Mới là 30 Tết vài ngày sau đêm tiệc đón xuân.
Vài ngày trước khi nghỉ lễ, sĩ quan Ôn khá là đau đầu.
Không phải cơn đau đầu do cơ thể gây ra, mà là sĩ quan Ôn đang thực sự đau đầu với việc làm thế nào để trị những "người qua đường" cứ vo ve xung quanh không biết từ đâu ra.
Quá đáng nhất là bọn họ làm phiền nàng đúng giờ ăn cơm.
Kể từ sau đêm tiệc năm mới, bất cứ khi nào sĩ quan Ôn xuất hiện trong căng tin, cả căn tin đều sẽ xôn xao lên.
Trong cuộc náo động sục sôi, rất nhiều người đàn ông tò mò sáng mắt lên nhìn chằm chằm vào sĩ quan Ôn.
Chỉ cần Ôn Dương vừa yên vị với khay cơm trong tay, bọn họ đã ngay lập tức ngồi xuống chỗ gần Ôn Dương nhất.
Một bàn 4 người ngồi, ghép hai bàn lại, chỗ ngồi thể nào cũng không quá 8.
Nếu cả đội tuần tra và đội cấp cứu đều chen chúc ngồi vào cũng đã là 6 người, cộng thêm Kiều Mộ Quân, người thường "tình cờ" xuất hiện tại căn tin, thì 7 trong số 8 ghế đã có người ngồi.
Còn lại vị trí trống duy nhất, lại lọt vào mắt xanh của một số người không có chút miếng duyên.
Mỗi khi chiếc ghế đó có người ngồi xuống, Ôn Dương đều nquay đầu đi nói chuyện với người đối diện, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đặc biệt là với những người rõ ràng không quen không biết mà vẫn muốn nói chuyện cùng.
Các thành viên ngồi bên bàn ăn không thể không lịch sự chào hỏi vài câu, thực sự lãng phí thời gian vốn nên thuộc về những cuộc tán gẫu vui vẻ.
Trong số những người quanh bàn ăn, hình như chỉ có Kiều Mộ Quân là vui vẻ, thậm chí còn khiến mọi người lầm tưởng cô ấy "thấy vậy nên mừng".
Vẻ mặt Kiều Mộ Quân tươi cười sẵn lòng đón những "kẻ ngoài cuộc" như vậy làm Ôn Dương nhớ tới người cha Ôn Quốc Đông, người luôn đam mê mai mối cho mình.
"Mộ Quân, sao trước giờ tôi không biết bà đam mê mai mối đến vậy?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Trương Lộ Chi phụ hoạ Ôn Dương:
"Chị không thể ai đến cũng mời chào như thế.
Tại sao ai đến chị cũng tiết lộ cho họ biết số điện thoại của đại ca vậy!"
Kiều Mộ Quân giả bộ hờ hững nhìn Giản Mộc Tư phía đối diện: "Ây dà, tôi đang lo lắng cho người chị em của tôi! Đâu có dễ dàng gì đâu! Tôi nghĩ chú Ôn chắc chắn rất hiểu cảm giác của tôi.
Năm nay Cừu Cừu nhà tôi sẽ 31 tuổi, không còn trẻ nữa.
Người ta hay nói ba mươi là tuổi ổn định, đây thì sự nghiệp bất ổn, gia đình cũng bất ổn."
Ôn Dương nghe xong, lập tức nắm lấy cổ áo khoác của Kiều Mộ Quân: "Gì? Bà nói lại lần nữa? Cái gì mà sự nghiệp bất ổn?"
Kiều Mộ Quân sợ hãi ngay tức khắc.
Lúc không cần nói thì đừng nhiệt tình quá, nhiệt tình quá sẽ dễ dẫn đến ăn nói hàm hồ.
"Tôi đang nói về những người 30 tuổi khác! Cừu Cừu, sao bà nhận vơ vậy? Nếu bà tự nhận tôi sẽ rất buồn đó, bà không biết tôi ủng hộ cảnh sát nhân dân như thế nào à?"
Ôn Dương cười lạnh một tiếng "hừ":
"Đúng là tôi biết, nếu không thì sao giám đốc Kiều lại chạy từ Tây Thành xa xôi đến tận khu Đông Thành ăn cơm.
Đúng là rất tình thương mến thương cảnh sát chúng tôi, đặc biệt là cảnh sát phòng chống ma tuý, nên bà mới hành động như vậy!"
Những người bạn ngồi bên bàn ăn đều phá lên cười.
Mọi người đều không xa lạ gì với ý đồ của Kiều Mộ Quân nữa rồi.
Người bị bàn tán cố tình tỏ ra e thẹn:
"Ôi chao, đừng có vạch trần người ta như thế chứ Cừu Cừu."
Có chút buồn nôn.
......
Để tránh những "kẻ không mời mà tới" trong căng tin, những ngày gần đây Ôn Dương cực kỳ ít đến căng tin dùng bữa.
Nhưng việc đến Trung tâm Cấp cứu đưa đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho Giản Mộc Tư vẫn không bị nàng bỏ qua, chỉ là đến sớm hơn một chút.
Sớm đến mức nàng có thể xuất hiện trong Trung tâm Cấp cứu gần như cùng lúc với Giản Mộc Tư, người ở trong ký túc xá của đơn vị.
Một trong những sở thích ngoài giờ làm việc của sĩ quan Ôn, chính là tầm ngầm hóng hớt.
Điều này được thể hiện ở chỗ, nàng vô cùng quan tâ m đến bảng thông báo của đơn vị.
Nàng luôn có thể tìm thấy một chút chuyện động trời trong đống thông báo nghiêm túc trên bảng, sau đó tự khoái chí rất lâu.
Sau khi làm quen với những người trong Trung tâm Cấp cứu, Ôn Dương đã mở rộng phạm vi hóng hớt sang đến bảng thông báo của Trung tâm Cấp cứu.
Cứ lần nào đi ngang qua bảng thông báo trong đại sảnh của Trung tâm Cấp cứu, Ôn Dương đều dừng lại, nghiên cứu kỹ càng tin tức trên bảng.
Ôn Dương nhìn đi nhìn lại lịch đi làm tết vừa được cập nhật tối hôm qua...
Càng nhìn càng thấy lạ...
Trừ mùng 1 năm mới ra, tại sao Giản Mộc Tư lại tăng ca xuyên suốt kỳ nghỉ Tết?
Ôn Dương so sánh lịch đi làm của Giản Mộc Tư với những người khác.
Lịch làm Tết của những người khác đều có quy luật, cơ bản là nhân viên bác sĩ cấp cứu nào cũng tăng ca hai ngày, trừ Giản Mộc Tư ra.
Từ mùng Một đến mùng Bảy, Giản Mộc Tư đi làm tận 6 ngày sao?
Đến cả sáng 30 Tết cũng đi làm!
Tại sao lịch nghỉ tết của Giản Mộc Tư lại khác mọi người như vậy?
Giản Mộc Tư đúng là một nhân chứng sống cho câu nói: "Tôi yêu làm việc, việc yêu (làm) tôi."
Ôn Dương nghĩ, ngay cả Lý Duyên Thanh nổi danh là người cuồng công việc trong Đồn Cảnh sát, mặc dù chú ấy cũng trực vào 30 tết và mùng Một, nhưng vẫn chỉ là cá bé gặp cá lớn khi so sánh với Giản Mộc Tư.
Ôn Dương đi được hai bước, lại nghĩ.
Lẽ nào là do Trung tâm Cấp cứu thiếu người quá?
Nhưng cũng không thể nhắm vào một mình Giản Mộc Tư được, phải không?
Nghĩ tới đây, sĩ quan Ôn gặp Minh Lạp vừa tan ca đêm về.
"Chị Minh, em muốn hỏi chị một chuyện."
"Sao vậy, Ôn Dương?"
Ôn Dương chỉ tay vào bảng thông báo phía sau lưng:
"...Sao bên chị sắp xếp lịch tăng ca Tết này có chút không hợp lý thế? Tại sao chỉ có một người tăng ca nhiều ngày đến vậy?"
Tăng ca nhiều ngày?
Người duy nhất mà Minh Lạp có thể nghĩ tới, chỉ có người đã chủ động xin tăng ca ngày tết, Giản Mộc Tư.
Hai ngày trước, khi lên lịch nghỉ tết, Giản Mộc Tư đã chủ động xin làm thêm nhiều ngày.
Lúc đó Minh Lạp nghĩ rằng Giản Mộc Tư không có nơi nào để đi trong dịp Tết, nên đã chủ động mời cô đến nhà bố Minh ăn Tết.
Bố Minh năm xưa từng là người học việc của một đầu bếp, ông ấy nấu ăn rất ngon.
Nhưng Giản Mộc Tư đã từ chối ngay lập tức, như có vẻ cô ấy chỉ đơn giản là muốn làm việc.
"Ôn Dương, em đang nói đến Giản Mộc Tư đúng không? Mộc Tư chủ động xin tăng ca, chỉ muốn nghỉ vào mùng Một."
Ôn Dương hoang mang, xách hộp cơm đến phòng làm việc của Giản Mộc Tư, trong lòng rất bối rối.
Cái chị Giản Mộc Tư này, hình như yêu công việc quá hay sao ấy?
......
Vào đêm 30 Tết.
Theo thông lệ, Ôn Quốc Đông và Ôn Dương sẽ ăn cơm cùng bà ngoại vào bữa trưa, đến bữa tối sẽ về đón giao thừa tại nhà ông bà nội Ôn Dương.
Bữa tối giao thừa, cả người lớn lẫn người bé trong gia đình nhà Ôn chia nhau ra lao động.
Các bác lớn sẽ làm các công việc xào nấu, còn các cô các chú sẽ đảm nhiệm phần việc nêm nếm và hầm thức ăn.
Những người khác thì sao?
Thông thường, những người còn lại sẽ gói sủi cảo cho có dưới sự lãnh đạo của bà nội.
Mỗi khi đến khâu gói sủi cảo, ngay cả ông nội thường "vênh mặt hất cằm sai khiến" cũng sẽ bước xuống "bàn thờ", cùng tham gia cán bột sủi cảo.
Hồi bé, khi Ôn Dương mới chỉ cao hơn chiếc bàn vuông nho nhỏ, nàng đã được ông nội bế đến bên cạnh bàn, học cách gói sủi cảo cùng ông theo cách "mưa dầm thấm lâu".
Vì vậy, mặc dù không xuất thân từ gia đình có tài năng bếp núc, nhưng Ôn Dương từ nhỏ đã có thể gói sủi cảo rất giỏi.
Bây giờ có thể nói, Ôn Dương đã rất điêu luyện trong toàn bộ quá trình từ đơn giản cho đến phức tạp, biến từ không thành có trong các khâu từ nhào bột mì, cán vỏ bánh, trộn nhân cho đến gói sủi cảo.
Thoắt cái là có thể nặn đường