Cô là mẹ của Mộc Tư
......
Đến tận buổi chạy đêm, sĩ quan Ôn vẫn chưa hết buồn cười...
Cảnh tượng bạn trai của cô gái mang thai ngoài tử c ung bị ba người nhà đuổi khắp phòng cấp cứu thực sự khó có thể thoát ra khỏi tâm trí sĩ quan Ôn.
Bây giờ chỉ cần để trí tưởng tượng thoả sức trôi đi, nàng sẽ liên tưởng đến cảnh tượng gà bay chó nhảy này.
"Hahaha ~ Giản Mộc Mộc, lúc đó chị có cười không? Cảnh gà bay chó nhảy như vậy mà chị không cười, có phải quá vô lý không?"
Vết thương đầu gối của Giản Mộc Tư đã lành, có thể tiếp tục hoạt động chạy bộ buổi đêm, Ôn Dương không khỏi có chút phấn khích.
Trong buổi chạy đêm, đã nhiều hơn một lần Ôn Dương hỏi về cảm nghĩ của Giản Mộc Tư về cảnh tượng lúc đó.
Chỉ là nàng muốn Giản Mộc Tư thừa nhận rằng cô ấy cũng cười, làm vậy mới có thể khiến nụ cười của nàng lúc này hợp tình hợp lý.
Nhận lấy chai nước khoáng, Giản Mộc Tư bất lực khi bị Ôn Dương hỏi liên hồi...!thực sự lúc đó cô chỉ lười biếng liếc nhìn nam thanh niên một cái rồi tập trung vào hồ sơ bệnh án.
Nhưng trước mắt vì để Ôn Dương đạt được tâm nguyện, Giản Mộc Tư liếc Ôn Dương một cái, bất đắc dĩ cười nhạt:
"Chị có cười."
"Hahahahaha~ Em biết thừa chị cũng cười! Chuyện buồn cười như vậy, sao chị có thể không cười chứ!"
Sĩ quan Ôn mãn nguyện, ngay lập tức cười như được mùa.
Thấy vậy, cảm giác hài lòng của Giản Mộc Tư càng thêm tăng.
Hai người còn thảo luận một lúc về vấn đề kỳ nghỉ hè này nên đi đâu...!thì đột nhiên, tiếng điện thoại di động của Giản Mộc Tư reo lên.
Lấy điện thoại từ trong túi thể thao ra, nhìn thấy dòng tên hiện trên màn hình điện thoại, Giản Mộc Tư cũng cười bất đắc dĩ.
Nhưng khi nhấc máy lên...
Ôn Dương thấy sắc Giản Mộc Tư mặt lập tức thay đổi.
"Viện trưởng bị ngất? Sao lại ngất chứ?"
Trong lòng Giản Mộc Tư lo lắng, dưới chân càng lo lắng.
Tay cầm điện thoại di động tiến về phía ven đường, định đi bắt taxi.
Vào lúc này, cô vẫn không bỏ quên Ôn Dương ở phía sau.
Vừa vẫy tay bắt taxi, vừa trấn an Lâm Nguyệt Thanh ở đầu dây bên kia, vừa ra hiệu bằng mắt với Ôn Dương đang đi theo, dùng khẩu hình miệng ra hiệu:
"Có việc, chị đi trước đây."
Người đi theo Giản Mộc Tư lên xe taxi là Ôn Dương.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, sĩ quan Ôn đã có thể đoán ra nhà của Giản Mộc Tư xảy ra chuyện gì qua những lời nói chỉ nghe từ một phía.
Viện trưởng...!có lẽ đã bị ngất xỉu không rõ nguyên nhân, và người đã gọi điện cho Giản Mộc Tư hẳn là vợ của Viện trưởng, Lâm Nguyệt Thanh.
Cho dù là Viện trưởng hay Lâm Nguyệt Thanh, sĩ quan Ôn đã từng gặp họ trong hành lang mờ tối của ký túc xá Trung tâm Cấp cứu vào đêm giao thừa.
Thậm chí vài ngày trước, Ôn Dương cũng từng gặp họ bên ngoài phòng chụp ảnh.
Cho dù những lần trước đó chỉ là đơn phương gặp mặt, Ôn Dương không muốn Giản Mộc Tư phải một mình đối mặt với bất cứ chuyện gì, đặc biệt là khi đó là những chuyện có thể dẫn đến kết cục chẳng lành.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nàng không thể để Giản Mộc Tư lại cô đơn nữa.
"...!Em, sao em lại vào đây?"
Thấy Ôn Dương đi theo vào trong xe, Giản Mộc Tư có chút kinh ngạc.
Mặc dù Giản Mộc Tư còn hơi choáng váng vì sốc trước cái tin Viện trưởng bị ngất, nhưng hành động lên xe của Ôn Dương vẫn khiến cô vô cớ cảm thấy nhẹ nhõm an tâm.
Sĩ quan Ôn tỏ ra không quá can tâm tình nguyện, nàng đưa tay ra, áp lên mu bàn tay của Giản Mộc Tư.
Sau đó dùng bàn tay bên kia vỗ nhẹ lên vai trái của mình: "Đây, chị có thể dựa vào vai em."
Giản Mộc Tư nhìn vào mắt Ôn Dương, trong đó không chỉ tràn đầy sự ấm áp, mà còn chất chứa ánh sáng long lanh.
Đây là người mà cô thích.
Có lẽ cũng là, sự tồn tại khiến cô yên tâm nhất trên thế giới này.
Giản Mộc Tư cố gắng nở một nụ cười trấn an Ôn Dương.
Không còn câu nệ nữa, cô dựa vào vai Ôn Dương.
......
Vào một đêm giữa hè, Hạ Lương đang tra cứu tài liệu phẫu thuật trong phòng làm việc thì bất ngờ nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện.
Cựu chủ nhiệm khoa Phẫu thuật tim khiêm Viện trưởng phẫu thuật tim, bị một ca mổ tim cấp cứu gọi về bệnh viện.
Chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim mới và phó chủ nhiệm dao mổ đều đang phẫu thuật trong phòng mổ, trong khoa cấp cứu lại có thêm bệnh nhân mới, đây là một ca vô cùng hiếm gặp đang cần được cấp cứu gấp.
Đúng lúc vị bác sĩ khoa phẫu thuật tim đang không biết nên làm gì trong lúc hội chẩn, ông chợt nhớ đến người từng là tay mổ số một của khoa phẫu thuật tim, giờ đây là Viện trưởng.
Hạ Lương vội vàng đến bệnh viện, sau đó đi theo bác sĩ phụ trách đến bàn mổ.
Mặc dù không phải bác sĩ mổ chính, nhưng ông chỉ cần ngồi bên cạnh không thôi cũng có thể làm yên tâm bác sĩ phụ trách khi gặp phải vấn đề khó nhằn.
Ca phẫu thuật kết thúc thuận lợi sau khi kéo dài hơn hai giờ đồng hồ.
Xong việc, Viện trưởng rời khỏi phòng phẫu thuật.
Vừa bước ra, ông đã bất tỉnh ngay trước cửa phòng phẫu thuật.
Lâm Nguyệt Thanh hoảng hốt sau khi được anh sinh viên trong bệnh viện thông báo, vội vàng cúp máy mà chưa nghe rõ anh sinh viên ở đầu dây bên kia nói gì, ngay sau đó lập tức liên lạc với hai cô con gái.
Cô con gái lớn Hạ Chi Châu gần đây đang đi du lịch ở Nam Thành.
Chuyện chồng bị ngất xỉu thế này, Lâm Nguyệt Thanh nghĩ đến cô con gái út Giản Mộc Tư đầu tiên.
Nghe thấy giọng nói của Giản Mộc Tư ở đầu dây bên kia, Lâm Nguyệt Thanh lập tức bật khóc, nghẹn ngào gần như không nói nên lời.
Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Lương đã yêu nhau nhiều năm, tương kính như tân.
Hạ Lương là bạn đời cùng đi tới đầu bạc răng long với bà, đương nhiên bà quan tâm đ ến sức khỏe của ông hơn bất kỳ ai.
Công việc của Viện trưởng không hề dễ dàng, chưa kể chồng bà là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm rất cao.
Trước khi trở thành Viện trưởng, Hạ Lương từng là một bác sĩ phẫu thuật tim đã từng thực hiện vô số ca phẫu thuật và ra vào phòng mổ vô số lần.
Lâm Nguyệt Thanh chỉ có thể toàn tâm toàn ý làm tất cả những công việc hậu cần trong nhà mà bà có thể đảm đương,
Bà không thể ngăn nổi, cũng không muốn ngăn lòng nhân đức của bác sĩ phẫu thuật.
Được tài xế riêng lái xe đưa đến bệnh viện, Lâm Nguyệt Thanh vừa xuống xe đã nghe thấy giọng của Giản Mộc Tư.
Nhìn thấy Giản Mộc Tư, người phụ nữ vừa kìm nén được chưa lâu lập tức nắm chặt tay con gái mình:
"Con...!cha con...!bọn họ nói..."
"Phu nhân đừng vội lo lắng."
Người báo tin cho Lâm Nguyệt Thanh là một sinh viên được Hạ Lương dẫn đến.
Đang nói chuyện điện thoại với Lâm Nguyệt Thanh, còn chưa kịp nghe Lâm Nguyệt Thanh trả lời đã bị ngắt điện thoại.
Cậu đi đi lại lại quanh hành lang mấy vòng, trong lòng vẫn tự hỏi, có phải vợ thầy chưa nghe thấy những lời an ủi của mình hay sao?
Thầy chỉ bị ngất do hạ đường huyết và cảm nắng, không có gì nghiêm trọng.
Câu quan trọng nhất trong câu này hình như đã bị vợ thầy bỏ qua mất?
Nam bác sĩ càng nghĩ càng hoài nghi, vội vàng chạy đến