"Vụ vừa nãy là có một bé gái 6 tuổi, mẹ bé bị ốm phải nhập viện phẫu thuật, mấy ngày không thấy mẹ nên rất nhớ mẹ, bèn giấu ông nội lẻn đi đến bệnh viện..."
Ôn Dương lại gắp một viên bánh trôi khác, nhai đi nhai lại cho đến khi trong miệng không còn hương mè ngọt ngào.
"...!Hồi nhỏ em cũng từng đi tìm mẹ..."
Động tác lấy bánh sanwich của Giản Mộc Tư khựng lại...
Đây, dường như là lần đầu tiên Ôn Dương nhắc đến mẹ nàng.
"Hồi đó em lớn hơn so với cô bé vừa rồi rất nhiều.
Cô bé đó 6 tuổi, lúc đó em 10 tuổi."
"10 tuổi, cũng không tính là lớn."
Ôn Dương quay đầu cười với Giản Mộc Tư:
"10 tuổi cũng không còn nhỏ, lúc đó em đã tốt nghiệp tiểu học rồi."
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Giản Mộc Tư, Ôn Dương có chút tự hào: "Em biết chị muốn hỏi gì, có phải chị muốn hỏi tại sao em chỉ mới 10 tuổi đã tốt nghiệp tiểu học không? Thật ngại quá, Sĩ quan Ôn hồi nhỏ quá thông minh! Em 5 tuổi đã lên lớp một, giữa kỳ nhảy lớp, vì vậy khi hầu hết những đứa bạn cùng trang lứa lên tiểu học năm thứ tư, Ôn Thông Minh đây đã tốt nghiệp tiểu học!"
Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm vào người tự xưng là Ôn Thông Minh, rõ ràng không có ý định tiếp lời.
Nếu tiếp lời, chắc chắc Ôn Thông Minh sẽ đắc chí đến mức vênh mặt lên trời.
Không thấy Giản Mộc Tư có ý muốn khen mình, Ôn Dương chủ động đụng vào khuỷu tay Giản Mộc Tư: "Giản Mộc Mộc, chị tốt nghiệp tiểu học lúc mấy tuổi?"
Tròn 11 tuổi, tuổi mụ 12, Giản Mộc Tư tốt nghiệp bình thường như bao đứa trẻ khác, cô không thèm chấp bạn nhỏ Ôn Thông Minh.
Giản Mộc Tư không tiếp lời, trái lại vẫn khiến Ôn Dương mừng như được mùa: "Hahaha, cuối cùng em cũng thắng chị ở một chuyện!"
"Chị thích nghe câu chuyện nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ* hơn."
*Nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ: Đại khái là bên Trung có truyện thiếu nhi với tựa đề này.
Mặc dù Giản Mộc Tư nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, lãnh đạm, nhưng ý của cô ấy là...
"Ai là nòng nọc nhỏ?"
Ôn Dương bĩu môi:
"...! Mẹ em làm việc ở Ninh Thành! Bà ấy...!bận lắm! Cuối tuần không được nghỉ ngơi, những ngày lễ tết cũng khó gặp bà ấy.
Ngay cả trong Tết âm, bà ấy cũng không đón năm mới ở nhà."
"Ngày em tốt nghiệp tiểu học, phải nói là trước đó một tháng, mẹ em đã hứa với em rằng sẽ về Bắc Thành chúc mừng em, còn làm món thịt lợn thái hương cá mà em thích nhất.
Kết quả là ngày tốt nghiệp, mẹ em không đến, em chỉ nghĩ là vì mẹ rất bận công việc, vậy thì em nên đi tìm mẹ thôi."
Năm 2017, đi từ Bắc Thành đến Ninh Thành chỉ mất 40 phút tàu cao tốc.
Nhưng nếu tính từ hồi Ôn Dương 10 tuổi...
Năm 1996, Bắc Thành cách Ninh Thành...
"Khi đó chưa có đường cao tốc, ngay cả tàu hỏa thân xanh cũng rất ít.
Vốn dĩ em đâu không muốn làm khổ bản thân, nhưng hôm đó mẹ em không đến, em đã quá bốc đồng...!bốc đồng không phải lối, em cứ thế xách ba lô lên, bơm đầy hơi cho bánh xe đạp..."
"Lái xe đạp đi hả?"
"Ừm~"
Ôn Dương vô duyên cô cớ xấu hổ.
Lúc đó nàng thực sự không biết thế nào là trời cao đất dày.
Với đoạn đường dài hơn 100 km, đạp xe đạp, lại còn mới chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, Giản Mộc Tư thật sự không biết nên biểu cảm như thế nào.
Cô cau mày:
"Thật không ngờ, thể lực của sĩ quan Ôn đã bắt đầu được rèn luyện từ năm 10 tuổi."
Mỗi khi Giản Mộc Tư gọi Ôn Dương là "sĩ quan Ôn", đó là lúc cô nổi hứng nhỏ mọn.
Sĩ quan Ôn hiểu ý, lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Em chưa đạp được xa! Còn chưa đạp ra ngoại thành đã bị bố bắt về!"
Đôi môi nhỏ của nàng mím lại, cố tình ra vẻ đáng thương nhìn Giản Mộc Tư, lúc này mới làm cho ánh mắt của Giản Mộc Tư lấy lại được vài phần ấm áp.
"Hồi đó em âm thầm để lại mảnh giấy nhắn trên bàn ăn ở nhà, không ngờ hôm đó bố em đi làm về sớm, vừa về đến nhà đã thấy bức thư báo em đã bỏ nhà ra đi.
Khi đó em mới đi chưa đến một tiếng, đã bị bố lái xe đến tóm về."
Cô bé mới học xong tiểu học, cao 1,56 mét đạp xe trên đường, hì hục lắm mới chỉ lăn bánh được có hơn 20 phút.
"...!Sau đó, mẹ em ở Ninh Thành sau khi biết tin đã vội vàng về nhà...!vừa về đã ôm em khóc..."
Ôn Dương cười, cố nén lại những giọt lấp lánh trong mắt, đồng thời nuốt xuống lời còn chưa nói xong.
Dù chuyện đã xảy ra hơn 20 năm trước, nhưng nàng vẫn nhớ như in cảnh mẹ ôm nàng khóc thảm thiết ngày đó.
Mẹ nàng nói rằng, mẹ có lỗi với nàng.
Thấy bầu không khí bị mình phá hỏng, Ôn Dương cười thành tiếng, giơ ngón tay chỉ về hướng cửa hàng tiện lợi: "Sao ba người họ ở bên trong lâu vậy? Chẳng lẽ Lưu Dịch và Trần Phi cũng chịu đả kích, định cư luôn trong đó sao?"
Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương chăm chú:
"Chắc là vậy."
Cho đến khi viên bánh trôi cuối cùng trong bát bị người đã no nuốt xuống, Ôn Dương cảm thấy như mình đã ăn xong cả bữa trưa lẫn bữa tối.
Lưu Dịch và Trần Phi cuối cùng cũng kéo được Trương Lộ Chi buồn rười rượi ra ngoài.
Ôn Dương quay người lấy lại hộp đựng đồ cách nhiệt mà Giản Mộc Tư đặt trên cốp xe.
"Giản Mộc Tư."
Nàng nghiêm túc gọi tên cô:
"Mấy tháng nay, thật ra em luôn muốn hỏi chị...!Hồi đó khi em ở Anh, không phải em đã để lại số điện thoại cho chị sao? Tại sao...!sau này chị không liên lạc với em?"
Khóe môi Giản Mộc Tư khẽ động đậy, nhưng cuối cùng vẫn đóng chặt.
Cô ấy vẫn là một Giản Mộc Tư lãnh đạm, giống như dáng vẻ khi lần đầu Ôn Dương đã gặp khi ở London.
"Em viết số trên một tờ giấy.
Sau đó tờ giấy bị mất."
"Ồ~ ra là vậy~"
Ôn Dương giữ ý cho đối phương, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Nàng đã đắn đo về chuyện này suốt mấy tháng trời, cuối cùng thu hết can đảm để hỏi vào đúng ngày sinh nhật.
Nhưng câu trả lời nàng nhận được chính là những gì nàng đã đoán từ trước, một câu trả lời thật khó chấp nhận.
"Thì thế em mới nói, sức hấp dẫn của em làm sao có thể khiến chị quên em cơ chứ! Hóa ra là vô tình làm mất số của em..."
Nàng lộ ra vẻ rạng rỡ:
"Bây giờ số em đã được lưu trong điện thoại của chị, có lẽ sẽ không mất nữa đâu đúng không? Nếu lại làm mất, em sẽ nghỉ chơi với chị đấy!"
Nàng cố ý nói nghỉ chơi theo kiểu trẻ con hòng lấp đầy sự thất vọng bên trong nàng.
Nàng vẫn quan tâm đ ến cô, không muốn phá hỏng bầu không khí.
Giản Mộc Tư cười:
"Sẽ không."
"Sẽ không làm mất, hay là sẽ không nghỉ chơi?"
Lần này, Giản Mộc Tư không trả lời Ôn Dương nữa.
......
Nửa cuối năm 2014, một trọng tội kinh tế ở Bắc Thành trốn sang châu Âu.
Vụ án liên quan đến giao dịch giữa tiền và quyền giữa các quan chức chính phủ ở Bắc Thành, Cục Chống Th am nhũng Quốc gia và Đội Điều tra Kinh tế của Văn phòng Công an Bắc Thành đã cùng nhau xử lý vụ việc.
Ôn Dương cải trang thành một phú nhị đại du học tại London, nhận nhiệm vụ tiếp cận con trai của nghi phạm trong vụ án nghiêm trọng cũng ở London.
Đội nhận nhiệm vụ chung