Những lời nói khó nghe
......
Để tiết kiệm thời gian cấp cứu trong bệnh viện, bác sĩ cấp cứu không chỉ có trách nhiệm cẩn thận khám cho bệnh nhân, họ cũng phải cố gắng hỏi về tiền sử bệnh của gần mười tám đời nhà bệnh nhân hoặc người nhà đi theo xe cứu thương, trong điều kiện tình trạng cơ thể bệnh nhân cho phép.
Đôi khi, nhờ những câu hỏi cặn kẽ và nhẫn nại này mà các bác sĩ cấp cứu 120 phát hiện ra những bệnh lý khó nhận biết hoặc dễ dàng bị phán đoán sai của bệnh nhân.
......
Người gọi 120 là một chủ nhà trong một khu chung cư cao cấp tại khu vực trung tâm quận Đông Thành.
Hai vợ chồng chủ nhà đều là giáo viên trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh, chồng dạy vật lý, vợ dạy ngữ văn.
Hai vợ chồng có một đứa con trai và một đứa con gái.
Những gia đình vi phạm chính sách một con năm đó, hiện giờ chuyện "tốt" nhân đôi, bạn bè họ hàng ai cũng ghen tị.
Khi đội cấp cứu đến hiện trường, đã thấy bố và con trai đang bế cô con gái xuống nhà.
Hai cha con dỡ tấm ván giường ra theo chỉ đạo của mẹ, nâng cô con gái nằm lên tấm ván giường rồi bế xuống tầng.
Anh trai năm nay lên đại học năm ba, hồi nhỏ rất mập mạp, từng bị viêm ruột thừa do ăn uống linh tinh và đã phải thực hiện phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.
Sáng nay, cô em gái đột nhiên bị đau bụng kinh khủng, vì vậy, bị đau ruột thừa là ý nghĩ đầu tiên của ba thành viên trong gia đình từng bị đau hoặc từng có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân ruột thừa.
Khi người mẹ gọi cấp cứu 120, cô đoán rằng con gái bị viêm ruột thừa.
Lưu Dịch và Trần Phi đón lấy cô gái trên tấm ván giường.
Cô con gái mới lên đại học năm nhất còn không quên làm nũng với bạn trai trước khi lên xe cấp cứu.
"Em bị viêm ruột thừa...!chắc phải phẫu thuật đó...!anh mau đến bệnh viện thăm em đi..."
Chắc hẳn người bạn trai ở đầu dây bên kia cũng đau lòng lắm, dù phải chịu đau đớn mà cô gái vẫn có thể bộc lộ cảm giác ngọt ngào khi đắm chìm trong tình yêu như vậy...
"Ừm, Bệnh viện Số 1, anh mau tới đó đi."
Xem ra như người bạn trai đã đồng ý với hành động nũng nịu của cô gái, hứa sẽ nhanh chóng đến bệnh viện ngay khi có thể.
Xe cấp cứu không thể chứa nổi ba người nhà bệnh nhân, hai người đàn ông trong gia đình bị người mẹ sốt ruột đuổi ra khỏi xe, đành phải lái xe riêng đến bệnh viện hội họp.
Cô gái cứ ôm bụng, cảm thấy đau khủng khiếp ở vùng bụng dưới bên phải.
Thực sự rất giống biểu hiện điển hình của bệnh viêm ruột thừa.
Thông thường, các bác sĩ cấp cứu không thể làm gì nhiều trong tình huống này.
Cùng lắm chỉ có thể nối máy theo dõi nhịp tim, cung cấp cho bệnh nhân một ít oxy để bệnh nhân cảm thấy dễ chịu hơn.
Giản Mộc Tư thấy vẫn có thể giao tiếp với cô gái, người nhà nắm rõ tiền sử bệnh của cô gái cũng ở đây, để tiết kiệm thời gian cho các bác sĩ trong bệnh viện, cô bắt đầu hỏi về tiền sử bệnh và thể trạng gần đây của cô gái như thường lệ.
Khi hỏi đến tình hình kinh nguyệt của cô gái (tức là thời gian kỳ kinh nguyệt gần đây nhất), câu trả lời của cô gái khiến đôi lông mày của Giản Mộc Tư cau lại.
Lúc đó, trực giác của bác sĩ nảy ra trong đầu cô, Giản Mộc Tư nghĩ đến một khả năng khác:
"Em có chắc em đã ngừng kinh nguyệt hai tháng nhưng hôm nay đột nhiên có lại không?"
"...!Em chắc chắn..."
Câu trả lời yếu ớt của cô gái không khiến Giản Mộc Tư dễ chịu hơn chút nào.
"Lưu Dịch, lái xe nhanh lên!"
Thấy tình cảnh này, mẹ của cô gái ở bên vô cùng lo lắng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao bác sĩ cấp cứu đột nhiên thay đổi sắc mặt?
"Bác sĩ, chắc con gái tôi không bị vấn đề gì khác đâu nhỉ? Không phải con bé bị viêm ruột thừa sao? Như thế này giống hệt như khi con trai tôi bị viêm ruột thừa..."
Mẹ của cô gái vừa nói liên hồi, vừa vô thức dùng cả hai tay nắm lấy tay của Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư nheo mắt lại.
Trong xe cứu thương còn có bà mẹ, muốn hỏi thêm về tình trạng của bệnh nhân có hơi khó nói một chút.
Là một bác sĩ, Giản Mộc Tư không có gì khó nói khi bàn đến vấn đề chuyên môn.
Nhưng cô hiểu rất rõ...!câu hỏi tiếp theo sẽ khiến cô gái rất khó nói, đặc biệt là trước mặt người mẹ.
Giản Mộc Tư do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại mong muốn cứu giúp bệnh nhân:
"Trần Phi."
Giản Mộc Tư lên tiếng, gọi Trần Phi đang ngắm khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên bị điểm danh, Trần Phi giật cả mình.
"Có chuyện gì vậy chị?"
"Bịt tai lại."
"...!Gì cơ?"
Trần Phi càng thêm hoang mang.
Đang yên đang lành, tại sao tự dưng bảo em bịt tai lại?
Nhưng vì sự ăn ý trong công việc và sự tin tưởng hết mình vào Giản Mộc Tư, sau khi hiểu những lời của Giản Mộc Tư, Trần Phi ngoan ngoãn dùng ngón tay bịt tai lại.
Giản Mộc Tư lúc này mới quay đầu lại, đặt câu hỏi cho cô gái đang nằm trên giường cáng, lời nói vô cùng ôn hòa:
"Nếu giấu giếm chuyện này sẽ ảnh hưởng đến lần điều trị tiếp theo.
Hiện tại chị nghi ngờ không phải em bị viêm ruột thừa cấp tính, mong em thành thật trả lời câu hỏi của chị."
Cô gái nghe vậy, giật mình, liếc nhìn bác sĩ cấp cứu bên cạnh, rồi quay sang nhìn người mẹ bên giường, chợt hoang mang hoảng sợ...
Mẹ của cô gái sốt ruột không thôi, trong cơn lo lắng đã mờ mịt đoán được tình trạng của con mình, là tình trạng khiến một người mẹ phải lo lắng nhất.
"Bác sĩ, rốt cuộc là sao?"
Giản Mộc Tư nghiêm túc nhìn chăm chú cô gái nằm trên cáng...
Trong mắt không chứa bất kỳ sự khinh miệt, giáo dục hay trách móc nào, tất cả chỉ xuất phát từ sự quan tâm của một bác sĩ đối với bệnh nhân.
"Em đã quan hệ tình d*c chưa?"
Trước khi lên xe cấp cứu, Giản Mộc Tư không thể không chú ý đến cuộc gọi điện thoại của cô gái.
Nghĩ đến việc cô gái có bạn trai, sự nghi ngờ của Giản Mộc Tư càng trở nên hợp lý hơn.
"CÁI GÌ? QUAN HỆ TÌNH D*C?"
Cô gái chưa kịp trả lời, người mẹ đã hét lên trước.
Tiếng thét này vẫn khiến Trần Phi phải giật nảy mình dù đã bịt tai lại.
Trần Phi theo bản năng thả tay ra, mặt đầy vẻ "chuyện gì thế này?"
Bị Giản Mộc Tư lườm, cậu lại ngay lập tức bịt ngón tay vào lỗ tai.
"Mẹ cô bé xin đừng kích động."
Lời nói của bác sĩ cấp cứu quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi mẹ của cô gái nghe không ra ý tứ muốn trấn an nào.
"Bác sĩ, ý cô là sao? Con gái tôi mới tròn 18 tuổi! Quan hệ tình d*c cái thá gì? Con bé còn chưa bao giờ qua đêm bên ngoài."
"Không qua đêm bên ngoài không có nghĩa là chưa từng quan hệ."
Lời của Giản Mộc Tư chẹn ngang người mẹ, khiến bà tức giận nảy lửa.
Bà tức giận chỉ vào Giản Mộc Tư, nhưng mãi mà không nói gì được.
"Chị là bác sĩ cấp cứu, cần phải chịu trách nhiệm cho bệnh nhân.
Chị biết bây giờ mẹ em cũng đang ngồi trên chiếc xe này.
Có lẽ em sẽ thấy khó khăn và xấu hổ khi nói ra sự thật, nhưng để không làm ảnh hưởng đến bệnh tình của em, em cần có trách nhiệm với cơ thể của bản thân, chị cần em thành thật trả lời câu hỏi của chị."
Cô gái nhìn chằm chằm Giản Mộc Tư mất một lúc.
Một lúc sau, cô gái quay đầu lại, quay đầu nhìn về phía Giản Mộc Tư và người mẹ, chậm rãi gật đầu.
Chỉ với một cái gật đầu, người mẹ ngay lập tức ngã quỵ xuống, quỳ bên cạnh giường cáng.
Sốc, kinh hoàng, hối hận, tự trách, xấu hổ, và tất cả những cảm xúc rối rắm đan xen.
"...!Bác sĩ...!có phải con bé đã..."
Giản Mộc Tư tiếc nuối gật đầu:
"Bây giờ tôi có