Em không phải một người tốt
......
Làm sao có thể chưa từng trải qua sợ hãi?
Chính vì đã vô số lần trải qua sợ hãi, vô số lần khiếp sợ, Ôn Dương mới luôn kính nể cái nghề này.
Nàng đã từng tận mắt chứng kiến một viên cảnh sát hy sinh, và theo nhiều nghĩa khác nhau, nàng cũng đã trải qua nhiều năm bị mắc kẹt trong nhà tù do chính mình xây lên vì sự hy sinh của một cảnh sát khác.
Nàng không thể điềm nhiên như không với tất cả sự bồng bột hấp tấp, một phút coi thường tính mạng của Dư Nhượng suýt nữa khiến nàng phải đối mặt với sự hy sinh một lần nữa.
Khi hai chữ "hy sinh" đến gần trong gang tấc, bạn sẽ đột nhiên cảm thấy thực ra nó rất gần với chúng ta.
Tất cả những người làm cảnh sát dường như đã khước từ những danh từ có liên quan đến "hy sinh".
Họ lầm tưởng rằng chỉ cần vô thức tránh né là có thể được gặp may.
Lầm tưởng rằng miễn sao bản thân không nghĩ về điều đó, là có thể thực sự nhận được tình thương từ Thượng Đế, bình an sống qua kiếp này, không cần phải hy sinh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đến cả lúc Ôn Dương còn làm điều tra kinh tế, Ôn Dương cũng có lúc sợ hãi.
Sau tất cả, nàng nghĩ lại, nếu ban đầu không gặp được vận may trời cho như vậy, có lẽ nàng đã trở thành người tiếp theo phải hy sinh.
Ngồi ở ghế sau xe taxi, Ôn Dương nhớ lại nguyên nhân tại sao bản thân xin chuyển từ Đội điều tra kinh tế sang Đội tuần tra...
Tháng 6 năm ngoái, đội phòng chống [email protected] túy và đội điều tra kinh tế cùng nhau điều tra một trọng án buôn bán [email protected] túy.
Có tên tội phạm nguy hiểm số 3 trong băng đảng buôn bán ma tuý là một kẻ háo sắc.
Dù tất cả các nữ cảnh sát trong đội chống [email protected] túy ai cũng thử làm mồi câu một lần, nhưng hắn ta sống chết vẫn không mắc câu.
Đội trưởng đội chống [email protected] túy bất lực, ông liên lạc với Ôn Dương vừa kết thúc nhiệm vụ điều tra kinh tế khi chưa thông báo cho Cố Ngôn Minh.
Sau đó, tên tội phạm số 3 bị mắc câu vì Ôn Dương, băng đảng ma tuý sau khi bị đột kích bởi Cục Công an đã bị tan rã mất một nửa chỉ trong một đêm.
Nhưng trong lần hành động ấy, tên tội phạm nguy hiểm thứ 1 và thứ 2 của nhóm đã không xuất hiện tại địa điểm đã hẹn vì được nội gián trong Cục Cảnh sát báo tin.
Qua điều tra kỹ lưỡng, hoá ra tên nội gián ấy chính là một nhân viên hậu cần trong đội phòng chống [email protected] túy, vì họ hàng trong gia đình bị đe doạ nên buộc phải tiết lộ thông tin đột kích.
Nhân viên hậu cần đó đã bị xử phạt, Ôn Dương cũng tự trách mình vì đã không thu xếp giao dịch sớm hơn một ngày, để xảy ra kết quả không giành được đại thắng vẹn toàn.
Sĩ quan Ôn tự trách vì cảm thấy không làm tròn bổn phận, chủ động nộp đơn xin được điều chuyển đến đội tuần tra.
Chuyển xuống tầng thấp nhất, chuyển đến tuyến đầu nhất, là hình phạt mà nàng tự dành cho mình.
......
"Sĩ quan, tới rồi."
Tài xế taxi cắt đứt sự im lặng của Ôn Dương.
Ôn Dương nhìn ra ngoài, thấy xe đã chạy tới cửa căn tin.
"Chú đi lên một chút nữa đi ạ, cho cháu xuống Cục Công an đằng kia."
"OK, được."
Nàng không xuống xe đến căn tin ngay.
Nàng muốn thay quần áo, muốn xuất hiện sạch sẽ hơn một chút trước mặt những người đó, muốn xuất hiện sạch sẽ hơn trước mặt Giản Mộc Tư.
Nàng đã đủ ích kỉ rồi.
......
"Đại ca, chị đến rồi!"
Cả đội cấp cứu và Trương Lộ Chi đều có mặt.
Nhìn thấy Ôn Dương xuất hiện ở căn tin, Trương Lộ Chi rất tự giác đứng dậy chào hỏi.
Ôn Dương đi tới hướng phát ra âm thanh, mặt mang nụ cười.
Nàng ngồi bên cạnh Giản Mộc Tư, nhận lấy khay cơm được Giản Mộc Tư đưa cho một cách rất tự nhiên.
Trong lòng nàng đã có quyết định...
Bước đầu tiên để trở nên không ích kỷ, là đặt mọi thứ trở lại như cũ.
......
Trong bữa trưa, Ôn Dương nói rất nhiều.
Đến cuối bữa trưa, cuối cùng cả nhóm cũng nhìn thấy Dư Nhượng cúi đầu ủ rũ xuất hiện trong căn tin.
Dư Nhượng thay xong đồng phục cảnh sát dự phòng mới dám đến.
Cậu đứng ở cửa căn tin nhìn Ôn Dương mãi, ngập ngừng một lúc lâu mới dám đi đến.
"Cậu chậm chạp quá đấy nhóc! Đại ca ăn xong mới lề mề tới."
"Em..."
Dư Nhượng rụt rè liếc nhìn Ôn Dương.
Cậu không biết phải trả lời Trương Lộ Chi như thế nào.
Chuyện vừa xảy ra ban nãy quả thực là điều mà cậu ấy coi là đương nhiên.
Vì chút sĩ diện trước mặt Ôn Dương, cậu đã mất đi lý trí.
Cứu người đúng là rất quan trọng, nhưng nếu ngay cả an nguy của bản thân cũng không màng tới, chỉ chăm chăm muốn cứu người sẽ chỉ khiến tình hình càng tệ thêm.
Cậu không thể tưởng tượng nổi, nếu ban nãy không có chiếc phao cứu sinh được Ôn Dương ném xuống, nếu không được Ôn Dương và những người dân khác kéo cậu và người đàn ông tự sát trở về bờ...
Với sức mạnh thể lực gần đạt tới giới hạn, cậu rất có thể sẽ bị chìm xuống đáy hồ cùng người đàn ông muốn tự tử.
Lời dạy dỗ của Ôn Dương vẫn còn văng vẳng bên tai Dư Nhượng đến tận giờ phút này, khiến cậu sợ hãi không thôi.
Trái lại, Ôn Dương thì sao?
Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ấy, hoàn toàn tập trung vào bát súp gà trước mặt.
Nàng để ý ánh mắt của Dư Nhượng, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
Giản Mộc Tư ngồi bên cạnh nhìn qua nhìn lại hai người họ một lúc, khẽ cau mày.
Chắc chắn sáng nay đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người này.
Sau bữa trưa, cả nhóm đi bộ đến nơi diễn ra buổi tiệc liên hoan.
Trên đường đi, Dư Nhượng có ý định nói chuyện với Ôn Dương không chỉ một lần.
Nhưng Ôn Dương không cho cậu cơ hội xin lỗi khi luôn tập trung vào cuộc trò chuyện với Giản Mộc Tư.
Mãi cho đến khi buổi tiệc chiều sắp bắt đầu, viên cảnh sát giận dữ cuối cùng cũng nhìn Dư Nhượng một cái.
"Sẽ không có lần sau."
"Em hứa."
Ôn Dương cười thầm.
Nàng biết rõ nhất, lời hứa đó chẳng là gì ngoài tác dụng an ủi vô nghĩa.
Buổi tiệc liên hoan giữa cảnh sát và nhân dân đã diễn ra khá thành công.
Các cán bộ đường phố và Uỷ ban khu phố đã chuẩn bị chương trình rất chu đáo.
Thậm chí, các giáo viên và học sinh đến từ các trường học gần đó cũng đến tham gia.
Có lẽ khoảng thời gian trước đã từng nghe nói có một cảnh sát hy sinh khi cứu một đứa trẻ mẫu giáo, các trường học gần Cục Công an đều rất tích cực tham gia buổi liên hoan này.
Cuối bữa tiệc, dàn loa phát lên một điệu nhạc slow dance dịu dàng và chậm rãi.
Ban đầu đây là tiết mục khép lại buổi liên hoan của đội ngũ người già, nhưng đến cuối cùng lại biến thành hoạt động tương tác với sự tham gia của đông đảo khán giả có mặt.
Lâu lắm chưa thấy mặt mũi đâu, hôm nay mới thấy Kiều Mộ Quân đột nhiên xuất hiện tại bữa tiệc.
Cố Ngôn Minh bị Đội trưởng Đội phòng chống ma tuý ép tới cũng có mặt tại đây.
Kiều Mộ Quân nhận lời mời của một khán giả nam khác, cả hai cùng nhau bước lên sàn nhảy, bắt đầu một điệu nhảy chậm dành cho hai người.
Trần Phi và Trương Lộ Chi thì...
Vì đương nhiên không dám mời Giản Mộc Tư và Ôn Dương làm bạn nhảy nữ, hai cậu chàng đều vui vẻ bên những cô bạn