Ai mà ngờ được khi vừa đến trường quay, cô lập tức nhìn thấy khuôn mặt bị tức đến mức đen thui của đạo diễn Tưởng.
Mắt hoa đào của Ninh Già Dạng hơi lay động, cô thuận miệng hỏi: “Sao thế?”
Vẻ mặt của Hạ Thanh Nại cũng không hề tốt đẹp hơn, khuôn mặt vốn đã tiều tuỵ nay càng thêm trắng bệch: “Vừa nãy, bên phía nhà đầu tư cho sửa lại kịch bản, xóa toàn bộ cảnh giường chiếu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đổi sang việc dùng mưa bên ngoài để thể hiện cảnh quay này một cách trừu tượng.”
Lý do của bên nhà tư sản rất đầy đủ: Diễn xong cảnh này thì cũng không qua được việc thẩm định, nhất định phải xoá hết.
Bộ phim điện ảnh nghệ thuật cao cấp không cần phải dùng cảnh quay sắc tình này để thể hiện.
Nghệ sĩ chuyên nghiệp Tưởng Phụng Trần: “Đúng là ăn nói bậy bạ!”
Anh ta thực sự không biết cái lý do ‘ăn nói bậy bạ’ đường đường chính chính này là do Lục Nghiêu nghĩ bể đầu mới ra.
Cũng không thể nói vì ông sếp có máu ghen quá lớn, không muốn bà xã nhà mình quay cảnh giường chiếu, hôn hít với người đàn ông khác, tá vị cũng không được nên mới muốn xoá đi.
Tâm trạng của Ninh Già Dạng rất phức tạp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm lý ám chỉ rõ ràng.
Tên đàn ông chó má vô tình vô dục kia cũng nghĩ đến chuyện này!
Ban đầu, cô định nhớ đến anh để vào vai. Lần này, không phải diễn cảnh này nữa.
Nhân viên hỏi: “Thế đạo diễn Tưởng ơi, còn cần dọn bãi nữa không?”
Im lặng vài giây.
Đột nhiên Tưởng Phụng Trần đứng từ trên ghế lên: “Dọn!”
“Dọn xong thì quay ngay, đến lúc đó không dùng được thì nói tiếp!”
Đầu ngón tay của Ninh Già Dạng khẽ vuốt sợi tóc đen nhánh bị rơi xuống cổ, đôi mắt trong suốt lướt qua đó như có điều suy nghĩ.
Ngược lại là Cố Dục Khánh có sức quan sát rất mạnh, nhìn tâm trạng của Ninh Già Dạng không được phù hợp, anh ấy mới ấm giọng động viên: “Yên tâm, đợi lát nữa chỉ cần…” Tá vị.
Chưa dứt lời.
Có một người đàn ông mang dáng vẻ tinh anh đi giày da, mặc vest đi từ phía bối cảnh đang được dàn xếp ở rìa vào, tuổi không nhỏ, cũng rất nho nhã.
Là nhà sản xuất xuất thần nhập quỷ của đoàn phim bọn họ - Tổng giám đốc An.
Tổng giám đốc An nghe nhân viên vẫn sắp xếp để lát nữa sẽ quay cảnh thân mật, ôn hòa nói: “Đạo diễn Tưởng, đoạn này chắc chắn sẽ bị cắt, không cần thiết phải quay, anh thấy có đúng không?”
Tưởng Phụng Trần: “???”
Anh ta cảm thấy quay được mà.
Nhưng câu uy hiếp cuối cùng của ông ấy là sao?
Anh ta là loại đạo diễn có thể uy hiếp à?
Tổng giám đốc An thấy anh ta khó chơi, trong lòng không biết làm sao, không thể làm gì khác ngoài việc kéo anh ta ra chỗ khác bàn bạc.
Ấn đường của Tưởng Phụng Trần hơi nhíu chặt lại, ý tứ sâu xa liếc nhìn Ninh Già Dạng.
Sau đó, không biết vì sao mà tổng giám đốc An vẫn thuyết phục được anh ta.
Tóm lại không thể quay cảnh này.
Ninh Già Dạng bị ánh mắt của Tưởng Phụng Trần làm cho lông mày giật giật, ánh mắt này có ý gì?
Muốn nói là việc người vui vẻ nhất khi không quay cảnh giường chiếu là ai à.
Còn Tiểu Lộc, em ấy âm thầm cầm điện thoại ra đổi sang nick clone…
Hôm nay đã ship tiên nữ N và bác sĩ S hay chưa: [Nửa tháng qua đi, cuối cùng đã đến lần quay thứ hai rồi!!! Ông trời đã ra quyết định tiên nữ phải giữ thân trong sạch cho bác sĩ S!! Đây là duyên phận trời định gì chứ nữa! Nhà tư bản chắc chắn đã nhắn trúng vào sợi tơ hồng của ‘CP Nuôi cá’ rồi.”
Người họ Thương nào đó - vừa được nhắm trúng sợi tơ hồng - đang bước lên máy bay sang nước F.
Lần này, anh sẽ đến Châu Phi để tiến hành việc cứu viện và chữa bệnh trong vòng một tháng.
Trợ lý riêng tiễn boss của mình đi xong, yên lặng xóa đi chuyến bay đi đến Nam Thành.
…
Khoảng thời gian này, Ninh Già Dạng chuyên tâm vào việc đóng phim, thỉnh thoảng sẽ xin nghỉ một hai ngày để đi quay chương trình truyền hình thực tế.
Có thể là đang cố gắng gây dựng sự nghiệp, nhóm fans hâm mộ cũng có thể nhìn thấy.
Họ biết cô không bị tên bác sĩ biến thái kia quyến rũ bỏ luôn cả sự nghiệp của mình, nên những fans hâm mộ đó cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cứ ở bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều, sớm muộn gì cũng chia tay.
Họ yên tĩnh đợi ngày nở hoa.
Đoàn phim [Lãng tử] hoàn thành từng bước quay hình.
Chỉ là đạo diễn Tưởng vẫn không từ bỏ việc quay cảnh thân mật đó, mà tổng giám đốc An vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì mà mỗi ngày đều đến đoàn làm phim để theo dõi, để anh ta không có cơ hội thực hiện ý đồ.
Hôm nay, toàn bộ mọi người trong đoàn làm phim đi đến vùng núi tiếp giáp Nam Thành và Lâm Thành để lấy cảnh.
Đây là cảnh quay nam nữ chính lên recreational vehicle [1], mở rộng hành trình của hai người
[1] Xe dã ngoại.
Vì có quá nhiều cảnh quay trong núi, từ cảnh ban ngày đến quay tối, nên ngày hôm nay tạm thời dừng lại để quay một ngày một đêm.
Trước khi lên xe buýt, phó đạo diễn cau mày nhìn sắc trời: “Đạo diễn Tưởng, sắc trời có hơi âm u, có thể sẽ mưa đấy.”
Tưởng Phụng Trần tùy tiện xua tay: “Trời mưa càng tốt, đúng lúc đang có một cảnh trời mưa, không cần phải dùng mưa nhân tạo nữa rồi.”
“Lỡ trời mưa to thì sao?”
Đạo diễn Tưởng đã sớm có đáp án trong đầu, cười gằn nói: “Ở Nam Thành, chẳng có một cơn mưa to vào mùa thu cả, chỉ có cơn mưa thu kéo dài thôi.”
“Nghe tiếng mưa rơi trong núi, sẽ làm cho mọi người cảm nhận được cảnh đẹp trong mưa như ảo như hiện.”
Xa xa.
Tiểu Lộc chọn lỗ hổng trong logic của anh ta để nói: “Lỡ trời mưa gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao đây?”
“Đạo diễn Tưởng đúng là người có chủ nghĩa ảo tưởng lãng mạn.”
Ninh Già Dạng nhấc làn váy lên đi ra ngoài, nghe lời anh ta nói, không nhanh không chậm dặn dò: “Lên xe đi.”
Tuy rằng bình thường trong cuộc sống hằng ngày, cô rất yếu ớt, nhưng lúc dính đến công việc cũng là người chuyên nghiệp nhất.
Nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.
Đoàn xe mấy chục người mang theo đồ dựng bối cảnh, nối tiếp nhau rồi lần lượt xuất phát đến nơi quay, đi vào trong đường núi dài chập chùng.
Có lẽ là do tiết trời, càng đi lên cao, mây mù vập vờn.
Sau khi đi đến, hầu như không còn nhìn rõ đường núi ở ngoài nữa.
May mà tài xế họ thuê là một tài xế người bản địa ở Nam Thành, nên khá quen thuộc con đường lên núi này.
Mười mấy năm nay, Nam Thành chưa từng đổ một cơn mưa to nào, vì lẽ đó dù là người địa phương cũng không cảm thấy cơn mưa xuất hiện trên núi hôm nay có vấn đề gì.
Lại không ngờ rằng…
Thật sự bị cái miệng xui xẻo của Tiểu Lộc nói trúng.
Họ vừa vào trong núi, mới vừa dựng bối cảnh lên mà chưa kịp quay.
Đột nhiên cơn mưa đổ xuống xối xả như thác nước, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, mưa càng ngày càng to, như nước biển chảy ngược đang trút xuống.
Một giây sau.
Tiếng kêu sợ hãi kèm theo tiếng nổ ầm ầm vang lên xuyên thấu qua màn mưa xối xả.
Biến mất rất nhanh.
Cũng ngày hôm đó, báo chí đưa tin…
#Nam Thành vừa gặp một cơn mưa lớn nhất trong vòng hai mươi năm nay, trên con đường lên núi đoàn làm phim nào đó đang đi lấy cảnh đã bị mắc kẹt#
#Đường trên núi bị sạt lở, đá lớn chặn lại, mưa lớn vẫn không ngừng làm gia tăng độ khó trong việc cứu viện#
#Đội ngũ nhân viên cứu viện đã nhanh chóng lên kế hoạch để đến đó, hiện tại tình huống thương vong không rõ#
Rất nhanh, cư dân mạng thần thông quảng đại đã bắt đầu đi tìm kiếm, đào ra đoàn làm phim đang đi lấy cảnh là đoàn làm