Em Không Cần Lại Cô Đơn

102: 19 Giờ 41 Phút


trước sau


Ai có thể không thích?
......
Ôn Dương đã được nếm thử cảm giác khi chọc giận một cục băng.
Ban đầu vẫn là một cô gái rất hững hờ, vậy mà đang yên đang lành bỗng trở mặt vì ba chữ "sông băng nhỏ".
May mà Ôn Dương không cần đi cùng xe Giản Mộc Tư về đơn vị, nếu không, sợ rằng nàng có thể bị đóng băng suốt chặng đường.
Trương Lộ Chi lái xe cảnh sát theo sau xe cứu thương, Ôn Dương cứ thi thoảng lại liếc nhìn chiếc xe cứu thương trước mặt.
Cái liếc mắt của Giản Mộc Tư ấy vẫn quanh quẩn trong tâm trí của Ôn Dương.
Uy lực của cục băng khiến nàng muốn quên cũng khó, hoặc có thể là không dám quên.
Ngồi trên ghế lái, Trương Lộ Chi thực sự cho rằng đại ca cậu đã bị thứ gì đó đả kích.

Nếu không phải bị đả kích, sao đại ca lại cứ chốc chốc lại cười một cái?
Tiếng cười đứt quãng, nghe nhiều cũng hơi sợ.
Đặc biệt là bộ dáng của Ôn Dương, như thể đại ca đang đắm mình hưởng thụ trong khoái lạc.
"Đại ca à, rốt cuộc chị đang cười cái gì vậy?"
Trương Lộ Chi hỏi một lúc lâu, nhưng Ôn Dương không đưa ra câu trả lời chính đáng.
Nàng chỉ vào chiếc xe cứu thương phía trước, ánh mắt dịu dàng, rồi lại cười lên.
Đại ca của cậu có lẽ đã bị ánh mắt lạnh lùng của bác sĩ Giản làm cho chập mạch.
Chính bản thân Ôn Dương cũng không nói ra được lý do vì sao.
Chỉ cảm thấy phản ứng mà Giản Mộc Tư dành cho nàng, bất kỳ phản ứng nào, nàng đều cảm thấy buồn cười, trong lòng cất giữ sự ấm áp vô tận.
......
Ôn Quốc Đông và Dương Trường Vinh từng đặt biệt danh cho con gái họ.
Đương nhiên, biệt danh này được lòng bà nội Ôn Dương nhất.
Lò sưởi nhỏ.
Bởi vì, nhiệt độ cơ thể của Ôn Dương cao hơn những người khác một chút.

Nhiệt độ cơ thể cao hơn một chút sẽ được cảm nhận rõ ràng hơn khi tiếp xúc da kề da.
Vào mùa hè, các thành viên trong gia đình nên tránh xa chiếc lò sưởi nhỏ này.
Nhưng khi mùa đông tới, bà nội thích ôm Ôn Dương vào lòng nhất, coi nàng như lò sưởi chạy bằng cơm.
Chiếc lò sưởi nhỏ này từ nhỏ đã trắng trắng mềm mềm.
Hồi bé tí nàng có mùi thơm sữa tự nhiên, lớn lên thì thích sữa tắm hương trái cây, thế nên khắp người luôn tỏa ra mùi trái cây thơm.
Có chiếc lò như thế này trong lòng, niềm hạnh phúc mùa đông chỉ cần như vậy là đủ.
Sĩ quan Ôn 31 tuổi đã lâu lắm rồi không làm lò sưởi của mọi người nữa.
Khi lớn lên, mặc dù Ôn Dương vẫn là lò sưởi của bà nội, nhưng lò sưởi nhỏ năm đó đã trở thành lò sưởi lớn, bà nội không thể ôm trọn vào lòng nữa.
Mỗi độ đông đến, khi trời lạnh, Ôn Dương luôn nắm tay bà và trò chuyện.
Đó cũng là điều khiến ông nội Ôn thường phải ghen tị.
Vì khác giới nên cả ông nội và Ôn Quốc Đông đều không nhận được sự đãi ngộ giống như vậy từ cháu gái/con gái.

......
Trở lại căn tin đơn vị.
Sĩ quan Ôn ngồi ăn trưa trong căn tin cùng mọi người.
Đã vất vả làm hậu cần cả buổi sáng, lúc này, đội tuần tra và đội cấp cứu mới có thời gian ngồi xuống bổ sung năng lượng.
Cũng thật sự đói quá đi.
Ôn Dương gắp lấy gắp để thức ăn trên khay, chỉ trong chốc lát đã giải quyết sạch sẽ.
Nhìn sang bên kia, Trương Lộ Chi đã sớm đứng dậy, đi đến cửa sổ căn tin gọi suất thứ hai.
Sĩ quan Ôn thấy đã no, quay sang quan sát ba thành viên của đội cấp cứu ngồi tại bàn.
Ba người họ ủ rũ thẫn thờ, ai mà không biết sẽ tưởng họ không đói bụng.
Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, sẽ phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.
Không phải ba người này không muốn ăn, mà là tay họ vẫn run.
Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Ôn Dương, hai ông tướng nhún vai, bất lực cười khổ với Ôn Dương.
Chỉ có Giản Mộc Tư trông vẫn thờ ơ như vậy.

Thờ ơ đến mức, như thể người đang cầm đũa gắp không nổi cây súp lơ không phải là cô.
Ôn Dương đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Sĩ quan Ôn thường rất được lòng các cô chú trong căn tin với cái miệng ngọt của nàng.
Không lâu sau, sĩ quan Ôn trở lại bàn với ba chiếc thìa.
Ngoài ba chiếc thìa cỡ lớn ra, Ôn Dương còn mang đến một chiếc kéo chuyên dùng cắt thức ăn chín.
Trước khi sử dụng, Ôn Dương lau đi lau lại rất nhiều lần.
Sau đó đưa hai trong ba chiếc thìa cho Lưu Dịch và Trần Phi.
Ôn Dương không đoái hoài tới bộ dạng cảm động muốn rớt nước mắt của hai ông tướng, ngay sau đó kéo khay thức ăn của Giản Mộc Tư đến trước mắt nàng, dùng kéo cắt những miếng thức ăn lớn trên khay thành từng miếng nhỏ có kích thước vừa vặn chiếc thìa.
Nàng sĩ quan vô vùng kiên nhẫn, chỉ tập trung vào việc mình đang làm.
Bác sĩ Giản vừa nãy còn nhất thời kinh ngạc, giờ đây cũng không trưng vẻ mặt lạnh lùng ra nữa.
Trong một khoảnh khắc nào đó, bác sĩ Giản muốn tiếp tục giả vờ lạnh lùng.
Nhưng sự tinh tế của Ôn Dương không cho cô cơ hội tiếp tục giả vờ "giận dỗi".
Nghĩ kỹ xem, làm sao Giản Mộc Tư có thể tức giận với Ôn Dương chỉ vì biệt danh "sông băng nhỏ" cơ chứ?
Chẳng qua cô chỉ muốn trêu Ôn Dương, muốn doạ sợ tên Ôn Dương trông có vẻ rất xỏ lá mà thôi.
Các món ăn được Ôn Dương cắt thành từng miếng nhỏ, rồi trả lại khay cho Giản Mộc Tư.
"Ăn đi~"
Không thể làm ngơ trước nụ cười rạng rỡ ấy, cũng không thể coi như không thấy tia nắng lấp lánh trong mắt sĩ quan Ôn.
Đó là niềm vui ẩn sau bản chất dịu dàng ấm áp, đó là niềm vui khi thực sự được giúp đỡ Giản Mộc Tư, cho dù đây chỉ là sự giúp đỡ nhỏ nhoi nhất mà nàng có thể làm.

Tay phải mỏi nhừ, nhưng tay trái thì đỡ hơn một chút.
Giản Mộc Tư dùng tay trái nhận lấy chiếc thìa Ôn Dương đưa cho, xúc những món ăn đã được xử lý cẩn thận từ trong khay cơm.
Trần Phi ngồi cạnh theo dõi đã lâu đột nhiên cảm thấy ghen tị, trong khi người có vợ ở nhà như Lưu Dịch chỉ cười cười mà không nói gì.
Người có vợ nghĩ...!vợ mình cũng đối xử chu đáo với mình như vậy
"Đại ca Ôn, chị không thể...!nhất bên trọng, nhất bên khinh!"

Trần Phi chỉ chỉ cái khay cơm của mình, ra hiệu cho Ôn Dương.
Đại ca Ôn "nhất bên trọng, nhất bên khinh" lườm cậu một cái, "he he" hai cái: "Trần Phi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Còn có, đàn ông đàn ang như cậu lại đi so đo cùng một cô...!bác sĩ? Có xấu hổ không?"
Ôn Dương vốn định nói "cô gái"...
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trong

mắt nàng, Giản Mộc Tư trước tiên là một cô gái, sau đó mới là một bác sĩ.
Vốn định thử xem liệu có được đại ca Ôn cưng chiều hay không, ai ngờ lại bị đại ca Ôn dạy dỗ một tràng...
Trần Phi kết thúc bữa trưa của mình với bài giảng "làm thế nào để trở thành một người đàn ông đích thực".
Sau khi Ôn Dương bưng khay cơm rời khỏi bàn ăn, Lưu Dịch mới nhân cơ hội cười nhạo cậu trong khi bác sĩ Giản cũng không có ở đó.
"Nhóc Phi, cậu vẫn được đại ca Ôn đưa cho chiếc thìa."
Nhóc Phi tủi thân, nhưng nhóc Phi không nói.

Theo hướng Lưu Dịch chỉ, nhóc Phi nhìn một vòng xung quanh những người đàn ông trong căn tin...!Những người đàn ông đó đều không được đại ca Ôn đưa thìa cho.
Nhóc Phi tự an ủi mình như vậy, đột nhiên cảm thấy mình oai hơn nhiều so với những người đàn ông khác ở đây.
Lại nói vừa rồi...!một ông tướng ngồi nghe dạy dỗ, một ông tướng ngồi vừa xem vừa cười, hai người chỉ chú ý đến phần bàn bên trên, không mảy may để ý Ôn Dương cũng đang "nhất bên trọng, nhất bên khinh" dưới bàn.
Nghĩ lại, có lẽ bởi vì Ôn Dương hành động lén lút dưới bàn nên Giản Mộc Tư mới không tham gia vào cuộc đấu khẩu trên bàn.
Còn Trương Lộ Chi thì sao?
Cúi đầu, hết sức tập trung vào khay cơm...!tập trung đến mức chỉ muốn vùi đầu vào đồ ăn.
Người tập trung ăn uống đến vậy, đương nhiên không để ý đến nhất cử nhất động của hai người bên trái mình.
Mặc dù bây giờ đã là tháng 5, đội cấp cứu và đội tuần tra thỉnh thoảng sẽ cởi áo khoác, bên trong mặc áo ngắn tay, nhưng "nàng" lò sưởi lớn này nghĩ rằng, có lẽ nhiệt độ lòng bàn tay có chút cao hơn của mình có thể làm giảm cơn đau nhức nơi cổ tay.
Cho dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Sĩ quan Ôn vừa dạy dỗ Trần Phi trên bàn ăn, vừa một tay nắm lấy cổ tay phải của Giản Mộc Tư.
Nàng hơi đỏ mặt, nhưng vẫn không buông tay.
Ủ nóng được một lúc, lại đổi sang tay kia.
Nếu ngay từ đầu Giản Mộc Tư còn run lên vì hành động bất ngờ của Ôn Dương, vậy thì tiếp theo, tất cả chỉ còn lại một khoé môi mỉm cười của Giản Mộc Tư.
Cô liếc nhìn Ôn Dương, cũng phát hiện sắc mặt có chút đỏ của Ôn Dương.
Cô mỉm cười, quay lại và tiếp tục cầm thìa bằng tay trái.
Cô thực sự rất đói, cũng thực sự rất vui.
Thật vui, có vẻ như vì hôm nay không chỉ cứu được vài vận động viên chạy điền kinh.
Không chỉ làm ấm tay, có lẽ Ôn Dương còn cảm thấy tay mình hết ấm rồi, qua một lúc sau lại bắt đầu lặp lại hành động xoa bóp như đã làm tại địa điểm chạy marathon.
Ôn Dương đem tay của Giản Mộc Tư đặt trên đùi nàng, dùng hai tay xoa bóp cổ tay cô.

Hết lần này, đến lần khác, đều đặn ấn nhẹ nhàng.
Thực ra thì làm mạnh một chút sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.
Nhưng sĩ quan Ôn đang phải âm thầm đấu tranh ấy chỉ đơn giản là không nỡ, không nỡ làm mạnh tay.

......
Trần Phi và Trương Lộ Chi luôn phải suýt xoa vì bệnh sạch sẽ của đại ca Ôn.
Trước mỗi bữa ăn, đại ca Ôn luôn lau bàn ghế thật sạch sẽ, thật cẩn thận xong xuôi mới chịu thôi.
Sau khi ăn xong, Trần Phi và Trương Lộ Chi vẫn suýt xoa về sự đồng điệu giữa đại ca Ôn và bác sĩ Giản.
Không phải đồng điệu về tốc độ ăn hay thời gian rời khỏi bàn, mà là sự tinh tế và phép lịch sự thể hiện qua từng chi tiết của họ.
Trước khi làm việc cùng Ôn Dương và Giản Mộc Tư, hai anh em hoàn toàn không biết phép lịch sự và tinh tế có thể đạt đến mức độ này...
Điều khiến Trương Lộ Chi và Trần Phi mở mang tầm mắt chính là hành động lau bàn sau bữa ăn của Ôn Dương và Giản Mộc Tư.
Bất kể là ăn ở căn tin đơn vị hay ăn ở ngoài, hai người luôn dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn trước khi đứng dậy rời đi.
Bất cứ nơi nào hai người họ từng ăn, khi họ đi vẫn giống hệt như khi mới đến.
Thậm chí còn sạch hơn trước rất nhiều.
Ăn cơm trong căn tin xong, hai người họ còn mang khay đến nơi thu dọn được bố trí đặc biệt ở góc căng tin.
Thật ra khu vực thu dọn là nơi được sắp đặt riêng để thuận tiện cho cô lao công...!nhưng lại được Giản Mộc Tư và Ôn Dương để mắt đến.
Sau mỗi bữa ăn, hai người họ sẽ tự tay bỏ đũa thìa và khay cơm vào nơi tái chế cùng.
Riêng điểm này, chỉ có hai người họ làm thế trong cả căn tin.
Đương nhiên, vì hai người họ tự giác, nên Trương Lộ Chi và Trần Phi cũng tự giác theo.
Chỉ là có ý thức hơn, nhưng vẫn không tỉ mỉ như hai người họ.
Thỉnh thoảng, Trần Phi có một lần cẩn thận quan sát hai người họ.
Hai người họ không chỉ đặt bát đũa vào nơi thu gom.
Họ hoàn toàn bắt chước cô lao công...!đổ thức ăn còn lại trong khay vào thùng thu gom thức ăn thừa, cho đũa vào thùng thu gom đũa, đặt khay cơm vào thùng thu gom khay cơm.
Nếu không, tại sao cứ đến lượt Ôn Dương và Giản Mộc Tư gọi cơm lại không bị các cô trong căn tin lại bớt xén khẩu phần chứ?
Không những không bị bớt xén, ngược lại họ thường xuyên được cho thêm một thìa.
Ai có thể không thích những người tôn trọng người khác bằng những chi tiết nhỏ nhất với sự tử tế trong tim cơ chứ?
.......


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện