Từ Cục Công an, căn tin, cho đến Trung tâm Cấp cứu, chỗ nào Trương Lộ Chi cũng đã tìm kiếm hết một vòng, nhưng vẫn chưa thấy Ôn Dương đâu.
Ủ rũ trở về Cục Công an, trong phòng trực chỉ còn lại Lý Duyên Thanh.
Lý Duyên Thanh xua tay, hôm nay Lý Duyên Thanh trực ca đêm với các đồng nghiệp từ đội tuần tra bên cạnh: "Lộ Chi cậu về đi."
"Vậy đại ca thì sao?"
"Chắc đã về, không tìm được thì thôi vậy."
Thật ra, yêu cầu đi tìm Ôn Dương chỉ là một cái cớ để khiến Trương Lộ Chi đi.
Lý Duyên Thanh dõi theo Ôn Dương lớn lên, ông cũng biết Ôn Dương tính tình cố chấp.
Từ nhỏ đã là một cô gái không chịu thua ai, lại thêm cái chết của mẹ, nàng càng trở nên giống một con nhím.
Một con nhím gai góc như vậy, sao có thể liế.m láp vết thương của mình trong khi mọi người đang nhìn chứ?
......
Rời khỏi Cục Công an, Giản Mộc Tư nhất thời không biết nên đi đâu về đâu.
Cô chết lặng giữa con đường từ đồn cảnh sát trở về Trung tâm Cấp cứu.
Đứng ngồi không yên, trong lòng cũng run lên liên hồi.
Đúng là cô đã có vài suy đoán về mẹ của Ôn Dương, nhưng khả năng duy nhất không ngờ cũng như không dám nghĩ đến, là mẹ nàng mất do hy sinh.
Mọi thứ khiến cô nghi ngờ trong quá khứ dường như đều có lời giải thích.
Tại sao rõ ràng là sinh viên khoa Truyền thông của Đại học Thuỷ Mộc nhưng lại tốt nghiệp Đại học Công an?
Tại sao người thắng Giải thưởng Nhiếp ảnh Mới nổi lại đổi nghề để trở thành cảnh sát?
Tại sao Ôn Dương rất ít khi nhắc đến mẹ?
Tại sao hai lần mình đến nhà Ôn Dương đều không gặp được mẹ em ấy?
Thậm chí......
Lúc này, cô nhớ tới những gì Trần Phi đã từng nói...
Năm đó Ôn Quốc Đông từng là đội trưởng chi đội phòng chống m.a túy, lý do ông dứt áo ra đi và thay đổi sự nghiệp, có lẽ vì sự hy sinh của vợ...
Vì vợ đã hy sinh, người cha cũng làm cảnh sát đã chọn quay về với gia đình...
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng Giản Mộc Tư dừng bước trước chiếc xe của cô trong khuôn viên ký túc xá.
Tâm trí vô thức của cô đã giúp cô đưa ra quyết định.
Còn chưa kịp thay đồng phục cấp cứu, bác sĩ Giản đã vội vàng lái xe đến nhà Ôn Dương.
Chạy xe đến dưới tầng nhà Ôn Dương, Giản Mộc Tư chợt chìm vào một phút giây ngẩn ngơ.
Có lẽ......
Có lẽ sở dĩ hai cha con vẫn ở lại khu chung cư cũ này, vì nơi đây đã từng là một gia đình ba người.
......
Đây là lần thứ ba Giản Mộc Tư đến nhà Ôn Dương.
Quả nhiên, người tới mở cửa không phải Ôn Dương.
Người bên ngoài hy vọng người bên trong là Ôn Dương.
Người bên trong cũng hy vọng người bên ngoài là Ôn Dương.
Cửa được đẩy ra một nửa từ bên trong, cả người trong nhà lẫn ngoài nhà đều ngơ ngác.
"Có phải bác sĩ Giản không?"
Ôn Quốc Đông vẫn nhớ Giản Mộc Tư, thậm chí còn có thể ghép ngoại hình của Giản Mộc Tư với tên của cô ấy.
Không những vì Giản Mộc Tư đã từng đến nhà hai lần, còn bởi vì bác sĩ Giản là cái tên hay treo trên miệng con gái ông nhất trong những tháng gần đây, là người mà con gái ông nhắc đến nhiều nhất.
Những lần kể chuyện cười ít ỏi của Ôn Dương hầu như đều gắn liền với cái tên Giản Mộc Tư.
"Chào chú Ôn."
Giản Mộc Tư khựng lại, khẽ cau mày:
"...!Cháu tới tìm Ôn Dương có chuyện...!xin hỏi Ôn Dương có nhà không ạ?"
Dù sao cô cũng không quen giao tiếp với người khác, nói năng lễ phép cũng không được tự nhiên như người ta.
Chỉ là bởi vì đó là Giản Mộc Tư, bởi vì cảm giác lạnh lùng trên khuôn mặt cô, cho dù không thể nói dối một cách tự nhiên nhưng cô vẫn có thể khiến người ta tin sái cổ.
"Cừu Cừu vẫn chưa về, chắc là vừa mới tan làm, có lẽ đang trên đường về ~"
Ôn Quốc Đông nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, sau đó mời Giản Mộc Tư: "Vào nhà đợi đi cháu, Cừu Cừu lát nữa sẽ về ngay thôi."
Giản Mộc Tư khéo léo từ chối ý tốt của Ôn Quốc Đông.
Cô đợi trong xe dưới lầu, nhất định phải đợi được Ôn Dương.
Giản Mộc Tư không lãng phí thời gian chờ đợi một chút nào.
Năm 2004...
Giản Mộc Tư tối sầm con ngươi, tra thông tin trên mạng.
Mặc dù năm 2004 Internet vẫn chưa phát triển như bây giờ, nhưng các bản tin bổ sung trong những năm tiếp theo cũng như các tin tức trên Internet hồi đó...
Nhỡ như có thì sao?
Chưa kể, cô luôn cảm thấy cái tên "Dương Trường Vinh" có phần quen tai.
Không thể giải thích tại sao quen tai, chỉ biết đó là cái tên mà ngay cả người từng ở Anh hơn chục năm cũng cảm thấy tựa như đã từng nghe qua.
Giản Mộc Tư thử gõ "Dương Trường Vinh" vào thanh tìm kiếm trên Internet.
Cô có linh cảm rằng Lý Duyên Thanh nói rõ với mình ba chữ này là có nguyên nhân.
Mà nguyên nhân, chính là vì ba chữ này là manh mối có thể tra ra thông tin về một kiếp người quang vinh.
......
Dương Trường Vinh
Người bắc thành
Cục trưởng Cục Công an Ninh Thành đã khuất.
Tấm gương anh hùng mẫu mực bậc nhất của hệ thống công an quốc gia.
Được khen thưởng cá nhân hạng nhất một lần, hạng nhì một lần, hạng ba 4 lần.
Là một nữ cảnh sát trưởng, Dương Trường Vinh quy tụ sự uy nghiêm của cảnh sát với sự dịu dàng của một người phụ nữ, đặc biệt là đối với phụ nữ và trẻ em, nhóm người được coi là dễ bị tổn thương.
Để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của phụ nữ và trẻ em ở mức độ cao nhất, cô đã liên tiếp tổ chức và khai thông tổng đài chống bạo lực gia đình "110", thành lập trung đội gương mẫu bảo vệ các quyền của phụ nữ, thành lập nhiều tổ chức tác chiến cảnh sát cùng hợp tác hoạt động, nhiều chế độ đa kênh phản ứng nhanh một cách toàn diện, đa tầng.
Trong những năm qua, cô đã tiếp nhận hơn 470 vụ việc báo cảnh sát, xử lý hình sự 175 vụ, truy bắt 96 đối tượng.
Cô ấy luôn đặt an nguy và tiếng lòng của quần chúng nhân dân lên hàng đầu, đồng thời giải quyết những vụ án đã bị tồn động trong hơn mười năm qua.
Ngày 28 tháng 4 năm 2004, 8:40 tối.
Dương Trường Vinh, khi đó là Cục trưởng Cục Công Sở Công an Ninh Thành, đã bị bọn du côn tấn công trong quá trình điều tra vụ án "1.30", cô bị bắn 3 phát và không may qua đời trong khi thi hành công vụ.
Không như chồng cô, Ôn Quốc Đông, cựu cảnh sát phòng chống m.a túy.
Ôn Quốc Đông đã từng giành được bằng khen cá nhân hạng nhất duy nhất trong sự nghiệp vì đã tiêu diệt một nhóm buôn bán m.a túy lớn, nhưng Dương Trường Vinh chỉ giành được bằng khen hạng nhất duy nhất vì cô ấy đã chết trong khi làm nhiệm vụ, vì cô ấy đã hy sinh.
Giản Mộc Tư dựa vào lưng ghế lái, một lúc lâu không thể bình tĩnh lại...
Năm 2004, Ôn Dương 18 tuổi đang học học kỳ hai năm hai.
Tháng 4 vừa đúng vào mùa xuân ấm hoa nở tại Bắc Thành.
Đó là khoảng thời gian hoàn hảo cho một cô gái thích nhiếp ảnh suy nghĩ về việc nên chọn thành phố nào làm điểm dừng để lưu lại những bức hình nghệ thuật.
Có thể, cô bé ấy đã có suy nghĩ, hay là chọn Ninh Thành làm điểm dừng, để có thể gần mẹ hơn...
......
Rời khỏi văn phòng của Phó Cục trưởng Chu, Ôn Dương bắt taxi đến địa chỉ cũ của Cục Công an Bắc Thành.
Cục Công an Bắc Thành trước đây không nằm cạnh Bệnh viện số 1 Bắc Thành, cũng không nằm cạnh Trung tâm Cấp cứu Bắc Thành.
Cục