Ngày mai và bất trắc
......
Phân cục Cảnh sát quận Nam Thành đã phân công 350 cảnh sát dân sự, 108 cảnh sát hỗ trợ và 100 cảnh sát vũ trang dọc theo tuyến ngoài sân vận động 100.000 người.
Hơn 500 công an cảnh sát thực hiện nhiệm vụ tuần tra dưới sự chỉ huy của Trung tâm Chỉ huy của phân cục.
Đến trước 20:30, phân cục Cảnh sát quận Nam Thành vẫn chưa nghiêm túc thực hiện yêu cầu mỗi nửa tiếng phải báo cáo về tình hình giám sát số lượng người của Trung tâm Chỉ huy, cũng như chưa báo cáo tình hình hiện trường cho Văn phòng Quận ủy và Ban Thường vụ Chính quyền quận Nam Thành một cách kịp thời.
Sở Cảnh sát Bắc Thành đã nhiều lần nhắc nhở Phân cục Nam Thành giám sát và phân tích tình hình, nhưng Trung tâm Chỉ huy của Sở Cảnh sát Nam Thành vẫn chưa có phản hồi.
Giữa đêm giao thừa, Bắc Thành đèn đuốc sáng rực hơn bình thường.
"110 gọi 10919! 110 gọi 10919!"
"110, 10919 đây, mời nói."
"Hãy nhanh chóng đến tiếp viện tại Công viên Trung tâm quận Nam Thành! Hãy nhanh chóng đến tiếp viện tại Công viên Trung tâm quận Nam Thành! Lượng người trong công viên vượt quá mức dự tính! Lượng người trong công viên vượt quá mức dự tính! Hãy nhanh chóng đến hiện trường tiếp viện duy trì trật tự!"
"10919 rõ, lập tức tới hiện trường!"
23 giờ 14 phút, Ôn Dương và Trương Lộ Chi đang tuần tra gần Văn phòng Thành phố thì bất ngờ nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ 110.
Không chỉ họ, tất cả lực lượng cảnh sát tuần tra gần quận Nam Thành cũng được điều động đến Công viên Trung tâm trong vòng hai phút.
Một phút trước, từ đầu dò giám sát, nhân viên của Trung tâm Chỉ huy thuộc Sở Cảnh sát Bắc Thành đã quan sát thấy có nhiều người bị mắc kẹt trong khu vực Công viên Trung tâm.
Giám đốc Trung tâm Chỉ huy kịp thời quả quyết, ngay lập tức điều động lực lượng cảnh sát tuần tra từ các khu vực khác đến tiếp viện quận Nam Thành, đồng thời nhanh chóng liên lạc với Sở Cảnh sát quận Nam Thành, ra lệnh lực lượng cảnh sát phân cục quận Nam Thành ngoài sân vận động đến giải quyết vấn đề chen lấn tại hiện trường.
Sau khi nhận lệnh điều động, Ôn Dương đạp chân ga hết mức có thể, tăng tốc lái xe trên con đường náo nhiệt trong đêm giao thừa.
Sau hơn 10 km, Ôn Dương và Trương Lộ Chi đến Công viên Trung tâm cần chi viện vào khoảng 23:30.
Xe tuần tra vừa đến gần rìa công viên đã bị kẹt lại rất xa bởi đám đông.
Nhìn đâu cũng thấy toàn người là người.
Người, người, người, người đông nghìn nghịt như một biển lớn, khiến Trương Lộ Chi ngồi sau kính chắn gió bị sốc vì chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng nào như thế này.
"Xuống xe! Trương Lộ Chi!"
Ôn Dương hét lên, lúc này mới có thể khiến Trương Lộ Chi sực tỉnh khỏi cú sốc.
Khi xe tuần tra chạy vòng qua góc phố, Ôn Dương vừa nhìn đám đông cách đó không xa đã cảm thấy không ổn.
Người đông như vậy, lực lượng cảnh sát phân cục làm sao có thể đủ để duy trì an ninh trật tự?
Ôn Dương rút bộ đàm từ trong xe tuần tra ra:
"110, đây là 10919, tôi đã đến hiện trường Công viên Trung tâm khu Nam Thành, xin chỉ thị."
"10919, hãy báo cáo vị trí."
"Ở gần cầu cho người đi bộ trên kè sông quảng trường trung tâm! Hiện trường chật kín người dân, xe tuần tra không thể đi qua!"
"10919, đã thông báo cho các đồng nghiệp khẩn trương đến tiếp viện, trên cầu dành cho người đi bộ ở kè sông đang xảy ra tình trạng mắc kẹt nghiêm trọng, hãy lập tức đến hiện trường cùng các đồng nghiệp tiếp viện khác."
"10919 rõ."
Ôn Dương vừa ngắt bộ đàm chưa được bao lâu, 13 chiếc xe tuần tra tiếp viện lần lượt dừng lại sau lưng Ôn Dương và Trương Lộ Chi.
Trong khoảng thời gian 2-3 phút chờ tiếp viện, đối với hai viên cảnh sát tuần tra đến hiện trường sớm nhất có thể coi như một giây dài bằng cả năm.
Ôn Dương khoanh tay, các ngón tay vô thức gõ lên cánh tay, đi đi lại lại trước cửa xe.
Mắt nhìn đám đông chen chúc cách đó không xa, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, hơn 30 đồng nghiệp tiếp viện đã đến, Ôn Dương không thể chờ đợi thêm nữa.
"Đi! Chúng ta đi vào!"
Ban đầu, hơn 500 lực lượng cảnh sát của phân cục phía nam duy trì trật tự dọc theo sân vận động, lúc này tuy rằng họ có lòng di chuyển đến cầu đi bộ bên bờ sông, nhưng lại hoàn toàn bất lực trước 320.000 người dân chen chúc trong Công viên Trung tâm, giờ đây bọn họ đúng là có lòng nhưng bất lực.
Chỉ có hơn 30 cảnh sát đến sau tiếp viện mới có thể giải quyết tình trạng tắc ghẽn trên cầu đi bộ.
Thấy cảnh người người bất động trên cầu đi bộ từ đằng xa, lực lượng cảnh sát tiếp viện có mặt vô cùng căng thẳng.
Hơn 30 cảnh sát tiếp viện ngay tức khắc tạo thành thế "hai bức tường người", nắm lấy cánh tay nhau, xông vào đám đông.
Vì bị đám đông với quy mô lớn chặn lại, cảnh sát tiếp viện chỉ có thể áp dụng biện pháp cưỡng ép xông vào hiện trường.
Thời gian cần thiết để vào hiện trường lâu hơn bình thường đúng 5 đến 8 phút.
15 phút trước, băng cảnh báo đường một chiều được rào ở bậc cầu đi bộ ở mạn phía bắc góc đông nam của Công viên Trung tâm đã bị phá, một lượng lớn người dân và khách du lịch đổ xô đến đài quan sát của Công viên Trung tâm.
Hàng người lên và hàng người xuống không ngừng đối chọi với nhau, tạo thành thế bế tắc tại giữa bậc thang, rồi tạo thành "sóng trào".
Khi hơn 30 cảnh sát tiếp viện đang dần dần khai thông cầu đi bộ, thì bỗng nghe thấy tiếng la hét từ trên cầu truyền xuống.
"Hai bức tường" cảnh sát tăng tốc len qua, lao đến gần cầu thang cầu đi bộ.
Một phút trước, áp lực dòng người đi xuống ùn tắc đột ngột, khiến những người ở chân cầu thang mất thăng bằng rồi ngã xuống, khiến nhiều người ngã đè lên nhau, gây nên thảm kịch giẫm đạp chen lấn.
Những người dân đứng trên cao nhận ra nguy hiểm, họ vẫy tay ra hiệu cho những người khác lùi lại, nhưng tiếng họ quá nhỏ, không có tác dụng gì nhiều.
Thế là, càng lúc càng có nhiều người bị đè bẹp bởi từng từng lớp lớp người, tình hình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Khi Ôn Dương chen đến gần bậc thang cầu đi bộ, tình trạng giẫm đạp đã trở nên mất kiểm soát.
Thấy đám đông chen chúc chật cứng trên bậc thang, Ôn Dương chỉ có thể hét lên ra hiệu với các đồng nghiệp tại hiện trường.
"Lùi lại!"
"Lùi lại!"
"Đừng di chuyển nữa!"
"Đừng di chuyển nữa!"
Vài người trẻ tuổi đứng trên cầu nghe thấy tiếng hét của cảnh sát từ dưới cầu, có vẻ như họ đã đoán trước được rất có thể sẽ xảy ra thảm hoạ gì, họ bắt đầu kêu gọi những người ở giữa cầu cùng nhau hét lên: "Lùi lại! Lùi lại!"
Đám đông trên cầu thang cuối cùng cũng nhận ra sự nguy hiểm tại đầu bên kia, cơn sóng người bắt đầu dịu dần.
Thấy vậy, Ôn Dương và các đồng nghiệp khác ngay lập tức kéo tay mọi người ra.
Họ đã cố gắng kéo những người bị đè bẹp bên dưới ra, nhưng không thể nhúc nhích được một chút nào.
Từng lớp từng lớp người...
Sự có mặt của cảnh sát hoàn toàn chỉ là hạt muối bỏ bể.
Ôn Dương khắp trán đầm đìa mồ hôi, nàng lập tức hô to với đám người phía sau còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra: "Mọi người tới giúp với! Có người bị đè!"
Thế là dần dần có thêm nhiều người dân tham gia công tác cứu hộ.
Mười