Hôm nay như những ngày bình thường khác,Uyển Linh chuẩn bị đi học,khi đi ngang qua phòng bố mẹ nuôi thấy họ đang lớn tiếng với nhau trong phòng
"Nuôi không nó 2 năm ăn học rồi,giờ nó cũng tròn 18 tuổi thì đã đến lúc nó trả ơn nuôi dưỡng gia đình mình.
Có phải ông đã mềm lòng với nó đúng không,ông quên mất lí do ban đầu nhận nuôi nó rồi hay sao,Vương Quốc Tuấn nếu con gái tôi có mệnh hệ gì thì đừng trách tôi,con nhỏ đó nhất định phải truyền máu cho Linh Nhi"
"Bà bình tĩnh nghe tôi nói,tôi sẽ lựa lời để nói với con bé,nhưng bây giờ chưa được,Uyển Linh vẫn đang đi học sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe và học tập của con bé"
Hai người nói qua nói lại,không để ý bóng người đứng ở cửa đã nghe được những gì họ nói từ nãy.
Uyển Linh đứng chôn chân tại chỗ,chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra,tay đẩy cửa ra.
Bố mẹ nuôi bất ngờ ngoảnh mặt nhìn cô
"Thật trùng hợp,đang không biết mở lời nói sao cho nó hiểu thì nó đã nghe rồi,vậy cũng tốt khỏi mất công nói lại lần nữa" - Vương Lan Thư liền lên tiếng
"Bà không im lặng được à"
"Tôi nói gì sai sao,đã đến lúc nó làm gì đó có ích cho chúng ta rồi"
Bà ta quay sang nhìn Uyển Linh:"Bố cô có điều khó nói,vậy tiện đây tôi nói hộ ông ấy luôn.
Gia đình chúng tôi đã nuôi cô ăn học 2 năm,giờ đến lúc cô đền đáp rồi.
Con gái tôi Linh Nhi sinh ra mệnh khổ bị bệnh thiếu máu,hàng tháng phải đến bệnh viện truyền máu,mà đó là nhóm máu hiếm.
Trong lúc vợ chồng tôi không biết giải quyết như nào,thì trùng hợp thay cô lại có nhóm máu giống con bé,nên chúng tôi đã nhận nuôi cô,mang về nuôi nhằm truyền máu cho con bé hàng tháng"
Uyển Linh đứng sững,chết chân tại chỗ,không biết làm gì trước những lời mẹ nuôi vừa nói:Hóa ra từ trước tới nay cô đã sống trong ảo tưởng của bản thân,cứ nghĩ họ nhận nuôi mình vì thấy thương xót cho hoàn cảnh của cô,đến hôm nay mới biết mình chỉ là "bình máu di động" của gia đình họ - Uyển Linh cười chế giễu sự ngây thơ của bản thân
"Uyển Linh con nghe bố nói,không phải như những gì con nghĩ đâu"
Ông đuổi Lan Thư ra ngoài,ở trong phòng nói hết những gì trong lòng cho cô hiểu.
Cô biết tình