Em là một người ích kỷ
......
Những cảm xúc tích tụ trong suốt chục năm qua, một khi đã trào ra liền không thể kiểm soát được.
Khi bỏ dở nửa chừng ngành học chính quy, Ôn Dương không cảm thấy buồn,
Khi trở lại trường cấp 3 học lại, Ôn Dương không cảm thấy buồn.
Kể từ khi làm cảnh sát, Ôn Dương không cảm thấy hối hận hay buồn bã vì lựa chọn của mình.
Nhưng hôm nay, khi mọi thứ đã sáng tỏ...
Khi cuối cùng cũng biết nỗi lòng trước khi lìa đời của mẹ, Ôn Dương không hề cảm thấy tốt hơn như nàng đã từng nghĩ.
Tiếng nức nở và tiếng khóc bi thương khiến tâm trạng của hai người còn lại trong phòng cũng không vui vẻ chút nào.
Cả hai đều bất lực không biết làm thế nào, không biết an ủi ra làm sao, một người đứng bên cạnh cửa, người còn lại thì ôm chặt Ôn Dương.
Giản Mộc Tư thầm gọi tên nàng hết lần này đến lần khác:
Ôn Dương...
Tấm màn sự thật được vén mở, ít nhất có thể khiến người bị mắc kẹt nhiều năm như Ôn Dương hiểu ra một điều: là một cảnh sát, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Dương Trường Vinh chỉ muốn làm một người mẹ, làm mẹ của con gái mình, chỉ muốn quay về bên gia đình thuộc về riêng mình.
Ôn Dương kéo cổ áo của Giản Mộc Tư, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của Giản Mộc Tư.
Toàn bộ vùng vai ướt đẫm nước mắt, Giản Mộc Tư chỉ cảm thấy trái tim mình cũng ngâm trong bể máu.
Máu rỉ ra từ những đoạn xương mòn khoét, hòa với vị chanh có nồng nộ chua nhất có thể.
Cô vẫn chưa chuẩn bị kỹ lưỡng tinh thần tận mắt đối mặt với vết sẹo của Ôn Dương.
Hoá ra, cô đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình...
Vẫn dùng trạng thái của một người trong quá khứ để hình dung hoàn cảnh hiện tại.
Chỉ duy nhất quên mất một điều, rằng đã có một người bước vào trong trái tim cô từ lâu.
Cô khóa cảnh cửa trái tim mình lại, ném chiếc chìa khóa đi.
Không biết hai người đã ủ ấm cho nhau bằng cái ôm đã qua bao lâu.
Chỉ là, khi Ôn Dương thoát khỏi vòng tay của Giản Mộc Tư, đôi mắt nàng hơi sưng lên.
Người còn lại cũng không đỡ hơn là bao, tâm trạng cũng lên xuống thất thường theo cảm xúc của nàng.
Ôn Dương khóc đến nỗi hai mắt nhắm nghiền lại...
Thực sự đã quá mệt.
Thở dài thật sâu.
Nàng dựa vào tường, đứng dậy.
Ngồi chết lặng dưới nền đất quá lâu, khi đứng dậy không khỏi loạng choạng.
Mà người lúc này đỡ lấy nàng, bảo vệ nàng, đang giữ trong mình một trái tim bỏng rát đến vô cùng.
Nàng dẫn Giản Mộc Tư trở lại giường của mình, lấy ra hai chiếc hộp từ dưới gầm giường.
Trong ngôi nhà này, không chỉ mình Ôn Quốc Đông có bí mật, Ôn Dương cũng có.
Hai chiếc hộp, một hộp chứa đầy ảnh và lý lịch của Dương Trường Vinh, hộp còn lại chứa nhật ký hồi đại học của Ôn Dương.
Khi còn rất nhỏ, hình như từ khi còn học tiểu học, ngày nào Ôn Dương cũng ghi nhật ký.
Lên cấp hai, vì thiếu thốn tình thương, thiếu thốn sự chú ý từ gia đình, nàng đã đem cảm xúc giấu vào đáy lòng.
Lớn hơn một chút, nàng chỉ bộc lộ tâm trạng của mình trong một thế giới qua ống kính máy ảnh.
Sau đó, chính là sau khi Dương Trường Vinh hy sinh...
Ôn Dương lại mua một cuốn nhật ký, bắt đầu biểu đạt hết thảy cảm xúc trên đầu ngòi bút.
Suốt thời gian học lại, suốt thời gian học Đại học Công an, nàng luôn nín nhịn, giấu đi sự tự ti không ai biết, không ai hay.
Trong sâu thẳm trái tim, nàng luôn cảm thấy mình không phải người được chọn.
Khi cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, không muốn một người cũng đau lòng như cha mình phải lo lắng, nàng chỉ có thể giải toả cảm xúc của mình vào cuốn nhật ký.
Cuốn nhật ký được giữ trong bóng tối cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng.
Ôn Dương phủi lớp bụi bám trên một trong những chiếc hộp các tông đi, tìm thấy một chiếc chìa khóa được giấu ở góc bàn cạnh giường ngủ.
Nàng bày hết lên giường những gì mà trước đây đã thu gom được của Dương Trường Vinh...!cho dù là những bài viết trên báo, hay hình ảnh trong lý lịch của Cục Công an.
Từng bức, từng bức một, đều đưa hết cho Giản Mộc Tư xem.
Sau đó, lại lấy ra một album ảnh khác.
Nàng không có nhiều ảnh chụp với mẹ.
Cả quyển album ảnh, chỉ lấp đầy khoảng một phần sáu.
Đếm đi đếm lại cũng chỉ thấy hơn chục tấm ảnh, trong đó, đa số là ảnh chụp Ôn Dương hồi 1-2 tuổi.
Từ 3 tuổi trở đi, chỉ có một bức ảnh chụp chung.
Năm đó, Ôn Dương được nhận vào Học viện Truyền thông của Đại học Thuỷ Mộc với điểm thi đầu vào và điểm thi chuyên ngành cao nhất, đây là tấm ảnh các học sinh tốt nghiệp xuất sắc chụp cùng phụ huynh do các giáo viên của trường Trung học số 1 Bắc Thành để lại.
Đây cũng là lần đầu tiên cả gia đình ba người nhà Ôn Dương cùng chung một khung hình kể từ khi Ôn Dương lên 3 tuổi.
Ôn Dương đã nói rất nhiều...
Rất nhiều câu chuyện về Dương Trường Vinh..
Những câu chuyện được nghe được từ báo chí, đồng nghiệp và cả cha nàng, những câu chuyện về người mẹ mà nàng chưa từng hiểu kỹ về.
Ôn Dương đã lớn lên trong một môi trường chịu ảnh hưởng từ mẹ mình.
Trước khi Dương Trường Vinh qua đời, cũng trong một môi trường như vậy, nàng lớn lên dưới ảnh hưởng của cha mình.
Chỉ là sau đó, thời gian bầu bạn của Ôn Quốc Đông đã bù đắp phần nào cho những lần vắng mặt trước đây.
Kể mãi, kể mãi, giọng kể của người dựa vào tường càng lúc càng nhỏ.
Thấy Ôn Dương có ý buồn ngủ một cách hiếm thấy, chưa nghe xong chuyện, Giản Mộc Tư cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối mịt, trước khi chìm vào giấc ngủ, Ôn Dương cố gắng mở mắt ra nhìn Giản Mộc Tư.
Nàng là một kẻ ích kỷ.
Nàng giữ Giản Mộc Tư lại bên mình với cái cớ lo lắng cô về nhà một mình sẽ không an toàn, nhưng trong lòng nàng...!không hẳn có ý nghĩ gì khác.
Khi tình yêu đến, nàng không thể quyết đoán như mình từng tưởng tượng.
Nàng nhốt Giản Mộc Tư ở lại bên mình, và cũng mắc kẹt trong chiếc lồ ng tự mình dệt ra.
Như một con ma cà rồng, nàng thèm thuồng hấp thụ hơi ấm từ người ấy, dần dần tìm đường đi nước bước trong bóng tối bao trùm.
Nàng là một người ích kỷ.
Kể từ khi nhận ra có lẽ Giản Mộc Tư cũng thích nàng, mỗi khi nàng mượn từng giây từng phút của Giản Mộc Tư, trong lòng nàng đều nghĩ như vậy.
Nàng là người ích kỷ nhất trên đời này.
Khi bản thân cần, nàng vẫn...
Giữ Giản Mộc Tư lại ở bên.
"Đêm nay chị đừng rời đi, nhé Giản Mộc Mộc..."
Nàng nhường chỗ nằm bên cạnh, sau đó chìm sâu vào cơn mê....
Hãy để em làm ma cà rồng thêm một lần nữa...
......
Mùa hè qua đi, Cục trưởng Trịnh và Đội trưởng Đội tuần tra đều đang chờ cơ hội khoả khuây tâm trạng cho cấp dưới.
Vào đêm trước ngày Quốc khánh, Chủ nhiệm đường phố nơi đặt Cục Công an Bắc Thành lại đến thăm.
Vào mỗi dịp Quốc khánh hằng năm, Chủ nhiệm đường phố luôn muốn Cục Công an tổ chức một hoạt động liên hoan gắn kết giữa công an và nhân dân.
Cục trưởng Trịnh luôn từ chối các hoạt động giải trí như vậy trong suốt những năm vừa qua, nhưng năm nay thì khác thường đến lạ.
Buổi liên hoan giữa công an và nhân dân sẽ được tổ chức trước lễ Quốc Khánh hai ngày, tại quảng trường đài phun nước ở tiểu khu bên cạnh Cục Công an.
Bữa tiệc liên hoan lần này không yêu cầu cảnh sát từ Cục Công an phải biểu diễn bất cứ tiết mục nào, thay vào đó, các nhân viên đường phố và khu