Đứa bé 10 tháng tuổi lăn ra khỏi nôi lúc mẹ đang bận pha sữa trong bếp.
Đầu đập xuống đất, cuối cùng chết vì nghẹt thở.
Cái chết của đứa bé khiến cả gia đình tan đàn xẻ ghé.
Trở lại xe tuần tra, Ôn Dương nghĩ đến thái độ của tất cả người lớn trong nhà đối với mẹ của đứa bé...
Cả gia đình chắc chắn không còn cách nào cứu vãn.
Điều khó cứu vãn có lẽ cũng là người mẹ đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện vì phải chịu đựng sự đả kích quá lớn.
Chiếc xe cứu thương ban đầu được đưa đến cứu đứa bé không mang đứa bé đi, thay vào đó là mẹ của đứa bé.
Khuôn mặt thê lương của người mẹ trẻ bất động đầy vẻ thờ ơ, đó là thần sắc sau tàn dư tuyệt vọng, đó là sự tuyệt vọng tan nát cõi lòng.
Ôn Dương không biết người mẹ phải mất bao lâu mới có thể vượt qua biến cố này, nhưng nàng chắc chắn một điều rằng cái bóng tâm lý sẽ mãi mãi âm ỉ tại nơi sâu nhất trong tim, cùng với sự tự trách vô tận ám ảnh đến suốt cuối đời cô.
......
"110 gọi 10919, 110 gọi 10919."
"110, đây là 10919.
Mời nói."
"Người dân ở Quảng trường Nam Sơn đã báo cáo về việc có trẻ em mất tích, xin vui lòng đến hiện trường xử lý."
"10919 rõ, lập tức tới hiện trường."
Ôn Dương còn chưa kịp bùi ngùi vì nhiệm vụ trước, nàng và Trương Lộ Chi đã phải vội vã đến Quảng trường Nam Sơn để xử lý nhiệm vụ tiếp theo.
Nếu như có trẻ lạc trong quảng trường, đa phần là do người lớn bỏ bê trông nom.
Nhưng chỉ đa phần mà thôi, trẻ em không thể chạy xa được.
Còn về khả năng lừa gạt buôn bán trẻ em thì sao?
Rất ít.
Là một thành phố tuyến đầu ở Trung Quốc, Bắc Thành hiện có hệ thống giám sát camera đẳng cấp thế giới với phạm vi phủ sóng rộng rãi.
Xung quanh Quảng trường Nam Sơn, hệ thống camera giám sát thậm chí còn đạt đến mức phủ sóng toàn bộ.
Muốn lén lút bắt cóc một đứa trẻ dưới mắt diều hâu sao?
Tuyệt đối không có khả năng.
Sau khi thăm dò và điều tra tại chỗ, hai cảnh sát đã yêu cầu ông nội của bé gái mất tích giải thích tình hình vụ việc.
Hóa ra, ông nội của đứa trẻ đã vội đi từ quê lên Bắc Thành vài ngày, vì đứa cháu gái hiện đang không có ai trông nom.
Con dâu đã phải nhập viện mổ ruột thừa, con trai thì cần vào viện chăm sóc vợ.
Gia đình chỉ có duy nhất một cô con gái vừa lên lớp 1 tiểu học.
Đương nhiên bố mẹ không tài nào yên tâm nổi, nên đã gọi ông nội từ quê lên trông cháu bé.
Đã hai ngày không thấy mẹ đâu, cô bé cứ nằng nặc đòi gặp mẹ suốt mấy ngày nay.
Cả cha và ông nội đều đã nói mẹ phải nhập viện, qua vài ngày sau mới có thể về nhà.
Hai người lớn đều nghĩ rằng nói vậy là đã có thể an ủi được đứa trẻ, nhưng cô bé lại gào khóc inh ỏi.
Không biết cô bé đã xem bộ phim TV nào mà tưởng rằng cha và ông nội liên minh lừa gạt mình, luôn cảm thấy lần này mẹ đi là đi mãi không về...!
Cô bé nằng nặc đòi đến bệnh viện, nhưng ngày làm việc của bệnh viện trùng với lịch học của cô bé.
Người bố khuyên can hết lời, cuối cùng hai bố con cũng đồng ý với nhau, đợi đến cuối tuần nghỉ ngơi sẽ đưa con gái đến bệnh viện thăm mẹ.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cuối tuần.
Sáng sớm, ông nội dẫn cháu gái đi dạo ở quảng trường Nam Sơn như thường lệ.
Nhưng vừa mua cốc sữa đậu nành, chớp mắt cái đã không thấy cháu gái đâu.
Người bố nghe tin, vội vàng chạy từ bệnh viện về.
"Bố, sao bố không để mắt tới con bé?"
"Bố...!bố vừa đi mua một cốc sữa đậu nành."
Ông nội cũng thật oan ức.
Ai có thể ngờ một đứa trẻ nhỏ xíu lại ranh ma như vậy, lại còn học được chiêu "dụ hổ xa rừng"?
Đột nhiên, cha của đứa trẻ tự đánh vào đầu mình, trên mặt đầy vẻ hối hận.
"Hỏng rồi! Chắc Văn Văn đi tìm bệnh viện rồi.
Lúc trước con hứa là hôm nay sẽ đưa con bé đến bệnh viện thăm mẹ, thế mà con quên mất! Lúc sáng gọi điện con cũng quên nói với bố, chắc chắn Văn Văn nghĩ rằng chúng ta lừa gạt con bé."
Đến đây, Ôn Dương và Trương Lộ Chi còn có uẩn khúc gì chưa hiểu?
Vụ án báo cảnh sát này rõ ràng là một phi vụ "nữ anh hùng tí hon" dấn thân vào con đường tìm đường cứu mẹ.
"Anh có chắc anh đã nói với cô bé rằng vợ anh đang ở trong viện không?"
Người bố gật đầu lia lịa, hết sức tự tin:
"Có một hôm tôi lỡ miệng nói, chắc chắn con bé sẽ lưu ý kỹ trong đầu."
Nếu là Bệnh viện Số 1 thì dễ xử lý.
Bệnh viện Số 1 chỉ cách quảng trường Nam Sơn 5 con phố.
"Đưa tôi một bức ảnh của con anh, chúng ta chia nhau tìm.
Trương Lộ Chi, hãy tìm sự giúp đỡ từ bộ phận camera giám sát của tổng đài."
"Vâng."
Đến ngã tư đèn giao thông, bốn người lớn bắt đầu chia nhau ra hành động.
Ôn Dương giao chiếc xe tuần tra cho Trương Lộ Chi, còn nàng thuê chiếc xe đạp công cộng bên đường, sau đó lên xe đạp lên đường đi tìm cô gái nhỏ.
Bóng lưng cô gái nhỏ đeo chiếc balo be bé trên lưng, bên cạnh không có người lớn...
Ngay từ ngã tư thứ hai, Ôn Dương đã nhìn thấy phía trước có một thân hình nhỏ bé đang ngồi nép mình bên đường, thế là nàng vội đạp xe đi tới.
Ba lô, màu đỏ.
Váy, màu trắng
Bện hai bên bím tóc nhỏ...
Càng đến gần, nàng càng chắc chắn đây là cô bé bị lạc.
Đỗ xe đạp tại khu đỗ xe, Ôn Dương đi tới, ngồi xổm trước mặt cô gái nhỏ.
"Xin chào bạn nhỏ."
Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Ôn Dương trong bộ đồng phục cảnh sát.
"Chị cảnh sát?"
"Đúng vậy, chị là cảnh sát, chị cảnh sát hỏi em này, có phải tên em là Vương Văn không?"
Lúc cô bé gật đầu, Ôn Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Có phải Văn Văn muốn đi bệnh viện tìm mẹ không?"
"Vâng ạ~ Em muốn đi gặp mẹ...!huhuhu...!Em nhớ mẹ...!Bố nói dối em, bố nói hôm nay sẽ dẫn em đi gặp mẹ..."
Ôn Dương sờ đầu cô gái nhỏ, thầm trách người bố không biết bao nhiêu lần.
Đôi khi, miệng lưỡi đàn ông thật không đáng tin cậy.
Bày lộn xộn ra, làm cảnh sát phải đến dọn dẹp hộ.
"Văn Văn, bố em không lừa em, bố đã tới đón em, Văn Văn còn chưa xin phép hay chào hỏi ông nội mà đã đi mất, làm bố và ông nội rất lo lắng cho em, hiện tại họ đều đang tìm Văn Văn.
Văn Văn muốn gặp mẹ là bởi vì lo lắng cho mẹ phải không? Bây giờ bố còn chưa nói cho mẹ chuyện này, bố sợ mẹ lo lắng, sẽ không thể yên tâm chữa bệnh trong bệnh viện được, nếu mẹ ốm thì phải ở trong viện chữa bệnh chứ đúng không? Văn Văn cũng không muốn mẹ phải ở trong viện suốt vì lo lắng cho em, đúng không?"
"...!Em xin lỗi, chị..."
Cô bé đứng lên cùng Ôn Dương, nắm lấy tay Ôn Dương, tay nhỏ nắm lấy tay lớn.
"Chị cảnh sát có thể đưa em đến bệnh viện thăm mẹ em được không?"
"Được!"
Sau đó Trương Lộ Chi đang lái xe tuần tra cũng nhận được thông báo, vội đến tập trung với Ôn Dương.
Hai người lái một