"Mọi người vào hậu trường kiểu gì vậy?"
Mặt MC Ôn cau lại thấy rõ.
Đang có tiết mục biểu diễn mà bất thình lình nhìn thấy ba người quen đằng sau sân khấu, có vẻ đây không phải tình huống bình thường chút nào.
May mà sau khi nàng quay về sau sân khấu, đã kịp tiện tay khoác thêm chiếc áo ngoài.
Hiếm lắm mới có một lần, sắc mặt Trương Lộ Chi lộ ra vẻ nghiêm trọng.
"Vừa rồi đại ca suýt nữa ngã xuống sân khấu! Bọn em không thể đến xem được sao?"
Ôn Dương vô thức lùi vào phòng nghỉ ngơi:
"Có sao? Vừa rồi giống sắp ngã thế à?"
Bị Giản Mộc Tư nheo mắt nhìn đến phát sợ, Ôn Dương vội vàng sửa thành: "Bị mọi người phát hiện rồi sao?"
Trần Phi đi theo Trương Lộ Chi, cùng chen vào phòng nghỉ ngơi:
"Bọn em ngồi chéo với hướng chị xuống sân khấu, đại ca lúc chị suýt nữa ngã đó, hai đứa bọn em nhìn thấy rõ mồn một."
Ôn Dương xấu hổ nhìn bọn họ:
"Thôi được, nhưng chị không sao thật."
Trần Phi và Trương Lộ Chi cùng ăn ý nhìn Giản Mộc Tư phía sau lưng...
"Hay là để chị em kiểm tra cho chị một lúc nhé?"
"Đúng vậy."
"Không không không!!! Không cần! Thật sự không cần! Không sao, lời chị nói không đáng tin đến vậy à?"
Lần này, sĩ quan Ôn kiên cường kháng nghị không phải vì bất kỳ lý do nào khác, ngoài việc nếu bây giờ nàng vén váy lên, chân sẽ bị lộ ra.
Cặp chân ngọc ngà của nàng...
Rất ít khi bị lộ mà!
Ôn Dương định quay sang cầu cứu Giản Mộc Tư, cố gắng hết sức bộc lộ tấm chân thành qua ánh mắt nhìn chăm chăm.
Nhưng người ta căn bản đến nhìn nàng cũng không nhìn lấy một cái, thẳng thừng đi tới, ngồi xổm xuống bên chân nàng.
Ôn Dương co rúm lại vào trong chiếc ghế sau lưng, hai chân bắt chéo, rụt lại cạnh phía kia của chiếc ghế.
Cái tay giơ lên của Giản Mộc Tư ngập ngừng, người có tâm trạng càng lúc càng lo lắng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy, ánh mắt của Ôn Dương đang ngồi trên ghế kia cứ chú ý tới hai người đàn ông sau lưng mình.
Ngay lúc đó Giản Mộc Tư quay đầu lại, nói với hai người đàn ông đang khá là không tự nhiên ấy: "Nam giới không được phép vào phòng chờ dành cho nữ, hai người đi ra đi."
Vừa dứt lời, Trần Phi và Trương Lộ Chi chạy trốn như bay.
Trước đi chạy trốn còn không quên đóng cửa phòng nghỉ, các anh trai sau khi được dạy dỗ đúng là đã tự biết ý.
Mặt Ôn Dương ửng đỏ, nhìn Giản Mộc Tư cúi đầu chăm chú vén váy mình lên.
Góc này của chị ấy...
Dường như có thể vừa vặn ôm Giản Mộc Tư vào trong lòng.
Nàng không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt người kia, nhưng hai má nàng lại càng lúc càng nóng.
"Giản Mộc Mộc, em thực sự không sao."
Một bác sĩ vip pro như chị lù lù ngay trước mắt em, em có thể nói dối trước mặt chị được sao?
Giản Mộc Tư vẫn không tin, cô tiếp tục công cuộc kiểm tra đang dang dở, cho đến khi kiểm tra cẩn thận một vòng mắt cá chân Ôn Dương mới thôi.
Lúc này, Minh Lạp tận mắt chứng kiến sắc mặt cộng sự MC của mình càng lúc càng đỏ hơn, thậm chí còn chú ý thấy bàn tay của người kia đang giữ chặt eo váy.
Minh Lạp bất giác khẽ cười lên.
Hai đàn em này, khá là có tình yêu.
......
"Chị Minh, chị không sao chứ?"
Minh Lạp lại cười, bỗng chốc nảy ra ý muốn trêu chọc: "Chị còn tưởng em không phát hiện ra chị cũng ở phòng chờ!"
Động tác đứng dậy của Giản Mộc Tư khựng lại một lúc, thản nhiên liếc nhìn Minh Lạp.
"Hai vé thừa kia, là chị bảo Ôn Dương đưa cho em nhỉ?"
Chuyển chủ để rất nhanh, khiến hai "đồng phạm" trở tay không kịp.
Từ khoé mắt, Giản Mộc Tư nhận thấy vẻ mặt Ôn Dương chợt cứng đờ.
Trong lòng cô đã có câu trả lời, vì vậy cô không cần sự xác nhận của Minh Lạp.
"Chị Minh cũng là bác sĩ, tất nhiên không cần em kiểm tra hộ.
Chỉ là, người bạn đó chắc chắn đang rất nôn nóng, là nôn nóng vì lo."
Giản Mộc Tư nhẹ nhàng rời khỏi phòng chờ, để lại Minh Lạp chìm vào khoảng không trầm lặng và Ôn Dương đang đoán già đoán non.
Ồ!
Sĩ quan Ôn cảm thấy có chuyện vui để xem rồi!
Hê hê hê~~~
Nàng nhìn Minh Lạp vài giây, cũng không có ý định dò xét bí mật riêng tư của người khác mà chưa được phép.
Ôn Dương đuổi theo ra cửa:
"Giản Mộc Mộc."
Giản Mộc Tư đã đi đến góc hành lang, vẫn bị tiếng gọi của Ôn Dương chặn lại.
Giản Mộc Tư quay lại, đưa Ôn Dương một cái nhìn thắc mắc.
Ôn Dương xách váy đi tới cười tươi rói, vỗ vai Giản Mộc Tư, mặt đắc chí đầy vẻ "nhà tôi có con gái mới lớn".
"Hay đó Giản Mộc Mộc, nói quá hay.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chị đã chơi với em được một thời gian nên IQ cũng cao lên rất nhiều nhỉ."
Sĩ quan Ôn nói mà không biết thẹn, trước khi khen người khác nhất định phải khen bản thân mình trước.
Giản Mộc Tư nhướng mày, lạnh lùng nhìn Ôn Dương từ đầu đến chân.
Nghiêm túc mà nói, nội tâm Ôn Dương có chút sợ hãi.
Bị Giản Mộc Tư nhìn như vậy, đổi thành ai cũng thấy lạnh sống lưng.
"Chị nhìn em như vậy làm gì?"
Ôn Dương cúi đầu xuống, tự kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới.
Rõ ràng không có vấn đề gì cả mà.
Giản Mộc Tư chợt phì cười, nhẹ nhàng nói: "Có vẻ như sĩ quan Ôn thích Frozen rất nhiều."
"Frozen?"
Bỗng nhiên nghe Giản Mộc Tư đề cập đến "Frozen", Ôn Dương nhất thời không phản ứng kịp.
Frozen là cái gì?
À!!!
Tên tiếng Anh của "Nữ hoàng băng giá" là "Frozen"!
"Giản Mộc Tư! Em không thích Frozen nhiều đến vậy!"
Lời phản bác đó của sĩ quan Ôn đúng là rất không thật tâm.
Hơn nữa, "đối tượng" mà nàng muốn phản bác đó đã đi mất rồi, căn bản không hề chứng kiến màn bộc phát tại chỗ của Ôn Dương.
Suốt chặng đường về đến cạnh sườn sân khấu, Ôn Dương cứ "a a a", hoàn toàn khóc không ra nước mắt.
Điều gì có thể xấu hổ hơn là mất mặt ngay trước mắt Giản Mộc Tư?
Em không thích "Nữ hoàng băng giá"!
Tự mình nói xong câu này, sĩ quan Ôn tự dưng bị sặc nước khoáng.
Huhuhu~~~
Trời đang muốn trừng phạt người nói không mà có đây mà.
......
Khi Minh Lạp đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra, cô thấy một bóng hình vội vã lui về phía sau.
Nếu ban nãy cô không hoa mắt, hình như người kia đang muốn vào phòng chờ?
Chỉ một ánh nhìn, cô đã nhận ra bóng lưng trốn chạy kia đang chen giữa dòng người đông đúc nơi hành lang.
Chỉ một ánh nhìn, vành mắt cô đã bị hơi ẩm len lỏi thấm ướt.
Khi cô nở nụ cười, những giọt nước mắt cũng đồng thời rơi xuống.
Trong mùa đông lạnh lẽo này, Minh Lạp cuối cùng cũng đã cảm nhận được hơi ấm mặt trời tưởng như đã biến mất đã biết bao năm.
......
"Tiếp theo mời mọi người thưởng thức tiết mục nhảy Mashup, "Gee" và "Nobody".
Lên sân khấu với bộ váy đồng phục nữ sinh liền thân, trong tim sĩ quan Ôn giờ đây chỉ cỏn lại hai chữ "nhục nhã".
Mặc dù khi càu nhàu với Trương Lộ Chi, ngoài miệng thì giả vờ như không cần mặt mũi, nhưng thật ra, trong tâm lại y hệt như Trương Lộ Chi đã đoán.
Một cô gái trưởng thành 30 tuổi như nàng, tại sao lại mặc váy đồng phục nữ sinh lên nhảy "Điệu nhảy chân chó*"?
Điệu nhảy chân chó (狗腿舞): Người Trung hay dùng câu này để chỉ những điệu nhảy ngày xưa của Hàn, vì động tác hai đầu gối chạm vào nhau giống...!chó...?
Tất nhiên là nàng không có ý ghét bỏ gì những nhóm nhạc Hàn Quốc.
Nghĩ đến lúc đầu khi xem MV học nhảy, Ôn Dương thậm chí còn xem đến mê mẩn những thần tượng trong Girls