay vào được.
Nhưng mà chuyện này sẽ do Tạ Lẫm giải quyết, nên cũng không đến lượt ông lo lắng.
*
Buổi tối, Chu Uyển Doanh đi theo thầy Mạnh đến Đức Thắng Lâu ăn cơm, cô Hạ cũng đi chung với bọn họ.
Những người có mặt trong buổi tối hôm nay đều là người có chút địa vị ở trong giới như đạo diễn, ông chủ công ty giải trí, họ đều là những người bạn tốt của Mạnh Lan.
Suốt thời gian đó Hạ Diệc Phương đều nắm tay Chu Uyển Doanh, cười nói với mọi người rằng đây là con gái nuôi của bà, hy vọng mọi người có thể giúp đỡ con bé một chút.
Khi Hạ Diệc Phương giới thiệu Chu Uyển Doanh là con gái nuôi, Chu Uyển Doanh thật sự rất thụ sủng nhược kinh, đối với hai vợ chồng thầy Mạnh cô thật sự không biết nên dùng từ nào để diễn tả được sự biết ơn trong lòng.
Cô vô thức nhìn về phía cô Hạ, bên mặt bàn cô Hạ nhẹ nhàng vỗ lên tay cô, trên mặt còn nở một nụ cười hiền từ.
Những người ở đây đều là bạn cũ của hai vợ chồng Mạnh Lan, biết hai vợ chồng họ sẽ không dễ dàng nhờ vả bất kỳ ai. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Bây giờ họ lại tự đưa cô gái nhỏ này đến đây giao lưu, mong rằng sẽ được họ giúp đỡ, có thể cảm nhận được cô gái này khá quan trọng với bọn họ.
Mọi người đều là người ở trong giới, lại là bạn cũ, một chút mặt mũi thì tất nhiên phải cho.
Trong đó có một đạo diễn đã gọi điện với với Mạnh Lan khi sáng, người này cũng là một đạo diễn nổi tiếng. Ông chính là người đang có kế hoạch quay bộ điện ảnh mới gần đây, tuy nhiên nữ chính vẫn chưa được chọn, ông cũng tính mở buổi thử vai công khai.
Đi thẳng vào vấn đề chính ông nói với Mạng Lan: “Chúng ta làm bạn cũng đã mấy chục năm rồi, chắc hẳn ông cũng đã hiểu rõ tôi, đây là vì tình nghĩa, nhưng nếu kỹ thuật diễn của con bé không được tốt thì tôi khó mà cho ông mặt mũi được.”
Mạnh Lan nói: “Ông yên tâm. Chính vì biết tính của ông nên tôi mới cố ý tìm tới ông. Ông cứ để Uyển Doanh thử vai, nếu kỹ thuật diễn của con bé không tốt, hay không phù hợp với những gì ông mong muốn, ông cứ loại, tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
Trình Đào cười ha hả, nói: “Nghe ông nói những lời này tôi yên tâm hơn rồi!”
Sau đó nói với Chu Uyển Doanh: “Buổi chiều ngày mốt sẽ mở buổi thử vai công khai tại khách sạn Di Hoà, đến lúc đó cháu cứ trực tiếp vào thử là được.”
Chu Uyển Doanh vội gật đầu, cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn đạo diễn Trình.”
*
Quá trình chọn diễn viên cho phim của đạo diễn Trình rất lâu, có đến bốn vòng tuyển chọn và chúng chỉ dành cho buổi thử vai.
Trong thời gian thử vai, Hạ Diệc Phương thường xuyên dẫn