Nếu Ôn Dương có thể đoán được mới sáng ra mà Kiều Mộ Quân đã kích động như vậy, nàng nhất định sẽ đăng xuất WeChat hoặc tắt luôn thông báo đi.
Nếu cho Ôn Dương thêm vài phút nữa, nàng sẽ có thể chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng Kiều Mộ Quân lại không rộng lượng như vậy.
Sau khi buồn ngủ gần 20 phút, tin nhắn từ Kiều Mộ Quân gửi tới reo lên thật kêu.
Ban đầu, Ôn Dương còn làm như không nghe thấy, cứ tự mình tẩy não, tự thuyết phục mình đó chỉ là ảo giác.
Nhưng âm thanh thông báo WeChat vang lên dồn dập không ngừng nghỉ, giống như sẽ không ngừng kêu cho đến khi lôi được nàng dậy mới thôi.
Ôn Dương phát cáu.
Nàng chỉ vì quá vui về những món quà sinh nhật, nhất thời mất cảnh giác, quên đăng xuất WeChat trước khi đi ngủ, sao có thể gặp phải sự đối xử vô nhân đạo như vậy?
Vô cùng giận giữ, Ôn Dương rời giường, đi tới cửa nhặt chiếc điện thoại trên ghế đẩu bọc vải lên.
Bật màn hình sáng, thấy ngay âm thanh quấy rầy đều đến từ một người.
Kiều Mộ Quân!
Kiều Mộ Quân đúng là thật biết chọn ngày sinh nhật của mình để tặng "quà lớn"!
Mở WeChat ra, Ôn Dương đang định phẫn nộ trách mắng vài ba câu, thì thấy nội dung hiển thị trên màn hình...
Nàng bất giác giật mình.
Ôi kìa, anh Cố đã giác ngộ rồi sao???
Nay mặt trời mọc đằng nào vậy?
Hơn 0 giờ sáng, không có chuyện mặt trời mọc đằng nào cả, chỉ có vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm.
Ôn Dương nhấn vào tin nhắn thoại:
"Kiều! Mộ! Quân! Nếu không phải vì ngày mai, à, không, hôm nay Cố Ngôn Minh chủ động mời bà đi ăn cơm, tôi thật sự muốn vặn đầu bà xuống làm đồ trang trí ghế đẩu!"
"Cừu Cừu~ Cừu Cừu~ moah~moah~ Cố Ngôn Minh hẹn tôi! Anh ấy cuối cùng cũng chủ động hẹn tôi! Tôi nghĩ tương lai tôi làm chị dâu của bà không còn xa nữa đâu!"
"......"
Ôn Dưng khó mà không cứng họng nổi.
Mới lần đầu được hẹn hò mà đã toan tính làm chị dâu mình, đúng là chỉ có Kiều Mộ Quân.
"Rồi, rồi, rồi, chắc chắn tương lai bà làm chị dâu tôi không còn xa, chắc chắn tôi sẽ bảo bố tôi chuẩn bị bao lì xì cho bà ngay hôm nay."
"Thế còn của bà đâu?"
"Có liêm sỉ tí đi Mộ Quân, bố tôi và tôi là người một nhà, bà còn muốn hai bao lì xì?"
"Không được sao?"
Ôn Dương nở nụ cười:
"Không thì bà cứ đưa trước bao mừng tuổi mà bà nên tặng hôm nay đây.
Bà gửi đến, sau này chúng ta còn có chuyện để nói, bà cũng có cơ hội đến căn tin đơn vị chúng tôi ăn chực.
Nếu bà không đưa, hê hê, để tôi chống mắt lên xem từ nay về sau Cố Ngôn Minh còn hẹn hò với bà nữa hay không."
"Ơ ơ, nói cái gì vậy Cừu Cừu! Vừa nãy ai kêu bà tặng lì xì đâu? Là ai? Nói tên kẻ đó ra, tôi nhất định sẽ giáo huấn tên đó một phen! Tình bạn giữa chúng ta nồng thắm thế này, ai lại nói về chuyện tiền nong."
"Nói chuyện tình cảm tốn tiền! Nếu bà không còn chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây, mai tôi còn phải đi làm.
Tuy mùa xuân đến vạn vật nở hoa, nhưng hãy thông cảm cho người như tôi, tôi không có tâm trạng đợi mùa xuân như bà."
Ôn Dương lập tức tắt cuộc gọi WeChat.
Nếu tiếp tục nói chuyện với Kiều Mộ Quân, nàng sẽ buồn ngủ chết mất.
Vào ngày sinh nhật, nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ít nhất cũng khiến mình trông có hình dạng tuổi mới, khí sắc mới.
......
Bữa sáng vẫn là mì trường thọ do Ôn Quốc Đông nấu, ăn mì trường thọ trong ngày sinh nhật mãi mãi không bao giờ chán.
Ôn Dương ăn mì xong liền vội vàng đi làm, nàng có chút linh cảm rằng hôm nay các "cậu em" của mình sẽ chuẩn bị một vài "điều bất ngờ".
Dù gì thì hôm qua Trương Lộ Chi và Trần Phi đều có mặt, đã biết hôm nay đại ca của họ thêm tuổi mới, chắc chắn sẽ có chút tấm lòng.
Điều Ôn Dương mong đợi không phải món quà từ hai anh em, nàng cũng không mong đợi cánh đàn ông khô khan ấy có thể tặng thứ quà gì khiến nàng khắc sâu trong tim.
Chỉ là, tặng gì cũng được.
Cho dù họ có đứng ở lối vào căn tin và nói "Chúc mừng sinh nhật" với nàng như đang hoan nghênh một vị khách quý, miễn là được đối xử đặc biệt như vậy, nàng đều cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Không ngoài dự đoán, vừa xuất hiện gần căn tin, nàng đã thấy Trương Lộ Chi thò đầu về hướng này.
Bên cạnh cột đá ở phía bên kia, còn có Trần Phi đang nhìn về hướng ngược lại.
Ôn Dương thầm cười.
Vì căn tin nằm ở giữa hai đơn vị, nên Ôn Dương có thể đi vào từ phía Đồn Cảnh sát, cũng có thể đi vào từ hướng Trung tâm Cấp cứu.
Trương Lộ Chi và Trần Phi thực sự rất vất vả, nếu thiếu một người trong số họ, công việc tình báo này sẽ bất thành.
Sau khi Trương Lộ Chi bắt gặp ánh mắt của Ôn Dương, cậu lập tức trốn sau cột đá, gọi điện ngay cho Trần Phi, sau đó cả hai lén lút khom lưng đi vào căn tin.
Ôn Dương giả bộ như không để ý, vẫn tiếp tục đi vào.
Đam Mỹ Sắc
Đang định xếp hàng ở cửa sổ căn tin, chợt giữa chừng bị ai đó ngăn lại.
"Đại ca! Bọn em...!bọn em đã gọi sẵn bữa sáng cho chị."
"Đồng đội lợn" Trương Lộ Chi, trong lời nói đầy sơ hở lộ liễu.
Nhưng Ôn Dương vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là nở cụ cười thêm tươi hơn.
Nàng đi theo Trương Lộ Chi dẫn đường phía trước, đến một góc của căn tin.
Vì tổ chức sinh nhật cho Ôn Dương, mọi người đã đặc biệt chọn một góc khuất để không quá thu hút sự chú ý.
Từ xa, Ôn Dương đã nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật trên bàn ăn.
Màu xanh da trời?
Ôn Dương đang định khen chiếc bánh sinh nhật này thật có gu, nhưng càng đến gần, lại càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Chỉ khi đến gần bàn và chứng kiến rõ ràng mọi thứ...!
Dưới ánh mắt tươi cười của Giản Mộc Tư, nàng càng nghẹn ngào không nói nên lời...
Tại sao lại là Nữ hoàng băng giá?
Tại sao lại là Elsa?
Theo nguyên tắc nhân vật chính trong ngày sinh nhật không nên nổi giận đùng đùng, hao tổn tim mạch, Ôn Dương chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi với Giản Mộc Tư: "Cảm ơn ~ cảm ơn ~ mọi người!"
Từng từ từng chữ như được rít ra từ trong kẽ răng.
Đương nhiên nàng biết đây là chuyện "tốt" chỉ có Giản Mộc Tư mới có thể làm được!
"Không có gì đâu đại ca, chị thích là tốt rồi~ Trước đó em không biết chị lại nữ tính như vậy, may mà có bác sĩ Giản! Chiếc bánh này là do bác sĩ Giản xin ông chủ tiệm bánh làm trong giờ tăng ca, hôm qua bọn em trở về muộn quá, hôm nay đi làm lại sớm, nếu cửa hàng bánh không mở, chị sẽ không có bánh sinh nhật được đặt riêng như thế này đâu."
Ôn Dương liếc nhìn Trương Lộ Chi, sau đó lại nhìn chiếc bánh sinh nhật.
Đây không phải bánh được đặt riêng thì còn là gì!
Trên chiếc bánh này có tên của nàng, Ôn Dương!
Ôn Dương lại đưa mắt