Món quà
......
Sau lần đi sâu trò chuyện cùng Chu Nguyên Ân, Giản Mộc Tư đã kịp thời liên lạc với Ôn Quốc Đông.
Cuối tuần này, Giản Mộc Tư sắp xếp cho Ôn Quốc Đông gặp Chu Nguyên Ân.
Cuộc nói chuyện lần này cũng là một cuộc trò chuyện chi tiết và chân thành.
Được Giản Mộc Tư nhờ cậy cùng nhau giải quyết vấn đề tâm lý của Ôn Dương, Chu Nguyên Ân rất có trách nhiệm.
Trong lần trò chuyện với Ôn Dương lần trước, cô đã nắm bắt được một chút manh mối, điều mà cả Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư đều không nhận ra...
Đó là những điều có thể họ đã nghĩ qua, chỉ là không ngờ lại có ảnh hưởng sâu sắc đến Ôn Dương như vậy.
Điều Ôn Dương trăn trở, không chỉ là sự hy sinh.
Điều Ôn Dương lưu tâm, cũng không chỉ là sự hy sinh.
Điều khiến Ôn Dương mắc kẹt trong thân phận cảnh sát, cũng không chỉ vì sự hy sinh của mẹ nàng.
"Chú Ôn..."
Người đàn ông gần sáu mươi kể về những câu chuyện của con gái trước khi đến tuổi trưởng thành, nhưng mọi thứ đều rất mơ hồ.
Ôn Quốc Đông có rất ít ký ức về Ôn Dương trước năm 18 tuổi.
Nhưng sau năm 18 tuổi, cha con họ sớm tối ở chung một nhà, đã thân thiết và quen thuộc hơn rất nhiều, ông cũng không biết liệu có thể bù đắp cho những thiếu vắng năm xưa hay không.
Giản Mộc Tư đưa cho Ôn Quốc Đông tờ khăn giấy cầm trong tay, đôi mắt cô cũng giăng đầy sương mờ.
Giản Mộc Tư cũng có thể được coi là một đứa trẻ lớn lên trong cô độc, nên cô có thể hiểu Ôn Dương đã trải qua những gì trong suốt chặng đường trưởng thành.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô còn may mắn hơn Ôn Dương.
Ít nhất, bên cạnh cô luôn có những người thân yêu thương và bảo vệ cô.
Cho dù đó là ông bà ngoại năm xưa hay gia đình nhà Hạ ngày nay.
Cô có gia đình, có cha mẹ, họ luôn ở bên cô.
Giản Mộc Tư có thể tưởng tượng ra nỗi cô đơn và cô độc của Ôn Dương, nhưng rất khó để tưởng tượng Ôn Dương ngày nhỏ đã sống như thế nào trong một môi trường như vậy để lớn lên như ngày hôm nay.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng bắt buộc phải hiểu chuyện như người lớn.
Ở nhà một mình, tự giải quyết vấn đề ăn uống, phải cố gắng học cách độc lập trưởng thành...
Điều làm cô khó bề tưởng tượng hơn chính là, mất mẹ ở tuổi 18, chuyện thay đổi ước mơ đã khiến Ôn Dương phải dùng rất nhiều quyết tâm.
Cả Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư đều thực sự tưởng rằng Ôn Dương muốn kế thừa chí nguyện của Dương Trường Vinh.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Ôn Dương thật ra là...
Quá thiếu thốn tình yêu...
Quá thiếu thốn...
Mặc dù tình yêu của người cha sau khi trưởng thành không thể bù đắp cho quãng thời gian thiếu thốn năm xưa, nhưng dù sao cũng vẫn sưởi ấm trái tim hiểu chuyện.
Tuy nhiên, từ khi năm mẹ qua đời khi nàng 18 tuổi, Ôn Dương không những không thể chờ được tình mẫu tử muộn màng, mà còn chôn chặt tiếc nuối thiếu vắng tình mẫu tử vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.
"Chú Ôn, Mộc Tư, thứ lỗi cho sự thẳng thắn này...! mọi người lẽ nào chưa bao giờ nhận ra Ôn Dương là một người tự ti trầm trọng sao?"
Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư cùng lúc giật mình vì câu nói này...
Tự ti trầm trọng?
Là sao?
Chu Nguyên Ân khẽ thở dài, người như Ôn Dương quả nhiên là ngoại lệ trong số những người cô từng gặp.
Không khó để tưởng tượng tại sao một người có vẻ ngoài hướng ngoại, dịu dàng và tỏa nắng như vậy lại lừa dối hai người trước mặt.
"Thực ra, mọi người có từng nghĩ tại sao Ôn Dương lại trở thành Ôn Dương ngày hôm nay không?"
"Tôi nghĩ, không phải vì cô ấy trời sinh toả nắng.
Có thể vì cô ấy thiếu cái gì đó nên sẽ cố gắng để người khác không thiếu cái bản thân thiếu.
Bản thân cô ấy thiếu tình yêu, cô ấy sẽ dành tình yêu cho người khác.
Bản thân cô ấy thiếu sự quan tâm, cô ấy sẽ quan tâm đ ến người khác.
Bản thân cô ấy thiếu ánh nắng và hạnh phúc, vì vậy cô ấy sẽ cho người khác ánh nắng và hạnh phúc...!Cô ấy không phải một vị thánh, chỉ là thiếu thốn tình yêu quá, cho nên muốn nhận lại một chút sự chú ý bằng những điều mình trao đi..."
"Sự quan tâm, dịu dàng và nhạy cảm mà mọi người thích ở cô ấy, có thể là do người này đã nhận được quá ít những điều đó trong những năm qua."
"Từ nhỏ đã quá hiểu chuyện, lại thuộc kiểu tính cách cho đi rất đặc biệt.
Cô ấy sẽ không trực tiếp nói ra rằng Tôi cũng muốn được quan tâm và yêu thương.
Khi bản thân cô ấy khao khát được yêu thương và quan tâm, cô ấy hiểu ít nhất đây là điều phải nên trao đi mới được nhận lại, đến cả tâm lý muốn được yêu và quan tâm của cô ấy cũng rất hiểu chuyện...!Có lẽ cô ấy đang nghĩ, liệu mình có thể cho đi tình yêu và sự quan tâm trước không, rồi sẽ có lúc nào đó mình sẽ nhận được một lần.
Cho đi mười lần, sẽ luôn có một lần được đáp lại."
......
"Chú Ôn, thứ lỗi cho sự mạo muội của cháu.
Cháu muốn hỏi chú, khi cô Dương qua đời, là khi cô Dương hy sinh, có để lại lời trăn trối nào không?"
Chu Nguyên Ân nói rất chân thành, ngoài tình cảm cha con của Ôn Dương, cô còn phải hiểu được khoảnh khắc hy sinh của người mẹ.
Sau khi biết được tác động sâu sắc của gia đình và sự hy sinh của mẹ đối với Ôn Dương, cô bắt buộc phải truy về căn nguyên, vén ra những vết sẹo mà gia đình Ôn không muốn nhắc đến.
Những ngón tay của Ôn Quốc Đông hơi co lại, ban đầu là kinh ngạc vì lời nói của Chu Nguyên Ân, sau đó trong mắt tràn về đầy vẻ tiếc nuối.
Ông lắc đầu, thành thật nói:
"Không...! vợ chú...!Dương Trường Vinh ra đi rất nhanh...!Chú không kịp...!Chú đã hỏi những đồng nghiệp ở bên cạnh cô ấy khi cô ấy qua đời...!nhưng không có lời trăn trối nào cả..."
Chu Nguyên Ân thầm thở dài, dường như cô đã hiểu rõ tình cảnh của Ôn Dương.
Đây...!có lẽ là sự cố chấp của Ôn Dương...
"Mộc Tư, chú Ôn...!mọi người có bao giờ nghĩ rằng sở dĩ Ôn Dương chọn làm cảnh sát là để được gần mẹ...!vì thiếu tình thương, đặc biệt là thiếu sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ, chính vì thế vô cùng đặt nặng khoảnh khắc hy sinh của mẹ...!Người mẹ không để lại lời trăn trối, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời người mẹ mà Ôn Dương vẫn không biết liệu mẹ có quan tâm mình không.
Cháu nghĩ, tất nhiên đây chỉ là suy đoán của cá nhân cháu...!Hôm qua cháu đã nói chuyện với Ôn Dương, Mộc Tư cũng ở đó, cháu nghĩ Mộc Tư cũng thấy được chuyện hy sinh thực sự đã ảnh hưởng đến Ôn Dương, mẹ hy sinh, đồng nghiệp hy sinh, thực sự đã ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái tâm lý của cô ấy.
Nhưng việc trở thành cảnh sát và lý do tại sao cô ấy không muốn từ bỏ cái nghề cảnh sát, cháu nghĩ, ngoài việc có thể cô ấy thực sự yêu thích nghề này cùng những sứ mệnh thiêng liêng đằng sau, cháu cũng cho rằng, lý do quan trọng hơn bắt nguồn từ khao khát tình yêu và sự cố chấp của một đứa trẻ..."
"Nói cách khác, cháu nghĩ là do cô Dương qua đời không để lại lời trăn trối, nên Ôn Dương chỉ có thể dựa vào sự gần gũi với nghề nghiệp của mẹ để hiểu tâm trạng của mẹ mình khi bà qua đời...!Có lẽ cô ấy đã nghĩ vô số lần trong đầu và cả trong tim, tự hỏi liệu mình có bao giờ được quan tâm hay không..."
......
Lời nói của Chu Nguyên Ân lại một lần nữa khiến Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư bất ngờ.
Ôn Quốc Đông biết rõ tình hình, Giản Mộc Tư thì biết một phần tình hình, dường như họ chưa bao giờ tìm hiểu cặn kẽ nguyên nhân tại sao Ôn Dương lại từ bỏ ước mơ để chuyển sang làm cảnh sát.
Trước đây, họ cho rằng đó là cách một người con tưởng nhớ mẹ, cho rằng đây là cách người con tiếp tục di nguyện của mẹ.
Vì một vài biểu hiện và tư duy theo quán tính, họ đã đánh giá sai tình hình thực tế của Ôn Dương.
Những đứa trẻ từ khi có ký ức đã bắt buộc phải hiểu chuyện luôn khao khát được yêu thương và quan tâm.
Mà đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời người mẹ, đứa trẻ ấy cũng không thể biết rốt cuộc mẹ có quan tâm đ ến mình hay không.
Sự không trọn vẹn của gia đình nhỏ và sự vắng mặt của cha mẹ khiến Ôn Dương tự ti và mặc cảm từ khi còn bé.
Nàng luôn là người bị bỏ rơi, luôn là người bị bỏ quên...
Mỗi khi Ôn Quốc Đông và Dương Trường Vinh bị cái nghề cảnh sát ràng buộc, là khi sự tồn tại của nàng trở nên bé nhỏ không đáng nhớ.
Và cả những nỗi uất ức muốn giãi bày nhưng vẫn phải đè nén lại vì hiểu chuyện...
Dương Trường Vinh có thể giúp đỡ rất nhiều trẻ em trong trại trẻ mồ côi, có thể là "mẹ Dương" của rất nhiều đứa trẻ, chỉ duy nhất không thể về nhà với nàng.
Những lời cảm ơn trở thành di vật...
Những khuôn mặt xa lạ xuất hiện trong tang lễ...
Bọn họ ai cũng gọi mẹ nàng là "Mẹ"...
Nàng không biết mình nên dùng tâm trạng gì để nhìn nhận tình mẫu tử vĩ đại này.
Đôi khi, nàng thực sự ghen tị với những đứa trẻ mồ côi đó.
Nếu nàng cũng là một trong số họ, nàng sẽ được Dương Trường Vinh chú ý nhiều hơn một chút.
Mang trong mình mong muốn thiết yếu về tình yêu và sự quan tâm, đứa trẻ cuối cùng đã thay đổi nghề nghiệp để gần với người mẹ khi còn sống.
Người chết đã chết, nàng không còn cách nào khác để tìm ra câu trả lời mà bản thân muốn biết.
Nàng chỉ có thể gửi gắm tâm tình vào nghề nghiệp của mẹ, gắn bó với sự nghiệp mà người mẹ tận tâm cống hiến cả đời, cố gắng hết sức để cảm nhận một người, cố gắng hết sức mường tượng ra tâm trạng có thể có của người mẹ.
Đằng sau thân phận là một cảnh sát, Ôn Dương vẫn là đứa trẻ khao khát được yêu thương và chăm sóc nhất trên đời.
Nàng không mong mỏi quá nhiều, vẫn hiểu chuyện đến kinh ngạc lòng người.
Biết bao năm trôi qua, nàng chỉ muốn chờ đợi một câu nói của