Quan hệ huyết thống không cần làm bài kiểm tra
......
Ba chú cún con của Mập Mập và Baby đã mở mắt vài ngày trước.
Ai ai cũng mong đợi (thực ra chỉ có sĩ quan Ôn) những chú cún mở mắt ra nhìn thế giới...!nhưng sau khi chúng mở mắt thật, sĩ quan Ôn đã hối hận tột độ.
Những chú cún vừa mở mắt nhìn thế giới, cũng không biết chúng có thể nhìn thấy bao nhiêu thế giới, điều duy nhất Ôn Dương chắc chắn là, khi mở mắt ra, tần suất chúng sủa vô cớ (hoặc có thể có lý do) cũng tăng lên nhiều hơn.
Hình như chúng không biết mệt là gì, cổ họng cũng như không bao giờ khô.
Không có chuyện gì cũng rú cái mỏ lên.
Không những vậy, tã lót đặt trong ổ cũng cần được thay thường xuyên hơn.
Theo lời dặn của bác sĩ thú y, cha con họ Ôn đã tách đàn con ra khỏi mẹ để cai sữa sau khi chúng mở mắt.
Không có sự giúp đỡ của chó mẹ, chất thải của đám cún bắt đầu ào ào xả ra tã.
Hai bố con họ Ôn ai có thời gian rảnh lại phải đi thay tã.
Đám cún quỷ tuy được uống sữa dê nhưng đống phân thải ra lại không khiến người ta cảm thấy dễ chịu chút nào.
Đâu còn mùi thơm nữa?
Đâu còn có thể khiến người ta mềm lòng?
Hiện giờ Ôn Dương chỉ có thể âm thầm chửi mắng "ba chú quỷ con".
Ba cún quỷ vẫn phải ở lại nhà nàng thêm hai tháng.
Tên Dương Ngọc Long đáng chém nghìn đao rõ ràng chỉ cần du học trao đổi ở Mỹ 6 tháng đầu, vậy mà cứ phải chơi đến cuối tháng 7 mới chịu về nước.
Hai cha con họ Ôn đành tiếp tục trông hai chó lớn ba cún bé, đợi chủ nhân đáng chém nghìn đao bay từ bên kia đại dương về nhà.
Nhưng, Ôn Dương cảm thấy sau khi Dương Ngọc Long trở lại, tình hình sẽ không chuyển biến khá hơn chút nào.
Vốn dĩ nuôi hai con chó thôi mà thằng em trai nàng đã hết chịu nổi, nếu lại thêm ba con...
Hehehe, thảo nào Dương Ngọc Long lại đồng ý với nguyện vọng nhận nuôi của nàng nhanh như vậy.
Dương Ngọc Long...!muốn chị gái cậu nuôi giùm chết đi được!
......
Nhiệm vụ thứ ba của Ôn Dương và Lý Duyên Thanh hôm nay xuất phát từ một bài đăng trên Weibo được các đồng nghiệp từ Đội Giám sát Internet chú ý.
Định vị trên bài Weibo là tại một khu chung cư trong quận Đông Thành, thành phố Bắc Thành.
Có lẽ vì quá tức giận, blogger Weibo đã chọn cách giải toả cảm xúc bằng cách đăng bài lên mạng trong sự bất lực.
Nội dung cụ thể trên Weibo không nhiều, chỉ vài chữ thôi đã nói lên toàn bộ sự tình.
Nhà hàng xóm lại đánh trẻ con!
Mẹ nó chứ!
Con gái ruột cũng nỡ xuống tay, người làm mẹ mà thế sao?
Thật là ĐCM, không phải con người!
Chủ bài viết Weibo trả lời một người bạn bằng một bức ảnh trong phần bình luận...
Đó là bức ảnh được chụp vào sáng nay khi tình cờ gặp bé gái ra ngoài mua đồ ăn sáng một mình.
Bé gái 8 tuổi, khắp chân tay toàn là những vết thương lồ lộ.
Ngoài những vết bầm tím từ móc quần áo, còn có những vết bỏng do tàn thuốc để lại.
Trong quá trình tuần tra Internet hàng ngày, cảnh sát mạng đã phát hiện ra bài đăng Weibo đã có chút độ hot này.
Họ lập tức tìm được chủ bài đăng Weibo xác minh tình hình.
Sau khi biết đó là sự thật, Trung tâm Chỉ huy 110 thông báo cho tổ tuần tra khẩn trương đến hiện trường xử lý.
Khi Ôn Dương và Lý Duyên Thanh đến nhà cô bé, thấy cô bé đang bị mẹ khoá trái trong nhà.
Cửa nhà có hai lớp, một lớp bằng gỗ, một lớp bằng sắt.
Cánh cổng sắt chỉ có thể chặn lại cơ thể bé gái, cánh tay gầy guộc của cô bé vẫn có thể lọt qua khe sắt.
Lý Duyên Thanh hỏi xong, hai viên cảnh sát mới hiểu tình hình lúc này của cô bé.
Hóa ra lý do tại sao hôm nay thứ Ba không thể đi học là vì mẹ cô bé tức giận.
Mà lý do mẹ cô bé tức giận, chỉ vì cô bé mua đồ ăn sáng về muộn hai phút.
Mua đồ ăn sáng về muộn...
Cô bé không những phải tự mua đồ ăn sáng cho mình, mà còn phải gọi đóng gói đồ ăn sáng cho mẹ mang về nhà.
Chỉ là về muộn hai phút, không những hôm nay bị tước quyền được đi học, mà còn phải ngồi sau cửa trông nhà, không thể đi đâu được.
Khi Ôn Dương và Lý Duyên Thanh đến nơi, cô bé đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, chống cằm nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt nhàm chán.
truyện tiên hiệp hay
Chủ bài viết Weibo là hàng xóm trên lầu của cô bé, là một nhân viên văn phòng trẻ tuổi, từng phàn nàn với ban quản lý nhà đất và ủy ban khu chung cư vì không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng ban quản lý nhà đất và ủy ban khu chung cư ngoài việc tìm đến cửa khuyên bảo vài ba câu, cũng không thể làm gì được người mẹ này.
Dù sao cô ấy cũng là mẹ ruột của cô bé, có thể làm gì được đây?
Ôn Dương ngồi xổm trước cửa sắt, kiên nhẫn giao tiếp cùng cô gái nhỏ.
Người mẹ nhốt con gái nhỏ trong nhà, không biết trong nhà có chìa khóa hay không.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô gái nhỏ, mới đầu Ôn Dương còn tưởng là do cô bé chưa ăn sáng.
Đã qua vài lần gặng hỏi, cô gái nhỏ vẫn không chịu tiết lộ nguyên do thực sự.
Ôn Dương chỉ còn cách kiên nhẫn khuyên bảo cô bé với tư cách là một cảnh sát.
Cô bé đã bị thuyết phục, bèn đứng dậy, định đi tìm liệu trong nhà có chiếc chìa khóa cửa sắt nào hay không...!Ai ngờ cô bé vừa đứng dậy đã lảo đảo ngã xuống đất!
"Ôi!"
"Ối!"
Lý Duyên Thanh và Ôn Dương đều hoảng sợ, nhào đến bên cổng sắt.
"Cô bé, không sao chứ?"
"Sao thế? Sao lại ngã thế?"
"Không sao ạ, chú...!cháu không sao, chị cảnh sát..."
Cô bé tự bò dậy trên sàn gạch lát nền, cất lên những bước đi khập khiễng?
Chuyện này...
Ôn Dương cẩn thận quan sát cô gái nhỏ đang quay lưng về phía bọn họ, sau đó thông báo cho Trung tâm Chỉ huy.
Trung tâm Chỉ huy 110 ngay lập tức thông báo cho Trung tâm Cấp cứu 120.
Không chắc phần [email protected] dưới của cô bé có bị thương không.
Cô bé tìm một vòng khắp nhà mà vẫn không thấy chìa khoá.
Thân hình bé nhỏ trở về bên cửa sắt, ngồi lại trên chiếc ghế nhỏ, tiếp tục chịu đựng đau đớn.
Hai cảnh sát đứng ở cửa cuối cùng cũng hiểu...
Tại sao dù trời không lạnh nhưng trên ghế lại có một chiếc chăn nhỏ.
Chiếc chăn nhỏ được gấp nhiều tầng chồng lên nhau để khi ngồi xuống sẽ bớt đau hơn...
Vì đặc thù công việc điều tra hàng ngày, trong điện thoại của Ôn Dương lưu rất